Chương 06: Trở về
Việt Nam
Tại trại giam số 4.
Cạch!
Tiếng mở khóa lạch cạch vang lên, một người đàn ông khoảng trung niên mặc đồ lính canh, thanh âm hết sức gay gắt vọng vào bên trong:
" 02684! Có người thân gặp ở bên ngoài! Mau ra đi!"
Làn gió khẽ len qua khe hở, thổi lùa vào căn phòng của người đàn bà trông đã đứng tuổi, làn da xanh xao không chút sức sống, vừa hay tin có người thân đòi gặp, ánh mắt âm u kia đã sáng lên mừng rỡ, chạy ùa thật nhanh ra ngoài.
Bước vào phòng thăm, bà liền lao đến nhấc máy nghe áp sát tai mình, nói trong hơi thở gấp gáp:
" Sao rồi? Phương Nhã sao rồi? Có tin tức gì chưa?"
Nhìn thấy đôi mắt đầy sốt ruột của người đàn bà được phân cách qua tấm kính mỏng, giọng chàng trai cố gắng thở nhè nhẹ, khẽ nói:
" Vẫn chưa ạ! Bác gái, con nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra cô ấy! Bác đừng quá lo lắng!"
Sắc mặt người đàn bà phút chốc tối sầm lại, vẫn là câu nói cũ, vẫn không có gì tiến triển!!! Dù biết là không nên quá hy vọng, nhưng đã hai năm trôi qua rồi, tung tích của con gái bà vẫn không chút tiến triển, hệt như không tồn tại trên cõi đời này vậy!
Đôi mắt bà buồn rười rượi, không nén nổi thở dài, cố gượng lại nỗi thất vọng trong chốc lát, giọng có pha chút mỏi mệt:
" Không sao, không sao. Chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có ngày tìm ra được!"
- Bà tự an ủi mình, cũng như đang an ủi anh
- " Quốc Thịnh! Bấy nhiêu năm qua, con đã vất vả rồi!"
" Bác gái, bác đừng nói vậy! Trong chuyện này, phần lớn lỗi cũng do con. Nếu như khi xưa con không vì cái giao kèo ngu ngốc đó, không toàn tâm toàn ý ở bên cô ấy, thì có lẽ cô ấy sẽ không suy sụp như vậy" Nói một lúc, ánh mắt anh trở nên xa xăm, giọng nói có phần chua xót, đau thương. Cố gắng nuốt giọt đắng vào trong cổ họng, anh nói tiếp:
" Nếu như không nhờ khi xưa con tìm kiếm Phương Nhã, thì sẽ không biết được tin bác gái thì đã vào tù, còn bác trai cũng bị bắt vào trại cai nghiện! Đời thật trớ trêu!"
Người đàn bà nhíu mày, trên trán lộ rõ những vết nhăn theo thời gian, hơi thở trở nên khó nhọc, nín thở tíêp lời:
" Viên cảnh sát khi đó cũng đã gọi cho con bé, ngay khi hai bác bị bắt, Nhưng rồi cả đêm chực chờ ở phòng cảnh sát, cũng không hề thấy nó xuất hiện. Cho đến mấy ngày sau, thì mới hay tin con bé mất tích! Bao nhiêu thời gian ở trong địa ngục, bác mới bị dằn vặt bởi lương tâm, và hiểu rằng, khi xưa bác và bác trai... thật không đáng làm cha mẹ của con bé!"
Nước mắt bà chảy dài, mùi vị mặn chát thấm trên đầu môi, xát muối con tim bà từ ngày này qua ngày khác, để rồi bà như chết dần, chết mòn trong sự hối hận, cắn rứt của lương tâm ... khi đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ!
Không phải bất cứ ai trên đời này, đều có thể dũng cảm vượt qua khỏi số phận, định mệnh của bản thân. Và gia đình của bà cũng vậy! Cái tù tùng trong ngôi nhà rách nát, sự bất bình giữa hai vợ chồng không ngừng gia tăng, cộng với áp lực của tiền bạc luôn đè nặng lên tâm lý bà và Hữu Nghĩa (tên của ba Phương Nhã)ngày càng chèn ép, khiến hai vợ chồng bà trở nên túng quẫn, chán nản trong cuộc sống, rồi biến thành những người của tận cùng đáy xã hội từ lúc nào mà không hay biết!
Hai vợ chồng bà đã thật sự mất đi ý chí quật cường, đành mặc cho số phận, mà buông thả bản thân thành hai người ăn chơi trụy lạc, một người mê cờ bạc, một người nghiện ma túy. Chỉ còn lại đứa con nhỏ chưa kịp rời khỏi cuộc đời học sinh, để mặc con bé tự lo lấy thân, không ai chăm lo! Chỉ nghĩ đến đây, con tim bà đã nhói đau như bị ai cào xé!
Liệu trên đời này, còn người mẹ nào, người cha nào, tàn nhẫn đến mức biệt nhà trốn nợ, để lại đứa con khi đó mới học lớp 12, thay ba mẹ gánh nợ toàn bộ số tiền ấy!?
Rồi hậu quả, người con gái vốn dĩ có gương mặt xinh xắn đó, lại là nạn nhân của vụ đánh ghen, kèm theo nợ nần của ba mẹ chồng chất ... khiến con bé trở thành cô gái xấu xí, nửa khuôn mặt bị hủy hoại bởi axit! Nghĩ đến đây, ánh mắt bà chợt sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì, kích động hỏi Quốc Thịnh, khóe mắt vẫn còn long lanh giọt nước:
" Đúng rồi, bác trai bây giờ thế nào? Tình hình ông ấy sao rồi? Có đỡ chút nào chưa?" " Bác trai vẫn khỏe, mọi việc đều ổn. Bác gái cứ yên tâm!"
Nghe lời nói đó, bà có một chút phần nào bớt lo lắng, lòng cũng giảm bớt nặng nề đi nhiều, chỉ gật đầu, nghẹn ngào nói trong nước mắt:
" Tốt rồi, tốt rồi. Cầu mong sao cho ông ấy mau chóng cai nghiện thành công!"
Quốc Thịnh cười gượng gạo, bà đâu biết rằng, anh là cố tình nói sai sự thật, hoàn toàn không muốn bà đau khổ thêm nữa, nếu như biết tin chồng bà lại tái phát cơn nghiện, xém nữa là đã thoát khỏi trại nghiện từ một tháng trước, nhưng cũng may là kịp bắt lại. Và rồi, trong suốt thời gian qua, ông đã gây náo loạn cả trại nghiện ma túy, gây phiền hà không biết cho bao nhiêu người.
" 02684! Đã hết giờ thăm rồi!"
Tiếng nói của người canh ngục lại vang lên, bà liền giật mình, hốt hoảng nói thật nhanh, dáng vẻ trông đáng thương vô cùng:
" Quốc Thịnh! Con phải cố gắng tìm cho ra con bé, nhất định phải tìm được Phương Nhã! Con hứa với bác đi!"
" Con hứa! Bác gái, con sẽ không dừng việc tìm kiếm cô ấy! Sẽ có ngày con dắt cô ấy vào đây thăm bác!"
Quốc Thịnh gật đầu hứa như đinh đóng cột, nhìn bóng dáng Mỹ Lệ khuất dần. Đây không chỉ là một lời hứa, mà còn mang hàm ý của một lời thề dành riêng cho anh. Hai năm không tìm được, vậy thì hai năm nữa ... nếu hai năm nưã vẫn không tìm được, thì hai mươi năm sau, rồi lại hai mươi năm sau nữa ... cho dù phải trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu thời gian, anh cũng nhất định phải tìm cho ra Phương Nhã!
Hai năm qua, anh liên tục đến thăm ba mẹ của Phương Nhã trong âm thầm, không để bất cứ ai biết được chuyện này, nhất là Cẩm Tú!
Bá trai đột ngột giở chứng, cơn nghiện tưởng chừng đã được cai trong suốt hai năm trời, thì đùng một cái lại phát điên, làm loạn chấn động cả trung tâm cai nghiện. Điều này quả thật khiến anh rất đau đầu. Bấy nhiêu thời gian Phương Nhã mất tích, thì có bấy nhiêu chuyện xảy ra liên tục, khiến anh không thể nào ứng phó kịp!
Tìm kiếm Phương Nhã là điều tất yếu, nhưng nếu như tìm được cô ấy rồi thì thế nào? Nhìn thấy một người cha quẫn trí trong cơn nghiện, một người mẹ suốt ngày chỉ trông ngóng đứa con gái từng ngày ở ngục tù ... và anh, thì lại làm người cha bất đắc dĩ. Trông thấy những chuyện như thế này đổ dồn liên tục trước mắt mình, liệu Phương Nhã có chịu đựng nổi không????
" Phương Nhã! Rốt cuộc em đang ở đâu? Em còn sống hay đã ..."
Tim Quốc Thịnh thắt lại, anh không dám nghĩ tiếp nữa. Gục đầu trên vô lăng, anh mệt mỏi nhắm mắt, lòng cảm thấy buốt giá. Ngày qua ngày, anh lại càng căm ghét bản thân. Hai năm trước, anh lỡ làng đánh mất cô, và bây giờ, anh càng thất bại hơn khi không thể nào tìm kiếm được tung tích của người con gái đó...
Cô mỏng manh như làn gió, biến mất khỏi cuộc đời anh như khói bụi sương phủ, mờ nhạt đến mức anh không thể nào nhìn thấy được, càng không thể chạm tới. Nếu như không có bức ảnh duy nhất của cô trong ví anh, thì có lẽ trong hai năm qua, anh đã quên mất gương mặt cô thế nào rồi
Nếu như định mệnh không để cho anh xuất hiện trong cuộc đời của Phương Nhã, có lẽ ... cuộc đời cô sẽ khác!
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại chợt reo lên khiến Quốc Thịnh dứt hẳn dòng suy nghĩ, liền bắt máy nhanh khi trông thấy màn hình hiển thị tên người gọi:
" Dạ, tổng giám đốc!"
" Việc kinh doanh nhà đất của chúng ta bên Hàn Quốc đang xảy ra một ít vấn đề. Sáng ngày mai anh đáp máy bay sang Hàn Quốc tiếp ứng thay tôi nhé! Có thể sẽ kéo dài vài ba ngày đấy!"
Quốc Thịnh khẽ chau mày, rồi cũng nhanh chóng đồng ý:
" Tôi biết rồi, chào tổng giám đốc!"
Cuộc đối thoại kết thúc nhanh chóng, anh liền tựa đầu lên ghế, miệng cười nhạt, không nén nổi thở dài. Rồi ngày mai, anh sẽ trở lại là một Vũ Quốc Thịnh của công việc!
.... Trời chập tối, Quốc Thịnh hờ hững gấp thức ăn bên chiếc bàn lạnh lẽo, bên cạnh còn có Đình Phong, Triệu Ánh, Cẩm Tú cùng bé Hạo đang ngồi cùng ăn cơm. Như cảm thấy nhột với những ánh nhìn khác thường, anh đột nhiên lên tiếng:
" Ngày mai con sẽ sang Hàn Quốc có công chuyện. Có thể sẽ ở lại ba bốn ngày!"
Lập tức, xung quanh như có phản ứng ngay, Cẩm Tú liền buông đũa, hỏi anh đầy ngạc nhiên: " Sao gấp gáp vậy? Ngày mai là đi rồi sao?"
" Ừ!"
- Anh hờ hững đáp, tay vẫn đang gắp thức ăn.
Ánh mắt Cẩm Tú tối sầm,cô im lặng nhìn anh,không nói gì.
" Ngày mai là sinh nhật Cẩm Tú! Nó vốn dĩ muốn cùng con đi chơi đâu đó cho khuây khỏa. Thế mà ..." Triệu Ánh lúc này mới lên tiếng, giọng thể hiện rõ sự bực tức.
" Mẹ ..."
- Cẩm Tú e dè ngắt lời mẹ mình, nhưng mắt lại liếc nhìn anh như thăm dò.
" Con ăn no rồi!"
Quốc Thịnh lạnh lùng đứng lên, mặt không lộ tí cảm xúc gì, cứ thế đi thẳng lên lầu, bỏ lại cái nhìn đầy ngơ ngác của Đình Phong, và sự tức giận hiện rõ trong lòng Triệu Ánh.
" Cẩm Tú! Đừng nghĩ gì nữa, mặc kệ nó, ăn cơm đi!"
- Đình Phong lúc này mới lên tiếng, nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào chén cô.
Cô mím chặt môi gật đầu, mắt nhìn đồ ăn trong chén mà đầu trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được con tim đang nhói lên từng hồi.
Sau bữa ăn, Cẩm Tú chơi với bé Hạo được một lúc, sau đó liền dặn dò cô Liên dắt đi ngủ, rồi nhanh chóng lên lầu.
Cửa phòng Quốc Thịnh vẫn còn mở, cô nghĩ nhanh rồi bước vào trong phòng, cất giọng e dè:
" Quốc Thịnh!"
Anh ngồi tựa thành giường, mắt dõi theo ánh trăng đậu ngoài cửa sổ, lặng thinh.
" Quốc Thịnh! Anh đừng suy nghĩ nhiều nhé, không phải mẹ cố ý trách móc anh gì cả. Chỉ là ... chỉ là, anh chóng làm xong công việc, rồi về nhà nhé!"
Anh nhắm mắt,lòng dao động vì lời nói đáng thương của cô, cảm thấy đã có chút tàn nhẫn khi chính anh biết rõ ngày mai là sinh nhật của cô ấy, nhưng vẫn không tỏ thái độ, cũng không muốn quan tâm...
" Xin lỗi!"
Quay sang nhìn cô, ánh mắt anh đã có phần dịu lại, nói thật chậm, thật khẽ, chỉ đủ mình cô nghe:
" Chúc em ngày mai sinh nhật vui vẻ!"
Cô cười gằng, khóe mắt đã long lanh, ngẩng đầu vầng trăng sáng, cố ngăn những giọt lệ sắp chực trào:
" Con tim anh làm bằng sắt đá hay sao? Anh hiểu em có vui vẻ hay không mà!"
Nói xong, cô đi nhanh khỏi phòng, đóng luôn cửa. Để lại lòng ai đó vẫn vô tình, mắt vô hồn nhìn ngoài cửa sổ, môi cười nhạt.
" Anh xin lỗi! Cẩm Tú!"
Nếu không giữ vững lòng kiên định, giữ vững ý chí sắt đá, con tim vô tình như thế này ... rồi sẽ có một ngày, anh sẽ quên đi tình yêu của chính mình mất!!! ………….
Seoul , Hàn Quốc ...
" Á!!!!!!! Đã quá!!!! Đẹp quá!!!!!!"
" Jessica! Im lặng, để anh mua vé!"
Kevin một tay đưa tiền vào quầy bán vé, một tay bịt chặt miệng Phương Nhã lại, không cho cô hét nữa. Từ khi bác sĩ bảo rằng cô đã hoàn toàn bình phục, liền chạy nhảy lung tung như con vòi, lại một mực đòi anh dẫn đi chơi, mè nheo suốt cả buổi trời khiến lỗ tai anh phát mệt.
Anh cũng vì thấy thương cô đã ở đây hai năm trời nhưng lại không có thời gian tìm hiểu đất nước nơi đây thế nào, nên đã dẫn cô đi Seoul Land, một khu vui chơi tuyệt vời nằm trong lòng thành phố! Và chỉ có thể đi bằng tàu điện ngầm số 4 khoảng một tiếng đồng hồ, mới có thể đến được khu vui chơi rộng lớn này.
Anh thì không lạ gì với cái thành phố và khu vui chơi này, nhưng Phương Nhã thì lai khác. Từ lúc bước chân vào tàu điện ngầm, cho đến lên tàu con voi để dẫn vào khu vui chơi Seoul Land, và thưởng thức được những cảnh vật xung quanh, đều khiến miệng cô cứ mãi há ra không ngừng, mắt to tròn như nai tơ ngơ ngác. Bất giác, Kevin muốn nín cười nhưng không được, môi cười tươi để lộ hàm răng trắng bóng.
" Đi thôi!"
Anh nắm tay cô dẫn đi, trong khi cô vẫn không rời mắt khỏi những cảnh vật xung quanh, thấy cái gì cũng đều khen là đẹp, nhưng rất may là cô đang nói tiếng việt nên những người đi đường không ai hiểu. Chứ nếu không, chắc người ta sẽ nghĩ rằng cô quê mùa lắm!
" Kevin, cái đó sắp đổ rồi kìa!!!"
- Cô bất ngờ thốt lên, tay chỉ về phía cuối quãng trường.
" Cái gì sắp đổ?"
- Anh nhìn theo tay cô, rồi đành bật cười
-" Con bé quê mùa này, cái đó chỉ là mô hình tháp nghiêng Pisa thôi!"
" Chào anh chị. Có muốn chúng tôi chụp ột tấm không?"
Một chàng trai tuấn tú trên cổ đeo cái máy ảnh, cất giọng địa phương nói với cô và Kevin, mỉm cười thân thiện, tay chỉ về phía mô hình tháp nghiêng.
" Kevin! Anh ta nói gì vậy?"
" Anh ấy muốn chúng ta chụp một tấm ảnh ở mô hình tháp nghiêng này!"
Anh vừa nói vừa hất mặt về phía tháp nghiêng Pisa , đồng thời cũng khiến cô reo lên thích thú, không nói không rằng quay sang đưa tay ra hiệu" ok" với chàng trai lạ mặt, rồi kéo tay anh đến bên tháp nghiêng, bắt đầu làm dáng:
" Kevin, anh cười lên đi!"
" Anh ơi, anh có thể cười tươi lên một chút được không?"
Không hẹn mà cả cô và chàng nhiếp ảnh cùng đồng thanh, có điều ngôn ngữ khác biệt nhau mà thôi. Cô đưa tay ra banh miệng anh bắt anh cười, còn chàng trai kia trông thấy miệng anh cười méo xệch như thế cũng cười khúc khích, rồi nói:
" 1 ,2,3!"
Tách! Chiếc máy ảnh lấy liền nhanh chóng đưa ra một tấm ảnh của hai người, Kevin thì cười méo xệch, còn cô thì cười rất tươi, đầu còn ngả lên vai anh rất thân mật.
" Chúc hai người đi chơi vui vẻ, trông cả hai xứng đôi lắm đấy!"
Chàng trai lạ mặt đưa tấm ảnh cho cô, không quên phán một câu. Nhưng may là cô không nghe được, chứ nếu không mặt sẽ đỏ như trái cà chua.
" Sao anh cười ghê thế hả? Trông như ác quỷ ấy!"
Cô cầm lấy bức ảnh, mặt mày nhăn nhó trách móc anh. Mà không biết rằng hai tai anh cũng đang đỏ dần lên, khẽ cóc lên trán cô, hừ một tiếng:
" Con bé này, anh không quen bị người ta chụp hình mà!"
" Ô! Thì ra anh đang xấu hổ!!! Haha!"
Suốt cả ngày hôm đó, tiếng cười khúc khích của cô cứ mãi vang lên không dứt, và thỉnh thoảng nụ cười ấm áp của Kevin cũng xuất hiện trên vành môi, mắt cứ luôn theo dõi từng cử chỉ trẻ con đáng yêu đó mà không khỏi giật mình. Thì ra, người con gái đó cũng thật biết cách thu hút ánh nhìn của anh, làm cho anh mãi không dứt ra được!
Khu vui chơi Seoul Land vô cùng rộng lớn và đủ các loại chương trình được phân loại rõ ràng với đủ 45 trò chơi khác nhau, đủ thứ mọi vùng đất mạo hiểm như trò chơi hải tặc, bắn súng giả tưởng hay những trò chơi cảm giác mạnh chỉ với đúng một sợi dây cáp, lơ lửng trong không trung như trò chơi " sky adventure". Vào những lúc đó, tuy miệng mồm Phương Nhã thì cứng nói không sợ, nhưng mắt thì cứ nhắm tịt, môi mím chặt, cả thân người cứ gồng lên trông chẳng khác gì một con ngựa sắt làm bằng giấy.
Đi hết những trò chơi cảm giác mạnh, cô vẫn sung sức kéo anh sang với những trò nhào lộn của trò chơi tháp tốc độ, đưa mọi người lên với độ cao 52 mét rồi tụt xuống mặt đất, và với trò chơi này, Phương Nhã đã làm anh cười nức nẻ khi cô tuyên bố rằng:
" sẽ không dám chơi lần thứ 2"
" Uống nước đi!"
Kevin chìa chai nước suối về phía cô, một tay đưa lên vén mái tóc ướt vì mồ hôi đầy ân cần, nhưng miệng thì vẫn không ngừng trêu chọc:
" Không biết ban nãy ai đã nói là không sợ, vậy mà khi bắt đầu chơi lại cứ hét lên om sòm, tiếng la hét của mười người cộng lại cũng chưa chắc át được tiếng em!"
" Anh đang nói anh đấy à? Thế ban nãy ai nắm chặt lấy tay em, nắm ghì đến nỗi tay muốn gãy luôn đây này!"
Cô tức tối phản bác lại, mặt vẫn chưa hết đỏ vì ban nãy chơi căng quá cỡ, tay trái đưa lên chỉ vào dấu tay còn để lại trên cổ tay mình, chu mỏ trách móc.
" Chết thật, sưng lên cả rồi! Em thật là, anh nắm chặt như thế, đau sao không biết la lên!!!!"
Kevin giật mình, nắm vội lấy tay cô, xoa xoa lên đó tỏ vẻ đau xót, miệng vẫn không thôi trách móc. Nhưng cũng lúc đó, cô lại nói:
" Em đã la " á á" quá trời mà anh lại càng nắm cổ tay em chặt hơn! Không biết là ai mới là người sợ đấy!" " Thì ra em la là vì đau quá sao? Anh còn tưởng ..."
- Mặt Kevin đen sì, lòng cảm thấy có lỗi, bèn lấy tay xoa xoa lên làn da mịn, tỏ vẻ yêu chiều.
" Anh cũng sợ đâu kém gì em!"
" Con bé này, anh nắm tay em là vì ..."
" Kem kìa! kevin, anh có muốn ăn kem không?"
Câu nói vế sau của anh vội vàng bị cô nuốt mất, khi cô đứng phắt dậy, nắm tay anh lôi xềnh xệch tới quầy bán kem, miệng cười tươi hết cỡ:
" Anh ăn gì? Em ăn socola"
" Em hỏi anh mà em tự trả lời à?"
- Anh nhăn nhó nhìn cô.
" Ơ, hai người là người Việt Nam à?"
Nghe giọng nói Việt từ đâu vang lên, cô và Kevin đồng thời cùng xoay mặt lại hướng về phía tiếng nói phát ra.
"Tôi lại gặp đồng hương rồi. Hai người đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Cô gái bán kem cười tươi tắn, để lộ lúm đồng tiền trông thật duyên, tiếp tục nói trước sự ngỡ ngàng của cô và anh:
" Nể tình là đồng hương, hai người thích ăn gì. Tôi tặng mỗi người một cây kem nhé!"
Đến lúc này Kevin mới e hèm một tiếng , mắt lúng túng nhìn về phía Phương Nhã. Cô lúc này cũng như sực tỉnh, liền lắc đầu lia lịa, môi nở một nụ cười xấu hổ:
" Không phải, không phải. Chúng tôi không ..."
" Đừng khách sáo, tôi đã ở đây nhiều năm rồi nhưng chưa có dịp về lại quê nhà! Nay gặp lại đồng hương tôi vui lắm. Cô gái, cô sống ở miền Nam hay miền Bắc?"
Nụ cười trên khóe môi Kevin tắt ngấm, anh cau mày tỏ vẻ khó chịu,lại có người động đến quá khứ của Phương Nhã. Nhìn nụ cười trên môi cô gượng gạo, anh liền nắm tay cô, lạnh lùng nới với cô gái bán kem:
" Chúng tôi quên mất có việc gấp phải đi. Cám ơn cô nhé!"
Khi đã cách khá xa quầy kem một quãng, anh mới ấn cô ngồi bên ghế đá gần đó, dịu dàng cất lời:
" Jessica!"
Ánh mắt Phương Nhã nhìn về phía xa xăm, một hồi lâu sau, cô mới cất tiếng, mắt vẫn không nhìn anh: " Kevin! Em muốn trở về Việt Nam !"