Thiên thần hộ mệnh

Caine đột nhiên xuất hiện trên ngưỡng cửa, mặc mỗi một chiếc quần chẽn sáng màu. Anh trông có vẻ kiệt sức, cả giận dữ nữa, và khi anh ngoắc tay về phía cô thì cô quyết định là không cãi lại anh.
“Lại đây, Jade.”
“Anh đã thức dậy nhầm bên giường ư, Caine?” Cô hỏi khi bước đến và đối diện với anh. “Hay anh luôn cáu kỉnh như thế này khi anh tỉnh dậy vào mỗi sáng?”
“Anh nghĩ là em đã bỏ đi rồi.”
Mắt cô mở lớn trước lời thú nhận của anh, nhưng cô không có nhiều thời gian để có thể nghĩ quá nhiều về điều đó. Caine nhấc cô lên trên tay anh và mang cô lên lầu trở lại. Cô nhận ra anh đã nổi giận đến mức nào khi thấy những bắp thịt phía bên quai hàm anh đang co lại. “Caine, em không rời khỏi anh.” Cô thì thầm khẳng định điều hiển nhiên, rồi giơ tay vuốt ve má anh, mỉm cười khi thấy hàm râu lởm chởm ở đó. “Anh cần cạo râu, tướng công.”
“Đúng thế, anh là tướng công của em.” Anh nghiến răng rồi quăng cô lên giường, cởi phắt quần ra và nằm duỗi dài bên cạnh cô úp mặt xuống giường, với cánh tay neo giữ thật chặt quanh eo cô. Cô vẫn còn mặc quần áo đầy đủ trong khi anh khỏa thân hoàn toàn.
Cô hẳn là sẽ cười phá lên vì sự lố bịch trong hoàn cảnh của cô lúc này nếu như toàn bộ ý nghĩa của những gì anh vừa ám chỉ không ùa vào tâm trí cô. Làm sao anh lại dám không tin cô cơ chứ? Cô nổi giận. Cô hẳn là cũng sẽ quát tháo anh một trận ra trò nếu như trông anh không cực kỳ thanh thản đến thế, cô không nỡ lòng nào mà đánh thức anh dậy lúc này. Bài thuyết giảng có thể đợi sau. Cô nhắm mắt lại, chọn một cuốn sách trong tâm trí của cô, và rồi đọc lại nó trong đầu trong khi kiên nhẫn chờ Caine trôi vào giấc ngủ mà anh đang cần.
Anh không hề cựa quậy cho đến tận hai giờ chiều hôm đó. Lúc này anh cũng đang ở trong tâm trạng dễ chịu hơn nhiều. Anh mỉm cười với cô, còn cô thì trừng mắt nhìn anh.
“Tại sao anh không tin em?” Cô gặng hỏi.
Caine lăn người nằm ngửa ra, chồng hai tay phía sau đầu, rồi há miệng ngáp dài. “Cởi bỏ quần áo ra đi, em yêu.” Anh thì thầm. “Rồi chúng ta sẽ thảo luận chuyện này.”
Ánh mắt của cô lướt xuống phía dưới cơ thể anh và nhìn thấy sự khuấy động rõ ràng của anh. Cô đỏ mặt lên phản ứng lại. “Em nghĩ chúng ta nên thảo luận chuyện đó bây giờ luôn, Caine.” Cô lắp bắp.
Anh kéo cô lên phía trên anh, hôn cô thật say mê, và rồi ra lệnh cho cô cởi bỏ quần áo một lần nữa. Thật kỳ cục, nhưng cô không phiền lòng gì chuyện tuân theo lời anh lúc này. Anh là một người vô cùng có sức thuyết phục, và đòi hỏi nữa. Cô được thỏa mãn hai lần trước khi cuối cùng anh cũng lấp đầy cô bằng hạt giống của mình.
Cô gần như không cử động được khi anh cuối cùng cũng chịu rời khỏi cô. “Nào, giờ em muốn thảo luận cái gì nào?”
Cô không thể nhớ được. Phải mất một giờ nữa để họ mặc quần áo vào, bởi vì họ cứ dừng lại để hôn nhau. Phải mãi đến khi họ đã đang trên đường xuống cầu thang thì Jade mới nhớ ra cô đã muốn thuyết giảng anh về chuyện gì.
“Không phải là em đã chứng minh bản thân với anh rồi hay sao?” Cô hỏi. “Anh nên tin em bằng cả trái tim anh mới phải.”
“Em không tin anh.” Anh phản bác lại. “Chuyện này phải có qua có lại, Jade, hoặc là không có gì cả. Em đã nói rất rõ ràng rằng em sẽ rời khỏi anh ngay cơ hội đầu tiên. Điều đó không đúng sao, em yêu?”
Anh dừng lại ở bậc thang cuối cùng và quay lại nhìn cô, lúc này tầm mắt họ đang ngang nhau. Mắt của cô, anh nhận ra, đang ngân ngấn nước mắt.
“Em không muốn nói chuyện này bây giờ.” Cô tuyên bố, cố đấu tranh để duy trì sự bình tĩnh. “Em đói bụng và …”
“Nó đã đẩy em đến bờ vực, đúng không vợ yêu?”
“Em không hiểu ý anh là gì.” Cô đáp lại, giọng cô run run. “Bờ vực gì?”
“Từ tận trong sâu thẳm cái đầu phi logic của em đã luôn ẩn nấp cái khả năng rằng anh sẽ dần dần rời bỏ em.” Anh giải thích. “Giống như cái cách mà Nathan và Harry đã làm. Em vẫn còn thấy sợ.”
“Em sợ ư?” Cô lắp bắp.
Anh gật đầu. “Em sợ anh.”
Anh nghĩ rằng cô sẽ tranh cãi lại trước câu khẳng định đó, nhưng cô làm anh ngạc nhiên khi gật đầu thừa nhận. “Đúng thế, anh làm em vô cùng sợ hãi, và em có thể nói với anh là, thưa quý Ngài, em không thích cái cảm giác đó một chút nào. Nó làm em …”
“Dễ bị tổn thương?”
Cô gật đầu lần nữa. Caine thở dài kiên nhẫn. “Thôi được. Em nghĩ rằng sẽ mất bao lâu để em có thể trở nên không còn sợ hãi nữa?” Giọng anh thật dịu dàng, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.
“Mất bao lâu trước khi anh cảm thấy chán em?” Cô hỏi, sự sợ hãi hiện rõ trong giọng nói.
“Em đang hiểu sai một cách cố ý đấy ư?”
“Không.”
“Vậy thì để trả lời cho câu hỏi ngớ ngẩn của em, anh sẽ không bao giờ cảm thấy chán em. Nào giờ hãy nói cho anh biết sẽ mất bao nhiêu thời gian trước khi em tin tưởng vào anh?” Anh gặng hỏi lần nữa, giọng anh lúc này không còn dịu dàng nữa, nó khắc nghiệt và kiên quyết như vẻ mặt của anh.
“Em đã nói với anh rằng em yêu anh.” Cô thì thầm.
“Đúng, em đã nói thế.”
“Em đã lặp lại lời thề trước mặt anh và trước Chúa.” Giọng cô đã cất cao lên một quãng tám, anh cũng có thể nhìn thấy sự hoảng sợ và cảm giác không chắc chắn trong cô. “Vậy, giờ anh còn muốn gì thêm ở em nữa chứ?”
Lúc này cô đã hét lên và xoắn chặt hai tay vào với nhau. Caine kết luận rằng cô vẫn chưa sẵn sàng toàn tâm toàn ý đầu hàng. Anh cảm thấy mình như một con yêu tinh ăn thịt người khi đã làm cô phiền muộn đến thế. “Jade…”
“Caine, em không muốn rời khỏi anh.” Cô buột ra. “Em thực sự tin tưởng anh. Đúng thế, em thực sự tin tưởng. Em biết anh sẽ giữ cho em được an toàn. Em biết rằng anh yêu em, nhưng có một phần trong em vẫn …” Cô dừng lại giữa chừng và hạ ánh mắt xuống, hai vai cô sụm xuống với vẻ thất bại. “Thi thoảng những cảm xúc bị khóa kín bên trong con người em từ khi em chỉ là một đứa trẻ đã lấn át khả năng suy nghĩ logic của em.” Cô thừa nhận sau một lúc lâu yên lặng. “Em cho rằng anh đã nói đúng, em không hề logic chút nào về chuyện này, đúng không?”
Anh kéo cô vào vòng tay và ôm cô thật chặt. Cái ôm đó thực ra vì anh nhiều hơn là vì cô. Trên thực tế, anh không thể chịu đựng được cảnh phải nhìn thấy sự thống khổ trong đôi mắt của cô.
“Anh muốn nói với em điều này, em yêu. Lần đầu tiên khi em cố gắng rời bỏ anh … khi Harry nói với anh rằng em đã bỏ đi, anh như bị quăng vào giữa một cảm giác hoảng loạn. Anh chưa bao giờ có thứ cảm giác tồi tệ khủng khiếp như thế trước đây, và anh cũng chắc chắn tuyệt đối rằng anh ghét cái cảm giác đó. Giờ anh bắt đầu nhận ra rằng em đã phải sống với cảm giác đó một thời gian rất dài rồi, đúng không em?”
Cô chùi những giọt nước mắt vào áo anh trước khi lên tiếng trả lời. “Có lẽ thế.”
“Và vì thế em đã học được cách sống hoàn toàn tự lập.” Anh tiếp tục. “Em đã tự dạy chính bản thân mình không phụ thuộc vào bất cứ ai khác. Anh nói có đúng không?”
Cô nhún vai trong vòng tay của anh. “Em không thích nói về chuyện này.” Cô khẽ nói, cố gắng tỏ ra cáu kỉnh và không hoảng sợ. “Em yêu anh bằng cả trái tim mình.” Cô thêm vào khi anh siết nhẹ cô. “Và em cũng biết rằng lúc này anh yêu em, Caine. Đúng thế, em chắc chắn về điều đó.”
Không ai trong số họ nói một lời nào trong một lúc lâu sau khi cô nói xong. Jade tận dụng khoảng thời gian đó để làm dịu đi trái tim đang phi nước kiệu của mình. Còn anh lợi dụng sự yên lặng để nghĩ ra một cách hợp lý nhằm làm dịu đi sự sợ hãi vô lý của cô.
“Em nghĩ thế nào nếu chúng ta làm điều này trong một giai đoạn ngắn?” Đột nhiên anh thốt lên.
“Gì cơ?” Cô lùi khỏi người anh để có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh. Chắc chắn là anh đang đùa giỡn với cô rồi. Vẻ mặt của anh cho thấy rằng anh hoàn toàn nghiêm túc. “Anh muốn biến cuộc hôn nhân của chúng ta thành một sự hòa hợp trong một thời gian ngắn ư? Nhưng anh vừa mới nói với em rằng anh yêu em. Làm thế nào anh có thể…”
“Không, không.” Anh cắt ngang. “Nếu chúng ta chỉ ràng buộc lẫn nhau trong khoảng thời gian sáu tháng, nếu em chỉ phải hứa với anh là em sẽ ở lại với anh trong khoảng thời gian đó, thì liệu cảm giác hoảng loạn của em có dần biến mất không?”
Anh nghe có vẻ vô cùng hăng hái và hoàn toàn hài lòng đến mức ngạo mạn với bản thân mình. Cô nhận ra rằng anh thực sự đang rất chân thành trong cái chuyện ngu xuẩn này. “Anh đã nói rằng anh sẽ không bao giờ rời bỏ em, giờ anh lại đang nói rằng sáu tháng …”
“Anh sẽ không bao giờ rời khỏi em.” Anh vặc lại, rõ ràng là cảm thấy bực tức vì cô không hoàn tâm toàn ý suy nghĩ về kế hoạch của anh. “Nhưng em không chịu tin là anh thật lòng với điều đó. Vì thế, em chỉ phải hứa là sẽ dành cho anh sáu tháng, Jade.”
“Thế còn anh thì sao, Caine? Liệu lời hứa này có ràng buộc cả anh nữa hay không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Cô lao trở lại vào vòng tay anh để anh không thể nhìn thấy nụ cười của cô. Cô không muốn anh nghĩ rằng cô đang cười anh. Cũng thật kỳ cục, nhưng đột nhiên cô cảm thấy như thể một gánh nặng đã được cất khỏi lồng ngực cô, cô đã có thể thở trở lại, sự hoảng loạn đã biến mất.
“Hãy hứa với anh đi, em yêu.”
Mệnh lệnh đó được đưa ra bởi một tiếng gầm gừ từ trong cổ họng. “Em hứa.” Cô đáp lại.
“Không.” Anh lẩm bẩm. “Như thế không được, khoảng thời gian đó quá ngắn. Quỷ tha ma bắt, nếu có lúc nào đó anh quên mất, em sẽ lại bỏ đi mất trước khi anh … anh muốn một năm tròn, Jade. Chúng ta sẽ bắt đầu kể từ ngày chúng ta kết hôn. Anh sẽ không bao giờ quên ngày lễ kỷ niệm của chúng ta.” Anh siết chặt hai vai cô khi cô không trả lời anh đủ nhanh. “Thế nào? Em sẽ hứa là sẽ không rời khỏi anh trong vòng một năm tròn chứ?”
“Em hứa.”
Caine cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, anh muốn hét lên. Cuối cùng thì anh cũng đã nghĩ ra một cách làm cho cô hạnh phúc. Anh vừa mới trao cho cô một điều kiện mà anh chắc là cô rất cần. “Hãy nói rõ ràng ra đi, em yêu.” Anh ra lệnh với giọng cộc cằn. “Anh không muốn có bất cứ sự hiểu lầm nào.”
Cô cho rằng chồng cô thực sự nên trở thành một luật sư. Anh quá logic, và cũng quá thông minh. “Em sẽ ở lại với anh trong vòng một năm. Giờ đến lượt anh hứa với em, tướng công.”
“Anh sẽ không rời bỏ em trong vòng một năm tròn.” Anh tuyên bố, rồi dùng ngón tay cái nâng cằm cô lên. “Em thực sự tin anh, đúng không?” Anh hỏi.
“Vâng, em tin anh.”
“Và em thấy nhẹ nhõm, đúng không?”
Cô không trả lời anh một lúc lâu sau. Sự thật cũng không hề tiến đến một cách chậm chạp. Nó tống thẳng vào cô như một luồng ánh sáng ấm áp, lấp đầy trái tim cô và trí óc phi lý của cô cùng một lúc. Anh sẽ không bao giờ rời bỏ cô … và cô sẽ không bao giờ có thể rời bỏ anh. Những cảm giác trẻ con dễ bị tổn thương giấu kín bên trong cô trong nhiều năm cô độc lúc này đã như biến mất.
“Em yêu, em thấy nhẹ nhõm, đúng không?”
“Em tin anh bằng cả trái tim mình.” Cô thì thầm.
“Giờ em không còn cảm thấy hoảng loạn nữa ư?”
Cô lắc đầu. “Caine, em muốn nói …”
“Anh đã xua nỗi hoảng loạn đó đi xa, đúng không?”
Bởi vì anh trông vô cùng hài lòng với bản thân mình nên cô không muốn làm giảm đi sự thỏa mãn ngạo mạn đó. Một người đàn ông phải có một lòng kiêu hãnh nguyên vẹn, cô nhớ lại. “Anh đã làm em sắp xếp lại tất cả những chuyện này trong đầu.” Cô khẽ nói. “Và đúng thế, anh đã xua nỗi hoảng loạn của em đi xa. Cảm ơn anh, Caine.”
Họ trao cho nhau một nụ hôn dài vô cùng ngọt ngào. Jade vẫn còn đang run rẩy khi Caine ngẩng đầu lên. Anh nghĩ rằng chính nụ hôn của anh dành cho cô đã gây ra phản ứng đó.
“Em có muốn quay trở lại trên lầu không, tình yêu của anh?” Anh hỏi.
Cô gật đầu. “Sau khi anh cho em ăn đã, Caine. Em sắp chết vì đói rồi.”
Anh liền nắm lấy tay cô và dẫn cô về phía phòng ăn.
“Anh biết gì không, Caine, lúc này em có một cảm giác vô cùng kỳ cục.”
“Nó là gì thế?” Anh hỏi.
“Em cảm thấy … tự do. Anh có hiểu không, Caine? Nó như thể em vừa mới được thoát ra khỏi một căn phòng bị khóa kín. Điều đó thật kỳ cục, dĩ nhiên rồi.”
Caine kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ra cho cô, rồi tự lấy ghế ình. “Tại sao nó lại kỳ cục?”
Ngay lập tức cô trông có vẻ cáu kỉnh. “Bởi vì không có căn phòng khóa kín nào mà em không thể thoát ra cả.” Cô giải thích.
Caine gọi bữa sáng, và khi Anna, người hầu gái, đã rời khỏi phòng ăn, anh liền bảo Jade kể cho anh nghe những cuộc phiêu lưu mà cô đã trải qua. “Anh muốn biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.” Anh tuyên bố.
“Chỉ tổ làm anh nổi giận lên thôi.” Cô đoán trước.
“Không, không.” Anh bác lại. “Anh hứa với em là anh sẽ không nổi giận, cho dù em có kể cho anh chuyện gì đi chăng nữa.”
“Thế này, em không có ý định khoác lác.” Cô bắt đầu. “Nhưng dường như em thực sự có khả năng bẩm sinh trong việc lọt vào và thoát ra những nơi chật hẹp. Bác Harry nói rằng em được sinh ra để làm kẻ trộm và nói dối.”
“Nào, em yêu, anh chắc chắn là ông ấy không có ý định chỉ trích em.” Caine đáp lại.
“Ồ, dĩ nhiên là không rồi.” Cô đáp lại với vẻ bực tức. “Đó là lời khen, chồng ngốc ạ. Những lời khen ngợi của bác Harry có ý nghĩa hơn tất cả đối với em bởi vì ông thường không khen ngợi bất cứ ai cả. Ông nói đó không phải là bản tính của ông.” Cô mỉm cười. “Harry lo lắng rằng những người khác sẽ phát hiện ra sự thật về ông.”
“Thế cái sự thật đó có thể là gì nào?” Caine hỏi. “Rằng rốt cục ông thực sự là một người khá văn minh ư?”
“Làm thế nào anh đoán ra được?”
“Từ cái cách mà em thể hiện.” Anh giải thích. “Nếu ông là một kẻ man rợ như thế, em sẽ không thể nào trở thành một quý cô như thế này.”
Cô rạng rỡ với vẻ sung sướng hân hoan. “Thật là tốt vì anh nhận ra điều đó. Bác Harry là người rất thông minh.”
“Ông đã dạy em biết đọc, đúng không?”
Cô gật đầu. “Điều đó cũng còn là sự may mắn nữa, bởi vì mắt ông đã bắt đầu chơi khăm ông. Vào ban đêm em thường đọc cho ông nghe.”
“Từ trí nhớ ư?”
“Chỉ khi không có sẵn cuốn sách nào thôi. Harry ăn trộm bất cứ thứ gì trong tầm tay của ông.”
“Cái cách mà ông phát âm.” Caine xen vào. “Đó cũng là tất cả trong trò lừa gạt của ông, đúng không?”
“Đúng thế.” Cô thừa nhận. “Rút cục thì cũng là vẻ bề ngoài. Ông thậm chí còn không sử dụng đúng ngữ pháp ngay cả khi bọn em chỉ còn có một mình, sợ rằng ông sẽ buột miệng trước đám thuộc hạ của mình, anh biết đấy.”
Caine đảo tròn mắt. “Bác của em đã hơi cuồng tín về vị trí thủ lĩnh của ông, đúng không?”
“Không.” Cô bác lại. “Anh hiểu sai rồi. Ông thích trò lừa gạt, Caine.”
Cô tiếp tục nói về bác mình thêm vài phút nữa, rồi chuyển chủ đề sang vài cuộc phiêu lưu đáng ghi nhớ nhất của cô. Bởi vì Caine đã hứa là sẽ không nổi giận nên anh đành phải cố gắng giấu phản ứng của mình. Tuy vậy, hai bàn tay anh run bần bật với nhu cầu thực sự muốn siết chặt cái cần cổ già nua của ông bác Harry vào cái lúc mà cô vừa kể xong cho anh về một tai nạn đau lòng vô cùng đặc biệt.
Rốt cục thì anh kết luận là anh không muốn biết về tất cả những gì trong quá khứ của cô. “Anh nghĩ rằng tốt hơn hết là mỗi một lần anh chỉ nghe một câu chuyện như thế này thôi.”
“Đó là những gì mà em đang làm.” Cô phản đối và dừng lại mỉm cười với người hầu gái khi cô ta đặt một khay bánh vòng trước mặt cô, rồi quay trở lại với Caine. “Em sẽ kể cho anh nghe mỗi lần một chuyện thôi.”
Caine lắc đầu. “Ý anh là anh muốn em kể cho anh nghe mỗi tháng một chuyện thôi. Một người chỉ có thể chịu đựng được đến chừng đó thôi, Jade. Anh hứa với em anh sẽ nghĩ về câu chuyện mà em vừa kể cho anh nghe trong một thời gian dài. Quỷ tha ma bắt, Jade, anh có thể cảm thấy tóc anh đang bạc dần đi. Em đã có thể bị giết chết. Em đã có thể …”
“Nhưng anh sẽ không nổi giận.” Cô xen vào và mỉm cười. “Anh đã hứa rồi.”
Caine ngả người ra sau ghế. “Anh nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên đổi chủ đề. Hãy nói cho anh biết em nhận ra là em yêu anh khi nào.” Anh ra lệnh. “Anh có ép buộc em không?”
Cô bật cười. “Anh không thể ép buộc ai đó yêu anh được.” Cô nói. “Tuy nhiên, em tin rằng ngay từ khi em đọc tập hồ sơ của anh thì em đã yêu anh rồi.” Cô mỉm cười trước vẻ mặt sửng sốt của anh. “Đó là sự thật.” Cô khẽ nói.
“Jade, anh không quá tự hào về một vài việc mà anh đã buộc phải làm.” Anh nói. “Em thực sự đã đọc toàn bộ tập hồ sơ, đúng không?”
“Em đã đọc.” Cô trả lời. “Anh rất kiên quyết, và tính toán nữa, nhưng anh không hề tỏ ra không có nhân tính trong những chuyện đó. Trong mọi trường hợp tính đến, anh đều luôn luôn quá … đáng tin cậy. Mọi người trông mong vào anh và anh không thể để họ thất vọng. Em ngưỡng mộ phẩm chất đó của anh, dĩ nhiên rồi. Và rồi em gặp anh, anh hơi có một chút giống McKindry, bởi vì anh đã lén lút tấn công em và ăn cắp trái tim của em thậm chí còn trước cả khi em nhận ra điều gì đang xảy ra. Giờ anh phải nói cho em biết anh nhận ra là anh yêu em khi nào.”
“Điều đó xảy ra ở một trong những cuộc tranh luận nảy lửa của chúng ta.” Anh nói.
Giờ đến lượt cô sửng sốt. “Chúng ta chưa bao giờ tranh luận.” Cô nói. “Chúng ta quát thét vào mặt nhau, đó là những cuộc cãi vã.”
“Tranh luận.” Anh lặp lại. “Những cuộc tranh luận ầm ĩ nhưng hoàn toàn vẫn là tranh luận.”
“Anh đang nói với em rằng anh yêu trí óc của em trước đấy à?”
“Không.”
Cô bật cười, cảm thấy vui thích vì sự chân thật của anh. “Quản gia của anh không nên ở đây cùng với chúng ta sao? Sẽ là đáng nghi ngờ nếu ông ấy ở lại vùng nông thôn, Caine.”
“Sterns chưa bao giờ đến London cùng với anh.” Anh giải thích. “Tất cả mọi người cùng biết điều đó. Sterns ghét London, nói rằng nó quá xô bồ.”
“Em nhớ ông ấy.” Cô thừa nhận. “Ông ấy làm em nhớ đến anh. Sterns là người cứng đầu cứng cổ nhất trên đời, ngạo mạn nữa.”
“Không ai hiểu vì sao anh chịu đựng được ông ấy.” Caine nói. “Nhưng nếu sự thật được tiết lộ ra ngoài, thì anh lại không hiểu tại sao ông ấy lại chịu đựng được anh. Ông ấy đã như một tấm khiên che chắn cho anh, đặc biệt là khi anh còn là một thằng nhóc. Anh thực sự đã vướng vào những trò tinh nghịch, nhưng Sterns đã nói giảm nói tránh đi nhiều cho anh. Ông ấy cũng đã kéo anh ra khỏi bàn tay tử thần một vài lần.”
Caine kể cho cô nghe câu chuyện về cái lần anh gần như chết đuối trong một tai nạn chèo thuyền và Sterns đã cứu anh như thế nào chỉ để rồi lại quăng anh trở lại mặt nước để dạy cho anh biết cách bơi tử tế. Cả hai người họ cùng cười vang khi Caine kết thúc câu chuyện, bởi vì hình ảnh viên quản gia với vẻ mặt nhăn nhó ăn mặc quần áo đầy đủ bơi bên cạnh cậu chủ nhỏ bé của mình khá là buồn cười.
Jade là người trở nên ỉu xìu trước. “Caine, anh và bạn của anh có đưa ra được kết luận nào tối qua sau khi em lên giường đi ngủ không?”
“Kẻ mà Richards đã bám theo về nhà là Willburn. Em có nhớ Colin đã kể cho chúng ta rằng Willburn là viên chỉ huy của nó và nó đã tin hắn ta như thế nào không?”
“Có, em có nhớ.” Cô trả lời. “Nathan nói rằng anh ấy chưa bao giờ tin Willburn. Tuy nhiên, anh trai em không tin một ai ngoài Harry và Colin, và em nữa, dĩ nhiên rồi.”
“Colin đã sai, Jade. Willburn đúng là đã làm việc cho Hội Tribunal. Giờ hắn làm việc cho tên còn lại trong Hội.” Trước khi cô có thể cắt ngang, anh đã tiếp tục. “Bọn anh đã khá chắc chắn rằng William Terrance là thành viên thứ hai. Bởi vì ông ta đã chết, và cả cha em nữa, nên cuối cùng chỉ còn lại tên thứ ba. Richards thì tin rằng Terrance chính là Prince. Vậy là còn Ice chưa giải mã được.”
“Làm thế nào chúng ta tìm được Ice? Chúng ta thực sự không có nhiều manh mối để tiếp tục. Những lá thư cho thấy rất ít những thông tin cá nhân, Caine.”
“Chắc chắn là chúng ta có rồi, em yêu.” Anh trả lời. “Ở trong một trong những lá thư có đề cập đến chuyện Ice không học ở Oxford. Thêm nữa, cả Fox và Prince đều ngạc nhiên khi gặp Ice.”
“Làm thế nào anh tập hợp được những mẩu thông tin đó?”
“Từ một trong những nhận xét mà cha em đã nói với Prince trong lá thư thứ ba … không, thứ tư.”
“Em nhớ.” Cô bác lại. “Em chỉ không nghĩ rằng nó quan trọng.”
“Richards tin rằng Ince rất có thể là một người ngoại quốc.”
“Còn anh?” Cô hỏi.
“Anh không cảm thấy thuyết phục. Còn có những manh mối khác trong những lá thư đó, Jade. Anh chỉ cần thêm một chút thời gian nữa để ghép chúng lại với nhau.”
Cô hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của anh có thể tìm ra được cách giải quyết tất cả mọi vấn đề. Một khi Caine đã để tâm vào một chuyện gì đó, anh sẽ có thể xử lý nó.
“Richards sẽ đặt người theo dõi Willburn. Ông ấy nghĩ rằng hắn có thể sẽ dẫn bọn anh đến với Ice. Đó là một sự khởi đầu, nhưng anh không đặt cược tiền của mình vào chuyện đó. Bọn anh cũng có những quan điểm khác nữa. Giờ thì, em yêu, anh không muốn em rời khỏi căn nhà phố này, cho dù là vì bất cứ lý do nào, được chứ?”
“Anh cũng không thể rời đi.” Cô đáp lại. “Đồng ý chứ?”
“Đồng ý.”
“Thế chúng ta sẽ làm cái gì để làm cho chúng ta bận rộn đây?” Cô hỏi với nhiều vẻ ngây thơ nhất mà cô có thể dồn vào trong giọng nói của mình.
“Chúng ta có thể đọc sách thật nhiều, anh cho là thế.” Anh kéo dài giọng.
Cô đứng dậy và bước ra đứng phía sau lưng anh. “Đúng vậy, chúng ta có thể đọc sách.” Cô thì thầm trong khi quàng hai tay quanh bờ vai rộng của anh, ngón tay của cô luồn vào bên trong cổ áo sơ mi. “Em có thể học cách thêu thùa. Em đã luôn muốn học làm điều đó.” Cô cúi xuống và nhấm nháp dái tai của anh. “Nhưng anh có biết điều mà em muốn làm nhất trong tất cả mọi điều là gì không, tướng công?”
“Anh đang nghĩ đến một ý tưởng hay ho.” Anh trả lời, giọng anh khàn đi vì bị kích thích.
“Anh biết ư? Vậy anh sẽ dạy em chứ?”
“Tất cả mọi điều mà anh biết, em yêu.” Anh hứa.
Anh đứng dậy và kéo cô vào trong vòng tay của mình. “Chúng ta sẽ làm gì với phần nhạc đây?” Cô hỏi.
Nếu anh nghĩ rằng đó là một câu hỏi kỳ cục thì anh cũng không nói như thế. “Chúng ta sẽ tạo nhạc cho riêng mình.” Anh hứa, rồi kéo tay cô vào trong phòng giải trí và bắt đầu lên những bậc thang.
“Như thế nào cơ?” Cô hỏi và cười vang lên.
“Anh sẽ ậm ừ mỗi khi em rên rỉ.” Anh giải thích.
“Anh không nghĩ rằng phòng khách sẽ tốt hơn ư?” Cô hỏi.
“Chiếc giường sẽ thoải mái hơn.” Anh trả lời. “Nhưng nếu em quyết tâm …”
“Học cách khiêu vũ.” Cô xen vào. “Đó là những gì mà cuộc nói chuyện này đang nói đến, đúng không?”
Cô mỉm cười vô cùng ngọt ngào với anh sau khi thốt ra lời nói dối đó và chờ đợi phản ứng của anh. Cô nghĩ rằng cô đã thắng anh bằng ngón bịp của mình. Tuy nhiên, Caine chứng tỏ rằng anh xảo quyệt hơn cô, và cũng sáng tạo hơn nữa. Anh theo cô vào trong phòng khách, chốt cửa phía sau lưng mình, và rồi tiến hành dạy cô cách khiêu vũ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui