* * *
Caine vừa mới bắt đầu bước lên các bậc thềm thì nghe thấy tiếng gầm của Sterns. “Giờ thì cô ấy lại làm gì nữa đây?” Anh lẩm bẩm với bản thân rồi vội vàng băng qua phòng giải trí nơi mà những người hầu lại một lần nữa đứng sắp hàng, anh phẩy tay ra hiệu về phía họ, rồi phóng lên cầu thang.
Anh đột ngột dừng lại khi vừa chạy đến cửa phòng vì cảnh tượng anh nhìn thấy làm anh ngạc nhiên sửng sốt. Sterns đang vùng vẫy để thoát ra khỏi chiếc ghế bành có tay dựa trong khi Jade cố ấn ông xuống bằng một tay để trên vai ông. Cô đang quạt cho ông bằng một cuốn sách mỏng trên tay còn lại.
“Chuyện quái quỷ gì …. Sterns? Ông ốm à?”
“Ông ấy sắp ngất rồi.” Jade cảnh báo. “Giúp em đưa ông ấy lên giường, Caine.”
“Hông của Tiểu thư, Tước gia.” Sterns kêu lên phản đối. “Tiểu thư yêu quý, đừng có vẫy cuốn sách đó trước mặt tôi nữa. Tước gia, hãy nhìn vào hông cô ấy.”
Caine hiểu ra trước khi Jade kịp hiểu. Anh nhanh chóng bước về phía cô, xoay người cô lại, rồi khi anh nhìn thấy rõ chiếc áo cánh màu trắng ướt sũng máu của cô, anh cũng chỉ muốn ngồi thụp ngay xuống.
“Chúa ơi,” anh thì thầm, “Ôi, em yêu, chuyện gì đã xảy ra với em thế?”
Jade thở hắt ra sợ hãi khi cô nhìn thấy vết thương của mình. Cô hẳn là sẽ loạng choạng lùi lại nếu như anh không giữ lấy cô. “Em yêu, em đã không biết rằng em bị chảy máu ư?”
Cô trông có vẻ chết lặng đi. “Em không biết. Em đã nghĩ rằng đó chỉ là một vết rách da do những cành cây gây nên tôi.”
Sterns đứng dậy phía bên kia cô. “Tiểu thư đã mất một lượng máu khá lơn, thưa Tước gia.” Ông thì thào.
“Đúng vậy.” Caine trả lời, cố gắng hết sức để không tỏ ra lo lắng quá mức. Anh không muốn cô trở nên hoảng sợ hơn nữa.
Hai bàn tay anh run rẩy khi anh nhẹ nhàng lật đám vải vóc ra khỏi thắt lưng cô. Cô nhận ra và thì thào. “Vết thương rất tệ, đúng không?”
“Đừng nhìn nó, em yêu.” Anh khẽ nói. “Có đau không?”
“Ngay khi nhìn thấy vết máu, em đã bắt đầu cảm thấy đau như sắp chết.”
Rồi Jade nhìn thấy vết rách trên chiếc áo của Christina. “Chúng đã hủy hoại cái áo đáng yêu của bạn em.” Cô kêu lên. “Chúng hẳn là đã bắn xuyên thủng qua nó. Nhìn vào cái lỗ đó mà xem, Caine. Đó là kích thước của một … của một …”
“Viên đạn súng lục?” Sterns gợi ý.
Caine đã bỏ chiếc áo cánh ra và lúc này đang sử dụng con dao của mình trên chiếc áo sơ mi của cô.
“Cô ấy sẽ ngã ập xuống chúng ta mất.” Sterns thì thào. “Tốt nhất là Ngài nên đặt cô ấy lên giường trước khi cô ấy ngất xỉu đi.”
“Tôi sẽ không ngất, Sterns, và ông nên xin lỗi tôi vì đã nghĩ đến chuyện đó. Caine, làm ơn bỏ em ra. Thật không đứng đắn chút nào khi cắt bỏ quần áo của em đi như thế. Em sẽ tự lo cho vết thương của mình.”
Jade đột nhiên mong muốn đến tuyệt vọng đuổi hai người đàn ông này ra khỏi phòng. Từ cái giây phút cô nhìn thấy vết thương của mình, mọi thứ trong ruột cô cứ sôi sục ầm ĩ. Lúc này cô cảm thấy mê sảng và đầu gối cô bắt đầu mềm nhũn ra.
“Sao, Sterns?” Cô hỏi. “Tôi có nhận được câu xin lỗi hay không?” Trước khi viên quản gia có cơ hội trả lời, Jade đã nói tiếp. “Quỷ tha ma bắt. Cuối cùng thì tôi cũng sắp ngất xỉu thật rồi.”
CHƯƠNG 8
Jade giật mình tỉnh dậy. Cô cảm thấy ngạc nhiên khi nhận ra mình đang nằm trên giường, bởi vì cô không có chút ý tưởng mơ hồ nào là cô đã trèo lên giường bằng cách nào cả. Phải mất một lúc sau sự thật mới ùa vào đầu cô. Chúa ơi, cô thực sự đã ngất xỉu.
Cô vẫn đang còn cố gắng làm quen và chấp nhận với cảm giác nhục nhã này thì bỗng cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi vào qua khung cửa sổ đang mở làm làn da trần của cô trở nên lạnh ngắt.
Cô mở mắt ra và nhìn thấy Sterns đang cúi xuống phía trên cô từ một bên giường và Caine đang hí húi phía bên giường đối diện. Vẻ mặt cau có quắc mắt của họ gần như đủ làm cho cô lại rơi vào một cơn bất tỉnh khác.
“Phát súng đã xuyên thẳng qua.” Caine lẩm bẩm.
“Cảm ơn Chúa vì điều đó.” Sterns thì thào.
“Ai trong số hai tên vô lại các người đã cởi bỏ quần áo của tôi ra khi tôi không còn tỉnh táo hả?” Cô hỏi, giọng cô lạnh lẽo như sương giá.
Sterns nhảy dựng lên một cách rõ ràng trong khi Caine chỉ mỉm cười.
“Cô có cảm thấy khá hơn không, thưa Tiểu thư?” Viên quản gia hỏi sau khi đã lấy lại bình tĩnh.
“Khá hơn rồi, cảm ơn ông. Sterns, tại sao ông giữ tay tôi thế?” Cô hỏi.
“Để giữ cô nằm im, thưa Tiểu thư.” Ông trả lời.
“Ông có thể thả tôi ra được rồi. Tôi sẽ không gây trở ngại đến công việc của Caine đâu.”
Sau khi ông làm theo yêu cầu của cô, ngay lập tức cô cố gắng đẩy hai tay của Caine ra khỏi hông cô. “Anh đang chọc vào em đấy, Caine.” Cô càu nhàu.
“Yên nào, anh gần như xong rồi.”
Giọng điệu của anh nghe có vẻ cực kỳ gắt gỏng, nhưng hành động của anh lại nhẹ nhàng đến không thể tin được. Điều đó thật là trái ngược. “Anh nổi giận với em à, Caine?”
Anh còn không thèm liếc mắt lên khi trả lời cô cộc lốc. “Không.”
“Anh có thể nói nghe có vẻ thuyết phục hơn một tí được không.” Cô phản đối. “Anh đang nổi giận và em thì không hiểu vì sao …” Cô dừng lại và thở hắt ra.
Caine cho rằng tấm gạc mà anh đang áp vào vết thương của cô làm cô cảm thấy không dễ chịu. “Chặt quá ư?” Anh hỏi, ánh mắt của anh đầy ắp vẻ quan tâm.
“Anh nghĩ rằng tất cả là lỗi của em, đúng không?” Cô lắp bắp. “Anh nghĩ rằng em cố ý …”
“Ồ, không đâu, Tiểu thư.” Sterns cắt ngang. “Tước gia không đổ lỗi cho cô đâu. Cô không cố ý để bản thân mình bị bắn cơ mà. Chủ nhân của tôi luôn luôn hơi …”
“Cáu kỉnh ư?” Cô gợi ý.
Viên quản gia gật đầu. “Đúng thế, Tước gia luôn trở nên cáu kỉnh mỗi khi Ngài lo lắng.”
Sự chú ý của cô chuyển sang Caine, rồi cô nói. “Em xin lỗi nếu em đã làm anh lo lắng. Anh vẫn còn lo lắng ư?”
“Không.”
“Vậy thì vết thương không kinh khủng như vẻ bên ngoài đúng không?”
Caine gật đầu, rồi loay hoay hoàn thành công việc tay chân của mình trước khi ngẩng lên nhìn cô chăm chú. “Chỉ là vết thương phần mềm thôi, Jade.” Anh nói. “Em sẽ bình phục nhanh thôi.”
Trông anh thực sự giống như là chắc chắn với những gì mình nói, Jade ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. “Đắp chăn lên chân tôi, Sterns, và không được nhìn khi ông làm chuyện đó.” Cô ra lệnh. Giọng cô đã lấy lại chút châm chích làm cho nụ cười biến mất khỏi người đàn ông có gương mặt khắc khổ đó.
Lúc này Jade chỉ còn mặc mỗi áo sơ mi. Một bên của chiếc áo viền ren đã bị xé một khoảng rộng để phơi ra vết thương nơi hông cô. Cô hiểu sự cần thiết trong việc phải cởi bỏ quần áo của cô, nhưng lúc này khi mà cô đã biết rằng mình không phải trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng thì vẻ bề ngoài cần phải được chăm chút.
Viên quản gia làm theo lời cô yêu cầu, rồi sau đó rời đi để lấy một khay đồ ăn cho bữa tối của cô. Jade và Caine còn lại một mình. “Em không quan tâm liệu nó có phải là một vết thương phần mềm không đáng kể hay không.” Cô nói. “Em đã quyết định là em sẽ ở lại, Caine.”
Anh ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy tay cô, rồi trao cho cô một nụ cười có khả năng làm trái tim ngừng đập. “Tại sao anh lại có cảm giác là có cái gì đó nữa ở trong lời tuyên bố này nhỉ?”
“Anh thật quá tinh ranh, thưa quý Ngài.” Cô cự nự. “Đúng là còn nữa. Trong khi em ở lại đây, anh sẽ phải túc trực bên giường bệnh của em. Dù sao đi chăng nữa thì chuyện này cũng hoàn toàn là do lỗi của anh.” Cô gật đầu quả quyết, và phải cắn chặt môi dưới của mình lại để khỏi phải phá lên cười, lúc này Caine trông vô cùng hoang mang.
“Ồ?” Anh hỏi trong khi cô nhìn anh với vẻ trông chờ. “Làm thế nào mà em lại đi đến cái kết luận rằng chuyện này là lỗi của anh nhỉ?”
Cô nhún vai. “Em vẫn chưa hình dung ra được thế nào, nhưng em sẽ nghĩ ra sớm thôi. Giờ thì hãy hứa với em đi, Caine. Em sẽ không thể nào nghỉ ngơi thoải mái cho đến khi em biết rằng anh sẽ không rời khỏi em.”
“Được rồi, cưng ạ.” Anh trả lời, rồi thoáng nháy mắt với vẻ gian xảo. “Anh sẽ không rời khỏi em suốt cả ngày lẫn đêm.”
Tầm quan trọng trong câu nói đó không thoát khỏi sự chú ý của cô, cô vội trả lời. “Anh có thể về giường mình vào ban đêm.”
“Anh có thể ư?” Anh hỏi với vẻ cộc cằn.
Jade quyết định sẽ không chọc tức anh thêm nữa, đoán rằng anh sẽ trở nên cực kỳ cáu kỉnh nếu như cô cứ cố chấp với những yêu cầu của mình. Hơn nữa, cô đã thắng vòng này rồi, đúng không? Sự kiện xui xẻo vì bị trúng đạn cuối cùng lại trở thành một lợi thế tuyệt vời. Giờ cô đã có một lý do hoàn hảo để giữ anh bên mình. Vì sao ư, cô có thể chỉ cần nằm ì lại trên giường cho đến khi Nathan xuất hiện và đón cô thôi.
Cô đã không nhận ra mình kiệt sức đến mức nào. Cô ngủ thiếp đi ngay sau khi ăn tối xong, khay đồ ăn vẫn còn đặt trên đùi, và chỉ tỉnh lại một lần trong suốt cả đêm. Lúc này cặp nến đôi đang cháy lập lòe trên nóc tủ đầu giường. Jade bỗng nhớ đến dấu hiệu mà cô cần phải báo cho Jimbo và Matthew biết, và ngay lập tức tung chăn để ra khỏi người.
Và rồi cô nhìn thấy Caine. Anh đang nằm ườn ra trên chiếc ghế bành có tay vịn đặt bên cạnh giường ngủ, đôi chân trần của anh gác lên thành giường, chiếc áo sơ mi trắng phanh ra đến tận thắt lưng, và anh có vẻ như đang ngủ say.
Jade không biết cô đã ngắm nhìn anh bao lâu. Cô tự bảo mình rằng chỉ là cô muốn chắc chắn rằng anh đã thực sự ngủ say rồi thôi. Chúa ơi, anh quá sức lôi cuốn đối với cô. Tuy nhiên, anh đang nhanh chóng trở nên nhiều hơn rất nhiều ngoài là một gương mặt đẹp trai. Anh như thể một thiên đường an toàn trong cơn bão, và cảm giác thôi thúc muốn ngả người vào anh, để được anh chăm sóc, gần như làm cô choáng ngợp.
Thiên thần hộ mệnh của cô bắt đầu ngáy và kéo cô ra khỏi trạng thái thôi miên. Cô nhẹ nhàng trèo xuống giường, lấy một cây nến, rồi bước ra đứng trước cửa sổ.
Mưa phùn đang rơi xuống trên phong cảnh tuyệt đẹp phía trước nhà. Jade có cảm giác tội lỗi vì người của cô lúc này hẳn là đang ướt sũng. Nếu cô phát tín hiệu sớm hơn, họ có thể đã tìm được một nơi trú ẩn khô ráo từ sớm rồi.
“Em đang làm gì thế?”
Jade gần như đánh rơi cây nến, cô giật bắn mình vì giọng nói oang oang của Caine. Cô quay người lại và nhìn thấy anh đang đứng cách cô chỉ khoảng một bàn chân. “Em chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ thôi.” Cô thì thào. “Em không định đánh thức anh dậy.”
Tóc anh rối bù và anh dường như là vẫn còn ngái ngủ hơn là tỉnh táo. Một lọn tóc rơi xuống trán anh làm cho vẻ bề ngoài của anh trở nên hơi mong manh đối với cô. Không có chút ý tưởng gì về điều mà mình sắp làm, cô nhẹ nhàng vén lọn tóc của anh trở lại chỗ cũ.
“Em có thể nhìn ra ngoài cửa sổ vào ngày mai.” Anh đáp lại, giọng của anh khàn khàn vì ngái ngủ. Rồi anh lấy cây nến từ tay cô, đặt nó trở lại trên bàn và ra hiệu cho cô quay trở lại giường một cách ngạo mạn.
“Hông em còn đau không?” Anh hỏi.
Cô không nghĩ rằng anh quá quan tâm đến vết thương của cô bởi vì anh vừa ngáp vừa đưa ra câu hỏi đó. Cô định trả lời anh là không, vết thương không làm cô đau đớn lắm, nhưng rồi cô nghĩ lại và nói. “Vẫn còn. Nó vẫn nhức nhối nhưng chỉ một chút thôi.” Cô thêm vào khi ánh mắt của anh bỗng trở nên hơi quá quan tâm. “Sao anh lại ngủ trên ghế thế?”
Anh cởi áo sơ mi ra trước khi trả lời cô rồi giải thích. “Em chiếm gần như hết chiếc giường và anh thì không muốn phải di chuyển em.”
“Di chuyển em? Sao anh lại muốn di chuyển em?”
Caine thổi tắt hai cây nến, kéo chăn ra và nằm dài ra bên cạnh cô. Rồi anh trao cho cô một câu trả lời vòng quanh. “Anh sẽ chỉ ở lại với em cho đến khi em ngủ trở lại thôi.”
“Nhưng Caine, thế này không đứng đắn chút nào …”
“Ngủ đi cưng. Em cần được nghỉ ngơi.”
Cô cứng người lại khi anh vòng tay ôm lấy cô, bàn tay anh đặt giữa hai bầu ngực của cô. Khi cô cố gắng đẩy nó ra, anh liền nắm lấy tay cô và giữ im vị trí.
“Thế này thực sự không …” Cô dừng câu phản đối ở giữa chừng, nhận ra rằng đó sẽ chỉ là nỗ lực lãng phí mà thôi. Caine đã lại ngáy o o trở lại và chắc chắn là sẽ không nghe một lời nào mà cô nói.
Cô biết rằng sẽ không nguy hiểm lắm nếu để anh ngủ với cô một lát. Dù sao đi chăng nữa cô cũng đã làm cho anh tơi tả và anh chắc chắn là cần nghỉ ngơi. Cô đã chứng kiến anh trở nên cáu kỉnh đến thế nào nếu anh mệt mỏi. Thật kỳ cục, nhưng cô cảm thấy khuyết điểm đó khá đáng yêu. Jade rúc vào người anh rồi nhắm mắt lại. Cô biết một cách bản năng rằng anh sẽ tự biết cách xử sự đúng mực. Anh là một quý ông, và anh đã hứa với cô rằng anh sẽ không bao giờ lợi dụng cô.
Rõ ràng là chính cô cũng đã kiệt sức như vẻ bề ngoài của anh, bởi vì cô ngủ thiếp đi ngay với cái ý nghĩ khó hiểu nhất lững lờ trôi qua trí óc cô. Rút cục thì cô cũng đã bắt đầu ước gì anh không phải là một quý ông như thế.
* * *
Người thầy thuốc - Ngài Harwick - đã không thể tìm thấy được trong suốt hai ngày hai đêm ròng. Caine đã sai người hầu lên căn nhà phố ở London và về cả cơ ngơi ở nông thôn của ông ta. Cuối cùng họ cũng tìm thấy Harwick ở lâu đài của Quý bà McWilliams, đang tham gia vào một ca đỡ đẻ. Ông ta gửi một lá thư phúc đáp cho Caine giải thích rằng ngay khi nhiệm vụ của ông ta ở đó được hoàn thành, ông ta ngay lập tức sẽ phi ngựa đến nhà của Caine.
Caine cằn nhằn mãi về sự bất tiện đó cho đến khi Jade nhắc anh rằng tình trạng của cô không phải là nguy hiểm đe dọa đến tính mạng. Thực ra thì cô đã thêm vào là người đưa tin có quan hệ họ hàng với vị thầy thuốc, và rằng cô đã bắt đầu cảm thấy khá hơn nhiều và không cần hay là không muốn bất cứ ai chọc vào người cô nữa.
Việc nằm mãi trên giường sớm trở thành một sự tra tấn đối với Jade. Cô không thể nào chịu đựng sự giam hãm đó nữa. Trong khi đó, thời tiết cũng bắt chước theo tâm trạng của cô. Kể từ cái giây phút cô đặt chân vào trong nhà Caine, trời đã không hề dứt mưa.
Tâm trạng của Caine cũng chua lét như chính tâm trạng của cô. Anh làm cô nghĩ đến một con thú bị nhốt trong chuồng. Mỗi lần anh đến phòng cô để nói chuyện với cô, anh lại đi đi lại lại khắp phòng, hai tay chắp sau lưng trong khi anh nghiền nát cô với những câu hỏi về quá khứ của cô, về anh trai của cô, và về tất cả những sự kiện dẫn đến vụ giết người mà cô đã chứng kiến. Caine luôn kết thúc những vụ cãi vã tay đôi đó bằng một câu nhận xét rằng anh vẫn chưa có đủ thông tin để đưa ra bất cứ kết luận quan trọng nào.
Tâm trạng tuyệt vọng của anh gần như là có thể nhìn thấy được. Jade cảm thấy đối phó với anh như là sự tra tấn tinh thần. Cô đã cẩn thận để không nói cho anh biết quá nhiều sự thật hay quá nhiều điều dối trá, nhưng Chúa ơi, đó là một nhiệm vụ làm cô cảm thấy kiệt sức.
Phần lớn thời gian họ trải qua là quát thét vào mặt nhau. Jade buộc tội rằng anh đã cảm thấy hối hận vì đã dính dáng vào rắc rối của cô. Còn anh, dĩ nhiên là cảm thấy bị sỉ nhục bởi lời buộc tội đó. Tuy nhiên, anh cũng không nói thẳng thừng ra và phủ nhận điều đó.
Trong thâm tâm mình, cô nghĩ rằng anh không còn cảm thấy cô lôi cuốn nữa. Vì sao ư, anh thậm chí còn không cố hôn cô thêm một lần nào nữa hay là ngủ bên cạnh cô, và đến ngày thứ ba, anh gần như không nói một lời nào lịch sự với cô nữa.
* * *
Vào đêm thứ tư của sự giam cầm, khả năng kiểm soát của Jade đã vỡ nát. Cô xé toang lớp băng mới mà Sterns vừa mới thay cho cô chỉ vài giờ trước đó, yêu cầu được tự tắm rửa, và rồi tuyên bố rằng cô đã hoàn toàn bình phục.
Cho đến khi cô gội đầu xong thì đầu óc cô đã được cải thiện đáng kể. Sterns giúp cô sấy khô những lọn tóc xoăn dài, rồi để cô ngồi trước lò sưởi trong đó một ngọn lửa đầy ắp đang tí tách nhảy múa. Sau khi ra lệnh cho người hầu dọn dẹp giường chiếu và mang bồn tắm ra ngoài, Sterns thúc Jade quay trở lại giường.
Ngay khi bóng đêm trùm xuống, Jade liền gửi tín hiệu cho người của mình rồi quay trở lại giường. Cô giở một trong những cuốn sách mà cô đã mượn từ thư viện của Caine, rồi nằm xuống và đọc trong khi tiếng sấm đang rền vang từ phía xa vọng lại. Tuy nhiên cơn bão tỏ ra là đáng để quan tâm hơn chỉ là vài tiếng sấm vặt vãnh. Một thân cây khổng lồ cao bằng ngôi nhà ba tầng của Caine, đã đổ ập xuống sân vì bị một tia chớp quá mãnh liệt đánh trúng, gốc cây trơ cả tảng rễ bừng sáng lên với màu đỏ ma quái trong một lúc lâu. Tiếng sấm rền làm ngôi nhà rung chuyển, và hậu quả là âm thanh gỗ cháy xèo xèo, gãy răng rắc đã nổ ra và khuấy động không gian ban đêm như tiếng thịt được nướng trên một ngọn lửa bập bùng.
Tất cả những người làm ở đó đều phải có mặt ở chuồng ngựa để dỗ dành những con ngựa đang sợ hãi đến phát điên. Có mùi lửa cháy trên lỗ mũi của chúng, hay Kelley – người trông giữ chuồng ngựa – đã tuyên bố như thế. Caine được gọi đến khi người ta không thể vỗ về con chiến mã của anh dịu lại được. Tuy nhiên, ngay khi anh bước vào chuồng ngựa, con ngựa của anh ngay lập tức dừng cơn thịnh nộ của mình lại.
* * *
Đã quá nửa đêm khi Caine quay trở lại khu nhà chính. Mặc dù chỉ cách chuồng ngựa một khoảng khá ngắn nhưng anh vẫn ướt như chuột lột. Anh thả đôi ủng, tất, áo khoác và áo sơ mi trên lối vào nhà và bước lên lầu. Một tiếng sấm rền vang khác rung chuyển ngôi nhà ngay khi anh vừa chuẩn bị bước vào phòng ngủ của mình.
Jade hẳn là rất sợ hãi, anh tự nhủ và rồi đổi hướng. Anh sẽ chỉ kiểm tra qua để biết chắc chắn là cô vẫn ổn thôi. Nếu cô đã ngủ say, anh sẽ để cô lại đó một mình. Tuy nhiên, nếu cô vẫn còn thức … lúc đó thì, có lẽ họ sẽ lại có một cuộc chiến quát tháo khác về những rủi ro trên thế gian và vị trí thấp kém của người phụ nữ. Cô cũng đã đang đem niềm tin của anh ra để mà nhạo báng, nhưng anh thà xuống mồ còn hơn thừa nhận sự thật đó với cô, bởi vì chỉ vì một điều đơn giản là anh cảm thấy vô cùng thú vị khi được ngắm nhìn cô cố gắng bảo vệ những phản ứng của mình trước những quan điểm của anh.
Cũng hơi sửng sốt một chút khi anh nhận ra là anh thực sự muốn nói chuyện với cô. Cứ cho là vậy đi thì cũng vẫn còn những chuyện khác nữa mà anh muốn làm với cô, nhưng anh ép bản thân mình phải chà đạp lên những ý nghĩ đó.
Anh đã dừng lại để gõ cửa phòng cô. Nhưng anh không cho cô thời gian để bảo anh biến đi, hay là thời gian để cô tỉnh dậy – trong trường hợp cô đã ngủ. Không, anh đã đẩy cửa bước vào phòng trước khi cô kịp có phản ứng.
Caine cảm thấy hài lòng khi thấy cô vẫn chưa ngủ. Anh tựa người vào khung cửa và ngắm cô một lúc lâu. Một cảm giác thỏa mãn ấm áp như tràn ngập trong anh. Trong vài ngày vừa rồi anh đã bắt đầu tự thừa nhận với bản thân rằng anh thích có cô trong nhà anh, và ngay cả khi cô cau có với anh, anh vẫn cảm thấy như mình đã được lên thiên đường. Anh thực sự điên rồi, anh nghĩ, bởi vì anh đang bắt đầu trở nên yêu cái vẻ mặt cáu kỉnh hay cằn nhằn của cô. Cái sự thật rằng anh có thể dễ dàng làm cô nổi điên lên chỉ chứng tỏ rằng cô có quan tâm đến những gì anh nói, cho dù chỉ là một chút.
Người phụ nữ này làm anh mê mẩn. Caine không thích thừa nhận điều đó … nhưng cô quá xinh đẹp, quá mềm mại, quá nữ tính. Một người đàn ông chỉ có thể chịu đựng được đến chừng đó trước khi đổ gục hoàn toàn. Chúa giúp anh, anh biết rằng anh đang rất gần với cái ranh giới đó.
Nó trở thành một sự tra tấn khi anh không được chạm vào cô. Tâm trạng của anh phản ánh cuộc chiến nội tâm mà anh đang phải chịu đựng. Anh cảm thấy phía bên trong mình bị thắt lại thành từng nút, và mỗi lần anh nhìn thấy cô, anh lại muốn kéo cô vào trong vòng tay của mình và rồi thật đam mê, thật hoang dã làm tình với cô.
Và dường như anh không thể nào tránh xa cô ra được. Từng giờ từng giờ một anh cứ bước vào phòng cô để kiểm tra. Chúa ơi, thậm chí anh còn vào để ngắm nhìn cô đang say ngủ. Có lẽ là cô không thể biết được sự tra tấn mà anh đang phải trải qua. Cô không thể nào có vẻ mặt tuyệt đối thanh bình đến thế nếu như cô có bất kỳ ý tưởng thoáng qua nào về những hình ảnh tưởng tượng mà anh đang nghiền ngẫm trong đầu. Cô thực sự là một cô gái ngây thơ trong sáng.
Lúc này cô đang ngồi trên giường, lưng dựa vào một chồng gối, trông vô cùng tinh khiết và trong trắng khi cô nhìn anh và lắc đầu. Hai cây nến đang cháy trên nóc tủ đầu giường và cô thì đang cầm một quyển sách trong tay. Trong khi anh vẫn tiếp tục ngắm nhìn cô không chớp mắt, cô chậm rãi đóng sách lại, ánh mắt của cô nhìn trực tiếp vào anh trong suốt thời gian đó, và rồi cô thở dài thườn thượt.
“Em biết là đáng lẽ em nên gài then cửa lại.” Cô lên tiếng. “Caine, đơn giản là em không có tâm trạng đâu để tham dự vào một buổi thẩm tra nữa vào buổi tối hôm nay.”
“Được thôi.”
“Được thôi ư?”
Sự đồng tình dễ dàng của anh rõ ràng là đã làm cô ngạc nhiên. Cô trông có vẻ nghi ngờ. “Anh thật lòng đấy chứ, quý Ngài? Anh sẽ không quấy rầy em chứ?”
“Anh thật lòng.” Anh trả lời và cười toe toét.
“Anh vẫn không nên có mặt ở đây.” Cô nói với anh bằng cái giọng khàn khàn, mời gọi mà anh cảm thấy vô cùng kích thích đó.
“Cho anh một lý do chính đáng vì sao anh không nên có mặt ở đây xem nào.”
“Danh tiếng của em và tình trạng gần như khỏa thân của anh.” Cô trả lời.
“Đó là hai lý do ư?” Giọng anh kéo dài.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Cô hỏi khi anh đóng cánh cửa lại phía sau lưng mình. “Người hầu sẽ biết rằng anh đang ở đây.”
“Anh đã nghĩ rằng em không quan tâm đến danh tiếng của em chứ, Jade. Vậy là em đã đổi ý rồi à?”