Thiên thần hộ mệnh

Mọi chuyện đã xong. Cô quay người lại để rời khỏi đó, rồi bỗng nhìn thấy chiếc áo choàng màu đen của Caine vắt qua lưng chiếc ghế tựa đặt gần cửa sổ. Trong một cơn bốc đồng cô gấp chiếc áo lại và cặp nó dưới cánh tay. Mùi vị của anh vẫn còn trên chiếc áo, chỉ thoảng qua thôi, nhưng vẫn còn, và cô muốn một thứ gì đó để có thể ôm vào lòng trong suốt những đêm dài phía trước, trong suốt những cơn ác mộng kinh hoàng, để làm mình khuây khỏa.
Đã đến lúc rời khỏi đó.
* * *
Cả Caine và Nathan đều nghĩ rằng Jade đang nghỉ ngơi trong phòng mình. Caine đã muốn đuổi theo cô, nhưng Nathan thuyết phục rằng cô em gái của anh cần có thời gian một mình để làm dịu đi cái tính khí nóng nảy của mình.
“Anh có lẽ vẫn chưa nhận ra, Caine, nhưng Jade không phải là người dễ dàng nghe theo những mệnh lệnh.” Nathan giải thích.
Bởi vì Caine còn có nhiều thứ hơn là nhận ra điều đó, nên anh không thèm bình luận gì.
Cuộc nói chuyện sau đó chuyển sang vấn đề trước mắt. Harry bị lôi ra khỏi cái bộ sưu tập của mình để đưa ra những lời khuyên. Bác của Jade có một bộ óc nhanh nhạy. Caine quan sát ông thật chăm chú và đi tới cái kết luận đáng kể đó. Harry rất văn minh. Đương nhiên anh giữ cái khám phá đó cho riêng mình, bởi vì anh đoán rằng Harry sẽ phản đối dữ dội khi phải chạm mặt với sự thật.
Bác Harry đúng là đã càu nhàu về cái ý tưởng rằng ông sẽ phải thiêu trụi một con tàu. “Thật là lãng phí các loại gỗ tốt.” Ông lẩm bẩm. “Tuy nhiên, mọi chuyện có thể còn tệ hơn. Ta đáng lẽ sẽ phải thiêu con tàu Emrald yêu quý của ta. Đúng thế, nó đã có thể tệ hơn. Ta thà rằng xiên một cái cọc qua trái tim của ta hơn là hủy hoại con tàu của cháu gái ta. Tàu Emrald đã là ngôi nhà đối với Jade và ta trong suốt những năm vừa qua.”
Trước khi Caine có thể bình luận gì về câu nói của Harry, ông bác này đã làm anh ngạc nhiên khi thêm vào rằng ông hoàn toàn đồng ý là cô cháu gái bé bỏng của ông nên chấm dứt chuỗi công việc hiện tại của mình.
Hai giờ đồng hồ đã trôi qua trước khi kế hoạch của họ làm thỏa mãn tất cả mọi người. Harry lững thững quay trở lại phòng ăn.
“Ông ấy định sẽ ăn sạch nhà cửa của anh đấy.” Nathan lè nhè. “Ông ấy cũng sẽ ăn trộm sau lưng anh nữa.” Anh thêm vào và nhe răng cười. “Harry thích chải chuốt vẻ bề ngoài lắm.”
“Ông ấy có thể lấy bất cứ thứ gì ông ấy muốn.” Caine đáp lại. “Jade đã có đủ thời gian để bình tĩnh trở lại rồi, Nathan. Giờ đã là lúc em gái của cậu và tôi cần phải nói chuyện.”
“Nếu anh lên lớp con bé, anh sẽ chỉ …”
“Tôi sẽ không lên lớp gì cô ấy cả.” Caine nói. “Tôi chỉ đơn giản là sẽ nói cho cô ấy biết những gì tôi kỳ vọng thôi.”
“Với tôi chuyện đó giống như là lên lớp rồi.” Nathan lè nhè.
* * *
Cả Nathan và Caine cùng bước vào phòng giải trí ngay khi Nữ Công tước đang bước xuống cầu thang gác quanh co. Cả hai người đàn ông cùng đứng lại nhìn bà. Mẹ kế của Caine đang cười, nhưng cũng đang chấm chấm nhẹ chiếc khăn viền ren của mình trên khóe mắt. Rõ ràng là bà vừa mới khóc lóc một chập ra trò.
Gweneth gần như mất thăng bằng khi nhìn thấy Nathan. Bà túm chặt lấy tay vịn cầu thang và thở hắt ra kinh ngạc. Nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục bước xuống các bậc thang. Khi xuống đến phòng giải trí, bà liền bước tới bên cạnh Caine. “Cậu ta có phải tên cướp biển bạn của Colin không?” Bà thì thào hỏi.
Nathan nghe thấy. “Tôi không phải là tên cướp biển Pagan, thưa Phu nhân, nhưng tôi là một người bạn của con trai bà.”
Nathan cho rằng giọng nói của mình có lẽ là hơi quá nghiêm khắc khi thấy bà túm chặt lấy cánh tay Caine và dịch sát vào hơn. Đôi mắt nâu của bà cũng mở to, nhưng bà vẫn dũng cảm duy trì nụ cười trên môi mình.
“Cậu trông rất giống một tên cướp biển.” Bà nói, rồi chỉnh sửa lại nếp gấp trên chân váy màu hồng của mình trong lúc chờ anh trả lời.
“Bà đã nhìn thấy nhiều cướp biển chưa, Phu nhân?” Caine hỏi.
“Chưa, ta chưa bao giờ nhìn thấy một tên cướp biển nào cả.” Bà thú nhận. “Mặc dù quý ông này chắc chắn là phù hợp với hình dung về một tên cướp biển trong đầu ta. Ta tin rằng đó là bởi vì mái tóc dài của cậu ấy.” Bà giải thích sau khi quay lại nhìn Nathan. “Và vết sẹo trên cánh tay cậu, dĩ nhiên rồi.”
“Cậu ta cũng dính bê bết máu.” Caine kéo dài giọng.
“Điều đó nữa.” Mẹ kế của anh thừa nhận.
Anh nói câu đó là với ý đùa giỡn, nhưng vẻ mặt của Nữ Công tước đã trở nên nghiêm trọng nên anh biết rằng bà không hiểu là anh đang đùa cợt với bà. “Cướp biển thực sự thích cãi vã ầm ỹ.” Bà gật đầu thêm vào.
“Phu nhân, Colin chưa giải thích với bà rằng …” Caine lên tiếng.
“Con trai ta cứ nhất quyết giữ bí mật về thân phận thực sự của Pagan.” Bà cắt ngang. “Tuy nhiên, ta không hoàn toàn là kẻ chậm hiểu.” Bà thêm vào và liếc về phía Nathan đầy ý nghĩa. “Ta đã đi quanh góc một vài lần. Ta biết Pagan là ai.” Bà gật đầu thêm vào. “Henry cũng biết.”[ alobooks.vn ]
“Henry ư?” Nathan hỏi.
“Cha tôi.” Caine giải thích.
“Henry không bao giờ sai, anh chàng thân mến.” Bà khẳng định điều đó với Nathan.
Nathan thấy mình cũng gật đầu đồng tình. “Vậy tôi phải là Pagan.” Anh tuyên bố và cười toe toét. “Nếu như Henry không bao giờ sai.”
Nữ Công tước mỉm cười khi thấy anh dễ dàng chấp thuận. “Đừng lo lắng, thưa quý Ngài, vì tôi sẽ giữ bí mật này. Giờ thì, vị tiểu thư đáng yêu mà ta đã kiếm nhã một cách khủng khiếp đó đâu rồi, Caine?”
“Bà không bao giờ khiếm nhã, thưa Phu nhân.” Caine xen vào.
“Ta chưa tự giới thiệu một cách tử tế.” Bà tranh luận. “Thế cô ấy đâu rồi?”
“Trên lầu, đang nghỉ ngơi.” Nathan trả lời. “Vì sao Phu nhân lại hỏi?”
“Cậu biết rõ là vì sao mà.” Bà trả lời, sự bực tức của bà rất rõ ràng.
“Tôi biết ư?” Nathan hỏi.
“Tôi phải xin lỗi vì thái độ cư xử của tôi, dĩ nhiên rồi, nhưng tôi cũng phải cảm ơn cô ấy vì tất cả những gì cô ấy đã làm cho gia đình này.”
“Nathan là anh trai của Jade.” Caine nói.
“Ta biết điều đó.” Bà trả lời. “Đôi mắt màu xanh lục của cậu ta đã tiết lộ điều đó, dĩ nhiên rồi.”
Nữ Công tước bước về phía người đàn ông mà bà tin là tên cướp biển khét tiếng. “Cúi xuống nào, cậu bé của ta, ta phải trao cho cậu một nụ hôn vì đã là một người bạn chân thành đến thế.”
Nathan có vẻ hơi luống cuống. Mẹ kế của Caine nghe như thể một vị chỉ huy khi bà đưa ra mệnh lệnh. Đột nhiên anh cảm thấy lúng túng như một cậu học sinh và không có tí ti ý tưởng là vì sao lại thế. Tuy nhiên, anh cũng đã làm theo yêu cầu của bà. Nữ Công tước hôn lên cả hai bên má Nathan. “Cậu cần phải lau chỗ máu đó đi, cậu bé. Rồi Henry sẽ tiến hành chào đón cậu một cách trọng thể vào gia đình này.”
“Cha cũng hôn cậu ta chứ, Phu nhân?” Caine lè nhè. Anh hoàn toàn khoái chí tận hưởng vẻ lúng túng rõ ràng của Nathan.
“Dĩ nhiên là không rồi.” Mẹ kế anh trả lời.
“Tại sao Ngài Công tước lại muốn chào đón tôi vào gia đình?” Nathan hỏi.
Nữ Công tước mỉm cười nhưng không thèm bận tâm giải thích. Bà quay sang Caine. “Ta đáng lẽ phải nhận ra rằng Tiểu thư Aisely không phù hợp mới phải.”
“Tiểu thư Aisely là ai?” Nathan hỏi, cố gắng bắt kịp nhịp độ của cuộc hội thoại.
“Một quả bóng xù lông.” Caine trả lời.
Nữ Công tước phớt lờ câu nói báng bổ đó. “Henry đã nhận ra điều đó ngay lập tức. Đôi mắt màu xanh lục, con biết đấy. Và mái tóc đỏ nữa, dĩ nhiên rồi.” Bà hất lọn tóc vàng của mình ra sau và rồi nhìn Nathan qua vai mình. “Henry không bao giờ sai.”
Nathan thấy mình lại đồng ý ngay với người đàn bà này một lần nữa. Anh vẫn không có chút manh mối nào về chuyện mà bà đang bi bô, nhưng anh thấy lòng trung thành của bà dành cho chồng mình thực sự rất là đáng kính trọng.
“Henry không thể sai được.” Caine nói lên điều mà Nathan đang suy nghĩ.
“Con trai ta rất yếu.” Nữ Công tước nói. “Nó gầy như cây sậy ấy.” Bà dợm bước về phía phòng ăn. “Ta sẽ đi tìm Sterns. Colin thực sự cần một bữa ăn ngon nóng hổi.”
* * *
Bởi vì Caine đang nóng lòng tìm gặp Jade nên quên mất về Harry và người của ông. Nathan thì nhanh trí hơn. Anh nghĩ đến chuyện cảnh báo với Caine, hay nhắc đến các vị khách với Nữ Công tước, nhưng rồi anh quyết định sẽ chờ và xem chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, Caine đã đi được nửa đường lên cầu thang gác rồi, và Nữ Công tước đã rẽ vào phòng ăn.
Nathan bắt đầu đếm. Anh mới chỉ đếm đến năm thì một tiếng hét chói tai đã vang lên tràn ngập không gian.
Tiếng hét làm Caine khựng lại. Anh quay lại và nhìn thấy Nathan đang uể oải dựa người vào khung cửa, miệng cười toét đến tận mang tai.
“Cái quái gì …” Caine bắt đầu.
“Harry!” Nathan lè nhè.
“Quỷ tha ma bắt.” Caine quay lại và lao xuống cầu thang. “Harry!”
Nữ Công tước lúc này đang thét lên như một người phụ nữ hoang dại. “Mẹ kiếp, Nathan.” Caine gầm lên. “Cậu đã có thể nhắc tôi.”
“Đúng thế.” Nathan trả lời. “Tôi đã có thể.”
Ngay khi Caine xuống đến bậc thang cuối cùng, cha anh liền xuất hiện trên đâu cầu thang. “Đang có chuyện quái quỷ gì xảy ra thế?” Ông quát lên. “Ai đang kêu thét ầm ĩ lên thế?”
Nathan trả lời trước khi Caine kịp lên tiếng. “Vợ Ngài, thưa Công tước.”
Caine khựng lại trừng mắt nhìn Nathan, rồi quay lại nhìn cha mình. Anh như bị xé làm đôi giữa thôi thúc muốn chạy vào giúp mẹ kế của mình và nhu cầu cần phải ngăn chặn cha anh khỏi ý định giết người.
Ánh mắt chết chóc trong đôi mắt cha anh đã thuyết phục anh phải giải quyết chuyện với ông trước. Ngoài ra cũng còn một sự thật là mặc dù Harry có thể dọa làm Nữ Công tước sợ chết khiếp, nhưng Caine biết rằng ông sẽ không thực sự làm bà đau.
Caine túm lấy cánh tay của Ngài Công tước khi ông bước xuống chỗ anh. “Cha, mọi chuyện không có gì đâu, thật đấy.”
Henry trông không có gì là bị thuyết phục cả. “Vợ Ngài vừa mới gặp Black Harry thôi.” Nathan xen vào.
Cha của Caine vùng ra khỏi tay con trai mình ngay khi cánh cửa phòng anh bật mở toang ra. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn một hàng toàn đàn ông trông rất kỳ dị đang bước ra. Black Harry là người cuối cùng trong đoàn người đó. Ông đang lôi Nữ Công tước theo mình.
Nathan bắt đầu phá lên cười, còn Caine lắc đầu. Tuy nhiên, toàn bộ sự chú ý của Ngài Công tước tập trung vào người đàn ông khổng lồ với chiếc răng vàng lấp lánh lúc này đang nghênh ngang bước về phía cửa trước. Một chiếc tô bằng bạc rất to được cắp ở dưới cánh tay của ông ta.
Henry gầm lên một tiếng rồi bước về phía trước. Cả Nathan và Caine liền bước lên chặn đường ông lại. “Cha, để con giải quyết chuyện này, làm ơn.” Caine nói.
“Vậy thì hãy bảo hắn ta thả tay vợ ta ra.” Cha anh rống lên.
“Henry, làm gì đi chứ.” Gweneth kêu lên. “Kẻ … người đàn ông này tin rằng em sẽ đi cùng ông ta.”
Nathan bước một bước về trước. “Này, Harry, bác không thể đưa …”
“Tránh ra khỏi đường đi của ta, con trai.” Cha Caine quát lên.
“Cha, Harry là một người bạn.” Caine phản đối. “Ông ấy là bác của Jade. Cha nợ người đàn ông này một món nợ vì ông ta đã giúp Colin.”
Henry dừng lại và nhìn con trai mình với vẻ nghi hoặc. “Và Gweneth là cái giá phải trả ón nợ đó ư?”
“Để con giải quyết chuyện này.” Caine đề nghị một lần nữa.
Trước khi cha anh có thể tranh luận với anh, Caine đã quay người lại. “Harry!” Anh kêu lên.
Black Harry xoay người lại và kéo Nữ Công tước sát vào mình. Caine nhận ra vẻ mặt dữ tợn của ông, dĩ nhiên rồi, nhưng rõ ràng là có một tia lấp lánh trong đôi mắt ông. Vẻ bề ngoài, anh tự nhủ, và lòng kiêu hãnh. Cả hai cần phải được xoa dịu.
“Ta sẽ đem bà ta theo cùng.” Harry tuyên bố với những khán giả của mình. Người của ông gật đầu tán thành. “Caine sẽ muốn ta có bà ấy.”
“Không.” Caine trả lời. “Tôi không muốn ông có bà ấy đâu.”
“Cậu đang tỏ ra không mến khách đấy ư, cậu bé?”
“Harry, ông không thể đem bà ấy đi cùng.”
“Đây là một vụ đổi chác công bằng.” Harry khẳng định. “Ngươi quyết tâm có cháu gái ta, đúng không?”
Caine gật đầu. “Đúng thế.”
“Vậy thì ta lấy người đàn bà này.” Harry tuyên bố.
“Harry, bà ấy đã có nơi có chốn rồi.” Caine tranh luận. Anh quay sang mẹ kế của mình rồi nói. “Phu nhân, làm hơn đừng hét lên nữa. Đã đủ khó khăn khi phải thương lượng với ông già cướp biển ngang bướng này rồi. Nathan? Nếu cậu không thôi cười đi, tôi sẽ đập gãy mũi cậu một lần nữa cho xem.”
“Người đàn bà này là gì của ngươi, Caine?” Harry hỏi. “Ngươi vừa gọi bà ta là Phu nhân. Điều đó có nghĩa quái quỷ gì hả?”
“Bà ấy là vợ của cha tôi.”
“Nhưng không phải là mẹ của ngươi sao?”
“Bà ấy là mẹ kế.” Caine dè dặt.
“Vậy thì chẳng liên quan gì đến ngươi nếu ta có lấy bà ta hay không.”
Caine tự hỏi không biết trò thực sự của Harry là gì. “Bà ấy giống như một người mẹ đối với tôi.” Anh nói.
Harry cau mày, rồi quay sang tù nhân xinh đẹp của mình. “Bà có gọi thằng bé kia là con trai không?”
Nữ Công tước đánh mất vẻ mặt tức giận của mình và chậm rãi lắc đầu. “Tôi không nghĩ là cậu ấy muốn tôi gọi cậu ấy là con trai.” Bà trả lời.
“Nó không được bà yêu quý.” Harry tuyên bố.
Ngài Công tước xứ Williamshire thôi không cố gắng vượt qua Caine nữa. Bộ dạng của ông trông nhẹ nhõm hẳn ra. Một dấu hiệu của nụ cười xuất hiện trên gương mặt ông. Cuối cùng ông đã hiểu tất cả những chuyện này là gì, bởi vì ông nhớ lại lời khuyên của Jade về chuyện phải yêu thương công bằng những đứa con của mình. Cô hẳn là đã đề cập đến mối quan tâm của mình với Harry.
“Tôi không yêu quý đứa con nào hơn cả.” Gweneth kêu lên. “Tôi yêu tất cả con cái của mình.”
“Nhưng cậu ta không phải là con của bà.”
“Ồ, cậu ấy dĩ nhiên là con tôi rồi.” Bà vặc lại. Nữ Công tước lúc này trông không còn vẻ gì sợ hãi nữa mà chỉ có tức giận. “Làm sao ông dám …”
“Thế thì, nếu như bà gọi cậu ta là con trai,” Harry lè nhè, “và nếu như cậu ta gọi bà là mẹ, lúc đó ta có thể sẽ không đem bà theo ta nữa.”
“Vì Chúa, Gweneth, hãy gọi Caine là con đi!” Henry rống lên, cố gắng giả vờ tức giận. Ông cảm thấy quá hài lòng vì diễn biến vô cùng ngạc nhiên này, ông muốn cười phá lên.
“Con trai!” Gweneth thốt lên.
“Vâng, thưa mẹ?” Caine trả lời. Anh đang nhìn Harry, chờ sự cự tuyệt tiếp theo của ông.
Harry thả con tin của mình ra. Tiếng cười khoái trá của ông vang lên khi ông quay người và bước ra khỏi cửa.
Trong khi Gweneth lao người vào vòng tay của chồng, Caine liền theo Harry ra bên ngoài. “Được rồi, Harry, tất cả những chuyện này là sao?”
“Tiếng xấu của ta.” Harry kéo dài giọng sau khi người của ông đã rời khỏi. “Ta là một tên cướp biển, nếu ngươi còn nhớ.”
“Còn gì nữa?” Caine hỏi, cảm thấy còn nhiều hơn thế.
“Cháu gái ta lo lắng về chuyện Colin là đứa con được yêu quý hơn.” Cuối cùng Harry cũng thừa nhận.
Caine cảm thấy kinh ngạc vì câu nói đó. “Cô ấy lấy cái ý tưởng đó ở đâu ra thế?”
Harry nhún vai. “Không quan trọng là nó lấy ở đâu ra.” Ông trả lời. “Ta không muốn nó lo lắng, không quan trọng lý do đáng quan tâm đó là gì. Ngươi sẽ phải hỏi ý kiến ta về nó, ngươi biết đấy. Ngươi cũng sẽ phải làm chuyện đó thật đúng mực, trước mặt thuộc hạ của ta. Đó là cách duy nhất ngươi có thể lấy được nó, con trai.” Ông dừng lại và cười gằn với Caine, rồi thêm vào. “Dĩ nhiên ngươi sẽ phải tìm thấy nó trước đã.”
Một cảm giác kinh hoàng chạy dọc sống lưng Caine. “Quỷ tha ma bắt, Harry, cô ấy không ở trên lầu ư?”
Harry lắc đầu.
“Cô ấy đi đâu?”
“Không cần phải quát lên thế, con trai.” Harry trả lời. “Ta cũng không thể nói cho ngươi biết nó đi đâu.” Ông thêm vào và vẫy tay ra hiệu người của mình tránh ra khi họ dợm bước về phía ông, rồi nói. “Như thế là phản bội.”
“Lạy Chúa tôi, ông không…”
“Ta đang tự hỏi bản thân vì sao ngươi lại không nhận ra Matthew và Jimbo đã biến mất.” Ông cắt ngang. “Chuyện đó đáng chú ý đấy chứ, đúng không?”
“Cô ấy vẫn còn trong vòng nguy hiểm.”
“Nó tự lo được chuyện đó.”
“Nói cho tôi biết cô ấy đi đâu.” Caine gặng hỏi.
“Nó chạy khỏi cậu, ta hình dung là thế.”
Caine không muốn phí thêm chút thời gian nào tranh cãi với Harry nữa. Anh quay người lại và gần như giật tung bản lề ra khỏi cánh cửa khi anh kéo nó mở ra.
“Ngươi đi đâu thế, cậu bé?” Harry gọi với theo.
Còn hơn vẻ buồn cười vang lên trong giọng nói của ông già. Caine muốn giết chết ông ta. “Truy lùng, Harry.”
“Ngươi làm chuyện đó có khá không?”
Caine không thèm trả lời câu hỏi đó.
“Nó đã dẫn dắt ngươi vào một cuộc đuổi bắt thú vị với cái trò lừa đảo nho nhỏ của nó, đúng không? Ta phải nói rằng nó đã làm một việc gây ấn tượng kha khá đối với ngươi đấy.” Harry gọi với theo sau lưng Caine.
Caine quay người lại. “Ý ông là gì, Harry?”
“Thế này, ta đang tự nhủ với bản thân rằng giờ đã đến lúc ngươi phải tạo một chút ấn tượng của riêng mình rồi, giả sử thôi, dĩ nhiên rồi, là ngươi có ý định làm điều đó.”
Caine nhảy hai bậc thang một về phòng ngủ của mình. Anh đang tròng chiếc áo sơ mi qua đầu thì Nathan đã bắt kịp anh.
“Có chuyện gì đang xảy ra thế?” Nathan gặng hỏi.
“Jade đi rồi.”
“Chết tiệt.” Nathan lẩm bẩm. “Anh đuổi theo con bé à?”
“Đúng thế.”
“Tôi sẽ đi cùng anh.”
“Không.”
“Anh có thể cần tôi giúp.”
“Không.” Caine nạt. “Tôi sẽ tìm thấy cô ấy.”
Nathan miễn cưỡng gật đầu. “Anh có giỏi trong việc lần tìm không?”
Caine gật đầu. “Giỏi.”
“Con bé để lại một thông điệp cho anh.”
“Tôi thấy rồi.”
Nathan thả bộ về phía giường của Caine và nhấc bông hồng trắng thân dài ra khỏi chiếc gối. Anh hít vào mùi hương dịu ngọt, rồi bước về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài.
“Con bé có yêu anh không?” Nathan hỏi.
“Có.” Caine trả lời, giọng anh đã mất vẻ sắc nhọn. “Cô ấy chỉ là chưa nhận ra điều đó thôi.”
Nathan quăng bông hồng trở lại trên giường. “Tôi sẽ nói rằng Jade đã nói lời tạm biệt với anh khi nó để lại bông hồng.”
“Không.”
“Có lẽ nó nhắc cho anh nhớ nó là ai, Caine.”
“Đó là một phần.” Caine nói. Anh đã thay quần áo xong xuôi, thọc mạnh chân vào đôi ủng, và dợm bước về phía cửa phòng.
“Vậy phần còn lại là gì?” Nathan hỏi trong khi quầy quả đuổi theo Caine.
“Harry nói đúng.” Caine lẩm bẩm.
“Gì cơ?”
“Cô ấy đang cố gắng gây ấn tượng với tôi.”
Nathan bật cười. “Đúng thế, cả điều đó nữa.” Anh đồng ý.
Caine gầm lên gọi Sterns trong lúc lao xuống cầu thang. Viên quản gia xuất hiện trên ngưỡng cửa dẫn vào phòng khách. “Lyon sẽ tìm Richards cho chúng ta.” Caine nói. “Khi hai người họ đến, bảo họ chờ cho đến khi ta quay trở lại, dù có mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa.”
“Sẽ thế nào nếu bạn anh không thể tìm được Richards?” Nathan hỏi.
“Cậu ấy sẽ tìm được ông ấy.” Caine trả lời. “Có thể ta sẽ không về kịp trước buổi sáng ngày mai.” Anh nói với Sterns. “Hãy lo liệu mọi chuyện khi ta đi, Sterns. Ông biết phải làm gì rồi đấy.”
“Ý là chuyện canh gác ư, Tước gia?”
Caine gật đầu. Anh dợm bước về phía cửa chính, nhưng câu hỏi của Sterns làm anh khựng lại.
“Ngài đi đâu thế, Tước gia?”
“Săn lùng.”
Cánh cửa đóng sầm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui