Thiên thần hai mặt

“Tưởng rằng mọi thứ chỉ là ảo giác, là động lòng nhất thời. Nhưng hóa ra tình cảm đó đã vô thức thâm nhập vào tận xương tủy, từ rất lâu rồi!”
Ngày hôm sau ....
" Reng! Reng!"
Tiếng chuông điện thoại réo lên liên hồi trên đầu giường khiến Quốc Thịnh không còn lơ đi được nữa, đành bắt máy trong tình trạng ngái ngủ, đôi mắt vẫn nhắm nghiền đầy mệt mỏi:
" Alo!"
>
Anh liền tung chăn, lập tức ngồi phắt dậy. Tuy nhiên do hậu quả của việc uống say đêm qua nên vừa mới tỉnh giấc liền không tránh khỏi choáng váng, xây xẩm mặt mày. Tuy nhiên đôi mắt lúc này đã mở to hẳn lên, một tay day day thái dương, giọng trầm xuống:
" Vâng, tôi làm ngay!"
Cúp xong điện thoại, anh lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, rồi lấy ngay cái usb màu xanh ngọc cắm vào chiếc laptop luôn kề cận bên mình, mắt căng thẳng nhìn vào màn hình, tay rà chuột. Nhưng rồi chưa kịp 1 phút sau, đồng tử anh như giãn ra, chân mày nhíu chặt lại, một tay ôm lấy mặt than khổ:
" Trời đất! Mình quên mất chưa lưu dữ liệu vào usb!"
Ngồi day trán một hồi, cuối cùng anh quyết định lôi từ trong túi áo treo trên đầu giường ra chiếc điện thoại, dò tìm tên trong danh bạ, rồi ấn nút gọi.
Đến khi màn hình điện thoại hiện lên tên " Cẩm Tú", anh mới giật mình nhớ lại ngày hôm qua là sinh nhật của cô ấy. Vậy mà anh lại quên mất, ngay cả một cuộc gọi chúc mừng sinh nhật cũng không có ...
Lối suy nghĩ ấy chợt thoáng qua thật nhanh khi anh nghe giọng hồ hởi của Cẩm Tú, chỉ sau vài tiếng chuông:
" Quốc Thịnh!"
" Ơ ... Cẩm Tú ..."
Đột nhiên nghe thấy giọng nói phấn khởi đầy vui mừng của cô, tim anh bỗng ngưng một nhịp, sự ray rứt như đè nén tâm can anh, khiến cho anh ngộp thở. Mỗi lần khi đối diện với sự nồng nhiệt của cô, anh vừa cảm thấy có lỗi, nhưng cũng không tránh khỏi khó chịu:
" Cẩm Tú! Trong máy có một số dữ liệu anh cần. Em hãy vào ổ D tìm kiếm thư mục bản duyệt, save hết qua email giúp anh nhé!"
Đầu dây bên kia bỗng dưng im bặt, rồi lại bất ngờ thốt lên:
" Anh không phải đã lưu vào laptop rồi sao?"
" Quả thật anh đã lưu vào laptop, nhưng bản chỉnh sửa của đối tác thì lại nằm trong máy ở nhà. Em nhanh chóng tìm kiếm rồi gửi qua email giúp anh nhanh nhé!"
" Được, được. Em làm ngay! Anh đợi chút nhé!"
Cẩm Tú vội vã chạy vào phòng làm việc và mở máy tính lên, nghe thấy giọng căng thẳng của anh qua điện thoại cũng khiến lòng cô hoang mang theo. Mắt theo đó cũng chăm chăm nhìn vào màn hình.
Bàn phím lập tức vang lên âm thanh lạch cạch, cô nhanh chóng gửi những dữ liệu vào mail của anh, một bên vai được áp sát chiếc điện thoại kề vào tai mình, cất tiếng:
" Em gửi xong rồi!"
" Vậy thì tốt! Cám ơn em!"
Nói xong anh ngắt luôn cuộc trò chuyện, âm thanh bên đầu dây kia vang lên tiếng tút tút ngắt quãng như tăng thêm sự hụt hẫng trong lòng Cẩm Tú. Cô chới với, miệng sắp sửa thốt ra vài câu hỏi thăm thì đành phải nuốt vào, lồng ngực như thắt lại, đành cắn môi uất ức:
" Một câu hỏi thăm với nhau lại khó nói như vậy sao anh?"
Cô đờ đẫn một hồi, chiếc điện thoại giữ yên trên tay lúc này đã chịu hạ xuống, môi nở một nụ cười nhạt nhẽo, rồi lại tự an ủi mình rằng anh quá bận rộn trong công việc mới lạnh lùng với cô như thế, rồi vài hôm nữa thôi, anh sẽ về lại bên cô.
Chợt ánh mắt cô nhìn vào chiếc bàn làm việc của Quốc Thịnh, khẽ lắc đầu vì mọi thứ trên bàn quá bề bộn. Thế là không nói không rằng, cô nhanh tay dọn dẹp, sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, còn những giấy báo thì cất kỹ càng vào trên kệ.
" Bộp!"
Một quyển sách dày cộm rơi ra từ kệ sách rớt xuống đất, những trang giây cũng theo gió mà lật tứ tung, rồi vô tình dừng lại ngay một trang, trong đó có kẹp lấy một bìa hồ sơ nhỏ màu trắng. Ngẩn người vài giây, cuối cùng cô tò mò lấy ra xem.
Bìa sơ mi được bọc gói rất cẩn thận, trong đó được cất giữ một sấp giấy dày cộm, cô kiên nhẫn lấy ra từng tờ, rồi trong tích tắc, đôi mắt cô nheo lại, bàn tay bất chợt run rẩy khi trông thấy những dòng chữ trên giấy.
Đơn xin cai nghiện! Bệnh án! Và giấy tờ cai nghiện tất cả đều chất chồng trong bìa hồ sơ màu trắng, hơn thế nữa trong tất cả những hồ sơ này đều chỉ có một cái tên duy nhất - Mai Hữu Nghĩa.
Sắc mặt cô trắng bệnh, ánh mắt di chuyển từng chữ một trên trang giấy rồi dừng ngay tại con số thời gian nhập thủ tục cấp phép cai nghiện - là ngày này của hai năm về trước.
Trong giấy tờ có ghi rõ, người đàn ông này đã cai nghiện hai lần, nhưng vẫn không lần nào có kết quả khả quan, chứng nào tật nấy. Và kinh phí trả tiền trong hai năm qua không phải là con số nhỏ. Nghĩa là Quốc Thịnh đã giấu cô chi tiền giúp đỡ người đàn ông này cai nghiện trong suốt hai năm qua...
Đôi mắt cô tóe lửa, bàn tay run rẩy bấu chặt lấy những giấy tờ trước mặt, cố kiềm nén để không phải xé nát chúng, nghiến răng rít lên:
" Hữu Nghĩa - ba của Phương Nhã sao????" - Cô tức giận đập hai tay lên bàn, ngón tay cũng theo đó mà cào sát vào mặt bàn, cả thân người run lên theo từng hơi thở đứt quãng - " Phương Nhã! Kiếp trước tôi và Quốc Thịnh đã mắc nợ gì cô, mà kiếp này lại đeo bám chúng tôi dai dẳng như thế. Hết hồ ly tinh như cô xong thì lại đến người cha đáng quý của cô, giấu diếm tôi chăm lo cho ông ta suốt hai năm trời!!!! Gia đình các người giỏi lắm!!!"
Cố gắng nuốt cơn giận vào trong cuống họng, cô nắm lấy những giấy tờ trên bàn, mắt quét thật nhanh vào số điện thoại của trung tâm cai nghiện, môi bất giác cong lên thành một nụ cười giễu cợt, nham hiểm. Dưới làn gió lồng lộng, những giấy tờ trên bàn phút chốc bay tứ tung trong phòng, ánh mắt của Cẩm Tú chợt lóe lên một tia sáng lướt qua thật nhanh, rồi vụt tắt.
Trong lúc đó, cách ngôi nhà của Quốc Thịnh vài ba con đường ...
Một người đàn ông tướng tá cao ráo, tay cầm chai rượu nốc lấy nốc để, tóc tai bù xù, mình mẩy hôi hám, bước chân đi xiêu vẹo khiến những người xung quanh ai nấy đều tránh xa, đôi mắt anh ta đờ đẫn nhìn vào đôi nam nữ trước mặt, rồi lại sấn tới ôm chầm lấy cô gái kia:
" Phương Nhã! Em đấy à?"
Người đàn ông kia đầu óc mụ mị, nhìn vào khuôn mặt người con gái mình vừa mới ôm, đổ ập vào mắt mình. Rồi bất chợt có tiếng hét lên đầy giận dữ, cùng lúc một cú đấm nhanh chóng đập vào mặt anh ta, ngã phịch xuống đất, kèm theo đó là giọng đanh thép của một người rít lên:
" Thằng khốn, mày làm gì bạn gái tao thế hả?"
Người con trai mắt nổi đầy gân xanh, nhào đến đánh túi bụi lên người của anh ta, không ngừng mắng nhiếc xối xả. Những người xung quanh cũng bu quanh đấy vì tò mò, một số người huýt sáo đầy thích thú, cũng có một số chạy đến can ngăn, nhưng đều không xi nhê gì.
" Cho mày chừa cái tật dê cụ này! Chết đi, thằng bệnh hoạn. Đụng đến bạn gái tao à? Chết đi!"
Người thanh niên kia vẫn đánh tới tấp lên thân, lên lưng và ngực anh ta, nhưng sau một hồi không thấy người đàn ông kia phản ứng, cộng thêm sức lực cũng đã mệt nhoài, nên sức mạnh đã giảm, mắt trợn trừng nhìn thân người đàn ông nằm dưới đất như thể anh ta là sinh vật lạ.
Khuôn mặt người đàn ông ấy tưởng chừng như chỉ mới ngoài ba mươi, cả người đều mặc một bộ đồ cũ rích, dơ dáy bẩn thỉu, râu ria mọc đầy cằm, chỉ có đôi mắt luôn vô hồn, trơ ra đó nhìn người con gái mình vừa mới ôm ban nãy, trong lòng chua xót và dấy lên một sự căm phẫn tột cùng.
Bị đánh bầm dập, cả người đầy thương tích, nhưng dường như càng bị đánh thì càng tỉnh táo!!!!
Đôi mắt anh ta sáng lên, quắc mắt nhìn người thanh niên trước mặt, giọng đầy phẫn uất:
" Đánh đi! Đánh chết tao đi!"
Ngay lập tức mọi hoạt động của anh ta dừng hẳn lại, các cơ trên mặt như căng ra, toàn thân cứng đờ. Ngẩn người một hồi lâu, sau đó liền chỉnh sửa lại áo quần, khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ:
" Thằng điên!"
Dứt lời, anh ta đá thêm vào bụng người đàn ông kia thêm vài cú nữa, rồi mới hậm hực kéo tay cô bạn gái bỏ đi.
Những người xung quanh cũng dần tản ra, còn lại một số người tốt bụng cũng kéo đến bu quanh người đàn ông kia, e dè hỏi han. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng bao trùm, anh ta vẫn không hé môi đến nửa lời, chỉ ngả đầu ra sau, nằm dài xuống mặt đất. Được vài phút, ai nấy cũng đều chịu không nổi mà bỏ đi.
Bất giác, anh ta đưa bàn tay lên che đôi mắt của mình, mắt nhắm nghiền hít lấy mùi của ánh nắng gay gắt, trạng thái bắt đầu chìm vào giấc ngủ, vô thức để bản thân trôi tuột về ký ức của quá khứ ...
Dưới hàng ngàn vì sao lấp lánh, đôi tay của một cặp nam nữ đan chặt vào nhau, trao cho nhau những nụ cười ngọt ngào, và lời nói đường mật. Người con gái có mái tóc tém để lộ bờ cổ trắng ngần và đôi bông tai màu bạc chiếu sáng, như phủ quanh đôi mắt. Cô ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh thật nhẹ, thủ thỉ gọi tên của người yêu. Lời hứa của tình yêu chung thủy luôn nhẹ nhàng như làn khói, đến rồi đi chỉ trong vụt tắt ...
" Chúng ta chia tay, anh đừng đến làm phiền tôi nữa!!!!"
Những ngày tiếp theo sau đó, có lẽ hệt như chốn địa ngục, tiếng rít lên đầy lạnh lùng đầy tàn khốc của cô như bóp nát trái tim anh. Khi đó, cô đứng một chỗ, ôm lấy người đàn ông kia, phủ đôi mắt băng giá ấy lên người anh, hình ảnh đó chưa bao giờ anh dám nghĩ đó lại là sự thật ...
" Cô là loại đàn bà bần tiện như thế sao? Vì cái gia đình của tôi không đủ đáp ứng lòng tham của cô thôi sao?" - Giọng anh trở nên giá buốt, Sự thật tàn khốc đang dần thiêu đốt con người anh, khiến lòng tin nơi anh trở nên chết dần chết mòn, bất giác cười khẩy - " Thì ra trước giờ tôi yêu lầm phải người đàn bà thối tha như cô. Sẵn sàng vì cô mà gạt bỏ gia đình, Giang Phi Vũ như tôi lại có ngày này!!! Hahaha! Thật nực cười!"
Cô nhìn anh đầy ngao ngán, tay xoa lấy đùi nõn nà trắng trẻo của mình đầy khiêu gợi, miệng vẫn còn buông lời gợi tình:
" Anh phải cám ơn tôi mới phải. Tôi gạt anh thì anh mới có kinh nghiệm, để lần sau không còn dám ngây thơ tin người như thế nữa, đúng không? Nhưng mà ... nếu anh muốn lên giường với tôi thì được thôi. Nể tình anh " đáng yêu" như thế, sau anh chàng này tôi sẽ khuyến mãi cho anh một đêm ân ái. Chịu không?"
Vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn người con trai kế bên đầy khiêu gợi, cho đến khi nhìn thấy cả người anh cứng đờ ra, sống lưng thẳng đơ liền hả hê cười to, trong tích tắc bóng dáng của cả hai đã khuất nhanh như làn khói...
Mu bàn tay anh đầy gân xanh, đôi mắt tóe lửa, dần dần cơn thịnh nộ bắt đầu trào ra, căng phồng trong lồng ngực. Trong khoảnh khắc đó, tình yêu trong anh đã thật sự chết mất rồi!
Trong căn phòng sáng trưng của bệnh viện, một cô y tá và vị bác sĩ đứng ở hai bên mép giường, căng thẳng nhìn tình trạng của người đàn ông nằm trên giường, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chặc lưỡi:
" Không ngờ một bác sĩ từng kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung thế kia lại có ngày trở nên tàn tạ, sống buông thả bản thân như thế!"
Cô y tá đẩy gọng kính lên cao, gật gù phụ họa theo lời bác sĩ, ra vẻ hiểu biết:
" Treo bằng vĩnh viễn! Quả thật đối với một bác sĩ có tay nghề như anh ấy, thì điều này thật khó chấp nhận được!"
Lời cô y tá thốt ra khỏi miệng chưa được bao lâu, thì bất giác cả người đàn ông nằm trên giường bệnh như run lên, đôi mắt mở bừng, chợt chuyển mắt nhìn xung quanh thì lại bắt gặp ngay ánh mắt của người bác sĩ trẻ đứng bên cạnh:
" Bác sĩ Vũ! anh tỉnh rồi!"
Ánh mắt anh chợt sững lại, vẻ mặt thảng thốt nhìn một lượt khắp phòng, rồi bất ngờ thốt lên:
" Sao tôi lại ở bệnh viện?"
" Bác sĩ Vũ! Là một đồng nghiệp trong bệnh viện đi ngang qua nhìn thấy anh nằm bất tỉnh giữa đường, nên mới đưa anh vào đây." - Chàng bác sĩ trẻ tuổi nhanh nhảu đáp.
Cô y tá ban nãy còn tỏ vẻ hiểu biết, nay thấy người đàn ông kia tỉnh dậy liền e dè không dám hó hé một câu nào. Cũng bởi vì anh ta nổi tiếng nghiêm khắc khó chịu, lúc nào cũng mang sự lạnh lùng cổ hủ của mình để dọa nạt những người xung quanh, nên chẳng ai dám động chạm đến anh. Vì biết rằng, một khi làm anh nổi giận cũng đồng nghĩa với cả ngày đó sẽ không ai được yên thân!
" Hừ! Ra ngoài hết đi!" - anh gay gắt nói, trong lời nói chứa đựng vẻ bất cần, không nể nang bất cứ ai.
Cô y tá nhún vai nhìn anh bác sĩ trẻ tuổi, anh ta ái ngại nhìn anh rồi lại quay sang nhìn cô y tá. Rõ ràng là họ đã quá quen với thái độ bất lịch sự này từ lâu rồi, chỉ có điều thân là một đồng nghiệp, hơn thế nữa lại là cấp trên, nên cơ bản đành phải nhún nhường cho qua. Mặc dù, hai năm qua người đàn ông tên Vũ này đã không còn là bác sĩ nữa!
Đến khi cánh cửa nặng nề được đóng lại, Phi Vũ mới lặng người nhìn kỹ mọi thứ xung quanh, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt. Không ngờ đã hai năm qua, anh lại có thể trở lại bệnh viện này. Thế nhưng, cương vị đã không còn là bác sĩ, mà chỉ là một bệnh nhân!
Nhìn nghiêng qua cửa sổ, anh hồi tưởng lại khi nãy trên đường, vì cơn men rượu ngậm nhấm, anh lại một lần nữa ôm nhầm phải một người đi đường, lòng bất giác cũng nhớ đến tình yêu đầu tiên của bản thân mình.
Phương Nhã!
Cái tên rất đẹp, như người yêu trước đây của anh. Một thời từng làm anh say đắm, ngu muội, chìm đắm trong ảo tưởng bên men tình, mà không hề nhận ra tất cả đều chỉ là giả dối. Những lời thề non hẹn biển, nụ cười đầy mê hoặc, và sự bẽn lẽn e thẹn của những cô gái mới lớn... những thứ đó từ lâu đã là một kế hoạch người đàn bà đó dựng sẵn cho anh mà thôi!
Năm năm trước, khi anh có trong tay tất cả, danh dự, địa vị, tiền bạc, người đàn bà đó luôn rót vào tai anh những lời ngon ngọt, trao cho anh những cử chỉ tình tứ mà bấy lâu luôn tưởng đó là tất cả. Và rồi khi sự nghiệp của gia đình anh đột ngột bị phá sản, tất cả đều sụp đổ chỉ trong vòng một đêm... thì ngay lập tức, đuôi cáo của ả ta cũng nhanh chóng được vạch trần, sẵn sàng rủ bỏ anh không thương tiếc!
Cuộc sống từ đó của anh trở đi, hoàn toàn chìm trong nỗi hận đàn bà, day dứt mãi không nguôi! Nhất là với những người mang tên của người đàn bà đó!!!
Nghĩ đến đây, anh liền đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình, cười khẩy.
Nhớ lại hai năm trước, có một người con gái, mặt đã bị phỏng nặng do axit mang lại, đã từng tha thiết khẩn cầu với một vị bác sĩ, trong lời nói đầy vẻ tuyệt vọng đến cùng cực, nhưng ánh mắt lại mang một sự cương quyết đến dữ dội. Khi đó, anh đã là một bác sĩ có tay nghề, và người mà cô gái đó van xin đòi tráo đổi mẫu xét nghiệm ADN, lại chính là đồng nghiệp chung một khoa với anh.
Phương Nhã! Một cái tên mà anh vô cùng căm ghét, vừa quyến rũ đầy mị hoặc, nhưng cũng lại mang đến cho anh nhiều đớn đau.
Con tim đau đớn chôn vùi trong quá khứ, lại một lần nữa bị phơi bày giữa sự thật trần trụi, trở thành một ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt bất cứ ai nhảy bổ vào. Và người con gái dáng vẻ đáng thương trước mặt ông khi đó, đã vô tình trở thành một công cụ, một thứ đồ chơi nhằm thỏa mãn cuồng phong bão tố của Phi Vũ!
Người đồng nghiệp của anh khi đó, vốn dĩ không hề cho phép bất cứ yếu tố nào gây tổn hại đến uy tín bệnh viện cũng như đạo đức cá nhân. Bởi vì đánh tráo ADN là một việc làm vô cùng tồi tệ và nghiêm trọng. Thế nhưng những việc làm đó đến tai Phi Vũ, lại trở thành một ván cờ bước ngoặc đánh đổi sự nghiệp của chính mình.
Anh vốn dĩ không ngờ, nạn nhân của việc đánh tráo mẫu ADN lại là Một Mắt. Người đã khiến sự nghiệp gia đình anh tiêu tán chỉ trong một đêm, và khiến anh trở thành trò cười trong mắt người đàn bà đê tiện kia.
Một Mắt là một doanh nhân thành đạt trên thương trường đầy cám dỗ, có tiếng tăm không nhỏ đối với giới truyền thông báo chí, nhưng nếu nói một cái huỵch toẹt, thì không ai là không biết ông ta chính là trùm cho vay nặng lãi, đồng thời cũng là đại ca của một tổ chức xã hội đen phi pháp. Cuộc sống nửa trong sáng nửa trong tối thế kia, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhưng cảnh sát lại không thể nào tìm ra được một kẽ hở cũng như chứng cứ tóm gọn.
Thời gian đưa đẩy, mọi hoạt động kinh doanh trên thị trường cũng như vấn đề buôn bán hàng lậu, đều bị khí thế oai dũng của Một Mắt áp đảo, và sự nghiệp của gia đình Phi Vũ cũng vô tình trở thành một con mồi ngon lành của trùm cho vay nặng lãi khét tiếng đó, khiến tất cả đều đổ vỡ chỉ trong một đêm, mất sạch.
Tập hợp những yếu tố trước mắt, việc đánh tráo ADN theo kế hoạch của cô gai xấu xí đó, vốn dĩ đã không còn là vấn đề nghiêm trọng đối với anh nữa rồi. Có điều không ngờ, sự việc bị vạch trần quá đỗi nhanh chóng, cấp trên điều tra được liền một bước gánh cái mác tội đồ lên người anh, treo bằng vĩnh viễn, không còn chức vụ bác sĩ đầy quyền uy của thuở nào nữa!!!!
Cái ngày định mệnh hôm đó, vì mối hận đối với Một Mắt đã đành, anh còn mất trí cưỡng bức cả người con gái xấu xí kia, chỉ vì cô ta mang cái tên của mụ đàn bà thối tha đó!!!
Đánh đổi mẫu xét nghiệm để rồi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, cho dù là dùng cái quý giá nhất đời con gái để tráo đổi. Hẳn là cô gái đó cũng phải căm hận Một Mắt đến tận xương tủy. Nhưng những hành động đó, chỉ khiến anh thêm gai mắt. Vốn dĩ trên đời, anh đã không còn tin tưởng những người đàn bà sẵn sàng lên giường với tất cả đàn ông.
Nếu so với cầm thú! Anh thật không bằng cả cầm thú. Nhưng đối với sự cuồng nộ của bản thân bị kiềm nén bao nhiêu năm qua, nhìn thấy một cái bao sẵn sàng để anh trút giận, thì dại gì mà không thỏa sức sỉ nhục, thỏa sức cay nghiến, đày đọa!?
Cái ngày định mệnh đó, cũng vô tình biến sự nghiệp của anh một lần nữa bị hủy hoại, bản thân biến thành một con ma nghiện rượu chè, chìm đắm trong việc ăn chơi trụy lạc, mãi không tìm được lối ra.
Hai bàn tay siết chặt, anh nghiến răng rít lên, thanh âm khô khốc hòa cùng cơn gió:
" Một Mắt! Tất cả là tại mày! Nếu không vì mày, tao đâu có mất tất cả!!!! Hãy chờ xem, tao nhất định sẽ gầy dựng lại tất cả, từng bước hạ gục từng người thân trong gia đình mày, khiến mày cảm nhận được nỗi đau đớn hơn tao gấp trăm lần!!!!"
Hàng cây lá xác xơ, rơi lả tả những cành lá xuống mặt đất. Phi Vũ nhìn bậc thềm ngoài cửa sổ, lòng tự hỏi cô gái có gương mặt xấu xí khi xưa giờ như thế nào. Nếu như cả hai có thể hợp tác hạ gục Một Mắt thì tốt biết mấy. Nhưng rồi suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua đầu, rồi tự cười bản thân không biết liêm sỉ. Một người bình thường, có thể chấp nhận hợp tác với kẻ đã cưỡng bức mình không?
Tại Hàn Quốc ...
" Anh yêu em, Jessica!"
Tiếng nói trầm ấm đầy sức hút như kim châm của Kevin ngày hôm qua quả thật như khiến đầu óc cô ngu muội đi, hơi thở trở nên dồn dập, lồng ngực căng lên vì căng thăng, hai má cũng nóng ran.
Nhưng chết tiệt ở chỗ, người con trai tuấn tú kia sau khi thốt lên thành một câu nói rõ ràng đầy mị hoặc xong thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành như đứa trẻ, báo hại cô phải ngẩn tò te tới sáng, đầu óc xoay mòng mòng chỉ bởi vì câu tỏ tình đầy bất ngờ của anh!
Sáng hôm sau thức dậy, cô đã giật thót người vì nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của mình, lòng thầm trách tại sao lại quá suy nghĩ về chuyện này, thật ra cũng chỉ là lời nói không có chủ đích, được thốt ra lúc anh không tỉnh táo. Chứ chẳng có một điều chứng tỏ nào câu nói của anh là sự thật!
Thế nhưng dù có cố gắng cách mấy, cô vẫn không thể nào dẹp đi ý nghĩ trong đầu mình, hai má vẫn bừng bừng nóng hổi, hệt như một cô gái mới lớn biết yêu lần đầu.
" Jessica!"
Đang yên tọa trên giường chìm đắm trong suy nghĩ, thì cô liền giật bắn người khi nghe giọng của anh the thé ngoài cửa phòng, bất giác tim đập mạnh, hai má lại ửng hồng, tay chân quýnh quáng không biết phải làm sao thì đột nhiên tiếng anh đằng hắng:
" Jessica! Em chưa thức à? Anh phải đi làm rồi, tối nay anh mới về nhà đấy!"
Tim cô khẽ ngưng một nhịp, nghe giọng nói bình thản của anh, cô đã biết được là anh chẳng hề nhớ gì về lời nói của mình đêm hôm qua, lòng cảm thấy hụt hẫng như vừa đánh rơi thứ gì quý giá, không buồn trả lời, cô bực dọc nhìn chăm chăm ra cửa sổ, bất giác cảm thấy những lo lắng ban nãy thật nực cười. Im lặng một hồi lâu, đột nhiên cô nghe động cơ của xe hơi, liền ngó nghiêng nhìn xuống cửa sổ, chiếc xe lambor sang trọng màu trắng của anh đã dần lăn bánh, khuất nhanh sau con đường lộ rộng lớn.
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhận ra cảm giác của mình đối với anh có chút khác lạ, dường như trong ánh mắt của cô, Kevin hiện tại không còn là Kevin đứng trên cương vị một người bình thường đối với cô nữa. Có phải, cảm giác này là yêu không? Hay chẳng qua chỉ là ngộ nhận!?
....... Chiếc xe lambor phóng đi thật nhanh trên đường, cũng như tâm trạng của Kevin lúc này vô cùng phức tạp, đầu óc mơ hồ hoàn toàn không nhớ rõ đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gặng hỏi những người làm thì ai cũng nói rằng chính anh tự về nhà, nhưng bản thân anh lại không hề nhớ một tí gì.
Chỉ duy nhất một điều, dường như trong lúc thần thái mơ màng ở quán bar, cô đã gọi điện cho anh, và Quốc Thịnh bắt máy, còn lại những chuyện xảy ra sau đó thi hoàn toàn không có ấn tượng!!!
Ngẫm nghĩ trong lòng một hồi lâu, chiếc bánh xe cũng đã nhanh chóng dừng ở khách sạn Red, anh cố điềm nhiên bước vào, tay ung dung bỏ vào túi quần, sải bước đi đầy kiêu hãnh.
Nhưng vừa đặt chân bước về phía quầy cửa phòng, thì một nhân viên nam gọi giật anh lại:
" Giám đốc!"
Anh chàng nhân viên trẻ tuổi ngày hôm qua do sự tấc trách của mình, xém nữa là làm tổn hại đến uy tín khách sạn, bị Kevin dằn mặt sẽ nói chuyện sau, đột nhiên lại chạy đến bên anh, chìa cái áo khoác màu nâu anh thường hay mặc, lúng túng nói:
" Giám đốc! Hôm qua có một cô gái xinh đẹp đòi gặp giám đốc. Nhưng rồi một lát lại trao áo khoác này, dặn tôi đưa cho giám đốc rồi bỏ đi mất!"
Nhân viên nam tay chân run như cầy sấy, cả người toát mồ hôi lạnh sợ hãi khi trông thấy Kevin thần thái đóng băng, đứng lặng im một hồi không nhúc nhích, chỉ riêng đôi mắt khi đó chợt sáng lên rất kỳ dị, nhanh chóng chộp lấy áo khoác trên tay chàng trai, môi run run, cố kiềm chế nụ cười, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh:
" Cô ấy trông ngờ nghệch, đôi mắt to, cao 1m67, tóc hơi xoăn có phải không?"
Đôi mắt anh nhân viên mở thật to nhìn vị giám đốc trước mặt, bất ngờ vì không nghĩ rằng anh lại có thể nói rành mạch từng yếu tố bên ngoài của cô gái đó đến vậy, hơn thế nữa đôi mắt lạnh lùng kia có phải đang có ý cười?
Thế nhưng, suy nghĩ ấy chỉ có thể nuốt vào trong lòng, đầu gật gù đáp:
" Dạ đúng! Chính là cô ấy!"
Kevin bỗng thấy lòng vui vẻ trở lại, ngữ điệu cũng có chút tươi tỉnh hơn nhiều, mắt sáng bừng nhìn nhân viên của mình, môi nở một nụ cười hài lòng:
" Tốt! Anh làm tốt lắm! Cứ tiếp tục làm việc! Cực khổ rồi!"
Vừa nói anh vừa vỗ lên vai chàng nhân viên trước mặt, rồi cất bước đi về phía thang máy, để lại sau lưng cái nhìn thảng thốt của mọi nhân viên trong khách sạn, lần lượt rất nhiều người bao vây xung quanh anh nhân viên kia, trầm trồ đầy ngạc nhiên:
" Giám đốc hôm nay sao thế nhỉ? May cho anh rồi, tâm tình hôm nay ngài có vẻ tốt lắm, nên tạm thời không đuổi việc anh nữa!"
" Dường như nghe anh nói đến cô gái trao áo khoác hôm qua, thì liền sắc mặt tươi tỉnh hẳn ngay!" " Cô ấy là ai thế nhỉ? Có phải người yêu giám đốc không?"
" Theo như kinh nghiệm tình trường của tôi, sắc mặt giám đốc có vẻ xuân lắm! Không phải vì tình yêu thì còn nguyên nhân nào nữa???"
Tiếng trầm trồ đầy kinh ngạc ngày càng lớn hơn, vang xa đến tận mang tai của Kevin. Nghe được những câu nói mất đầu mất đuôi của những người nhiều chuyện, anh đứng khựng lại, nghiêm mặt nhìn về đám nhân viên đứng tụ lại một chỗ kia, phóng một tia nhìn đầy sát khí của mình về phía họ, rồi nhanh chóng tiếng ồn im bặt, đám đông cũng tản ra thưa dần ...
... Cả ngày hôm đó, ai nấy trong công ty đều nhìn rõ vẻ mặt sốt ruột nôn nóng của anh, dù mắt có mờ đến đâu cũng không thể không nhận ra rằng vị giám đốc của họ thật sự không còn tâm trí cho công việc nữa.
Tuy rằng sự nôn nóng đó được che giấu bởi vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm ... nhưng thần thái đã trở nên dịu dàng đi nhiều, mà cả bản thân anh cũng không hề hay biết.
Buổi họp trôi qua chóng vánh và chán ngắt, Kevin lập tức phóng xe như bay trở về nhà. Trong lòng không giấu được niềm hân hoan vui sướng. Bản thân anh hiểu rõ mình vui mừng như thế nào khi nghĩ rằng cô i anh lạnh, mà cất công đem áo khoác đến tận khách sạn cho anh, điều này chứng tỏ trong lòng cô anh chiếm giữ một ví trí quan trọng!!!!
Chỉ cần vậy thôi, tim anh đã vui sướng đến muốn hét lên rồi. Trên đường về nhà, anh thẩn thờ nhớ lại những lo lắng và suy ngẫm của mình ngày hôm qua quả thật hơi thừa thãi.
Chỉ cần cô giữ cho anh một vị trí nhỏ nhoi trong lòng, thì tuyệt nhiên anh sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù cô ở đâu, cô là ai cũng đâu có quan trọng. Chẳng phải tình yêu của anh luôn chỉ có một thôi sao!?
Nghĩ đến đây, Kevin càng nôn nóng muốn nhanh chóng về nhà gặp cô ngay bây giờ, trong vô thức liền đạp ga tăng tốc độ, băng ngang qua hai đường giao lộ rộng lớn, quẹo cua qua con đường khúc khủy, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm ...
Đến khúc quẹo, bất chợt một cậu bé lao nhanh ra đường, bên cạnh là trái bóng đang lăn lông lốc dưới mặt đất, khiến Kevin quẹo tay lái, chân phanh gấp nhưng không kịp, cả chiếc xe chao đảo, tông vào cây cột điện bên đường. Khi đó, một phần đầu xe đã bị móp méo, bên kia đường là cậu bé khoảng chừng 7,8 tuổi đang hoảng hồn ôm lấy trái bóng, sắc mặt tái mét nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trong khi đó, trước mắt Kevin cũng chỉ còn là một màn đêm u tối, anh dần ngất lịm đi, trên đầu tích tụ một màu đỏ tươi của máu ...
" Xoảng!"
Chiếc ly trong suốt bằng thủy tinh tuột khỏi tay Phương Nhã, rơi xuống đất vỡ tan tành. Cô hoảng hồn nhìn những mảnh vỡ li ti dưới chân mình, rồi cúi người xuống nhặt lấy, miệng than khổ:
" Trời ơi, sao mình hậu đậu thế này???"
" Ấy, chị Jessica! Để đó em làm cho! Coi chừng đứt tay đó!" Thảo Nhi bộp chộp kéo tay cô đứng dậy, rồi khom người xuống nhặt lấy những mảnh vở:
" Không sao, không sao! Chỉ là cái ly thôi mà! Chị ra ngoài đi để em dọn!"
" Em đứng lên đi, để chị dọn cho!"
Trái ngược với suy nghĩ của Thảo Nhi, thì Phương Nhã không có một chút dấu hiệu nào là bỏ ra ngoài cả, còn xắn tay áo lên, cúi rập người xuống nhặt những mảnh vở vào mu bàn tay còn lại, chặc lưỡi nói:
" Chị không phải tiểu thư đài cát gì, nên chuyện nhỏ nhặt thế này chị làm được!"
" Không được!" - Thảo Nhi thấy cô nhặt lấy những mảnh vở một cách nhiệt tình thì liền trừng mắt, quay đầu ra sau, mắt đảo một vòng rồi mới thở phào nói tiếp - " Lỡ chị đứt tay rồi thì thế nào? Giám đốc sẽ giết em mất!"
Vừa nói cô bé vừa đưa tay lên cổ ra dấu hiệu " cứa cổ" khiến cô bật cười, tay vẫn tiếp tục làm nốt công việc còn đang dang dở:
" Con bé này! Chị đâu vô dụng tới mức đó. Ngay cả cái ly cũng không dọn dẹp được, có phải quá tệ rồi không?"
Thảo Nhi trơ mắt ngồi nhìn Phương Nhã bỏ những mảnh vở vào thùng, môi hé mở tính nói thêm điều gì thì đột ngột chiếc điện thoại bàn vang lên. Cô bé vội vã chạy đến bên chiếc bàn điện thoại, nhanh chóng bắt máy
: " Alo!"
>
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạ của một cô gái, chân mày khẽ cong lại nhưng vẫn đáp:
" Dạ phải, cho hỏi cô là ..."
>
Phương Nhã từ bên trong bếp chạy ra, không rõ cô bé đã nghe được gì sau câu nói đó, chỉ thấy được sống lưng Thảo Nhi đã cứng đờ, sắc mặt tái mét buông ngay điện thoại xuống, tay chân run rẩy, miệng lắp bắp nói:
" Chị ... chị Jessica ! Giám ... giám ... giám đốc ..."
Nghe nhắc đến Kevin, đôi mắt cô chợt bừng sáng, bất giác lòng cảm thấy hoang mang tột độ, thấy cô bé lắp bắp không nên lời, bèn nôn nóng thúc giục:
" Kevin làm sao? Em nói rõ ràng ra xem nào?"
" Vừa ... vừa nãy ... cô y tá bệnh viện nói, giám đốc bị tai nạn ở ngoài đường, giờ đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện ..."
" Em ... nói ... gì?"
Trong khoảnh khắc, đất trời như sụp đổ, hai tai phút chốc ù đi, cô yếu ớt dùng hết sức lực lao đến bên Thảo Nhi, nắm chặt lấy vai cô bé, hét lên đầy kích động:
" Đi, mau lên! Mau đến bệnh viện!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui