Trên gương mặt cậu ta lúc nào cũng mang vẻ tươi cười, bất kể tuổi tác, bất kể năm tháng, lúc nào cũng có một đám người vây quanh cậu ta… Như thể viên ngọc biết phát sáng vậy, khiến người ta cứ muốn tới gần.
Cũng vì vậy mà vô cùng hấp dẫn ánh mắt, nhìn hết năm này qua năm khác, không muốn rời đi.
Thật muốn biết, nếu trong thế giới của cậu ta có mình, thì sẽ như thế nào?
Thật muốn thấy…Thật muốn thấy cuộc sống bên trong thế giới của cậu ta…
“Về rồi đây!” Nhạc Thần Vũ không chờ đến lúc cha cho xe vào ga-ra đã vội vàng mở cửa chạy vào trong nhà.
Bé đứng tại phòng khách nhìn quanh một vòng, nhận thấy không có ai liền xông thẳng lên lầu trên.
Cửa trên lầu không đóng, Nhạc Thần Vũ quên thói quen gõ cửa, cứ thế chạy vào trong. Bạch Thiên Vũ đang ngủ trên giường, không biết có phải ánh hoàng hôn tạo thành ảo giác hay không, nhưng trông cậu có vẻ tiều tụy hẳn đi, đôi môi cũng không huyết sắc.
“Thiên Vũ?” Nhạc Thần Vũ rón rén trèo lên giường. “Chú thấy trong người không khỏe à?”
Bạch Thiên Vũ mở mắt, ngạc nhiên nhìn bé. “Cháu về khi nào thế? Tan học rồi ư?” Cậu khó khăn chống người ngồi dậy, nhận thấy bên ngoài trời đã ngả về tây.
“Vâng! Cha cũng về rồi. Chú thấy trong người không khỏe à?” Bàn tay bé nhỏ lo lắng vươn ra, chạm vào má cậu. Bé rất ít khi bị bệnh, nhưng bé nhớ rõ cảm giác khó chịu khi đó.
Bạch Thiên Vũ mỉm cười, bẹo má bé. “Yên tâm, chú không sao, chỉ hơi mệt chút thôi. Đói bụng chưa? Chú xuống làm bữa tối cho cháu nhé?” Cậu vốn tính là sẽ làm bữa tối cho họ trước khi cả nhà về, ai dè lại ngủ quên mất.
Nhạc Thần Vũ chau mày. “Không sao, Thần Vũ không đói, Thiên Vũ nếu mệt thì ngủ thêm đi, ngủ rồi sẽ không còn mệt nữa.” Dù tuổi còn nhỏ, nhưng bé thông minh lắm, biết được Bạch Thiên Vũ nhất định đang khó chịu trong người, nhưng sợ bé lo lắng nên không nói ra thôi.
“Nhưng…” Cậu còn tính nói thêm, liếc mắt lại thấy Nhạc Chấn Vũ đã tới trước phòng, đôi mắt sắc bén dán chặt vào cậu, như muốn nhìn thấu từ trong ra ngoài vậy. “Anh về rồi, tôi giúp mọi người chuẩn bị bữa tối nhé?”
Nhạc Chấn Vũ nhíu mày. Khi nãy vào cửa, anh đã cảm thấy có gì đó không đúng, cậu trông còn tệ hơn so với ban ngày nhiều lắm. Là ảo giác ư, hay là…
“Không cần, bữa tối tôi tự làm.” Anh không thích nhìn cậu của hiện nay, nó làm anh nhớ lại lúc khoảng thời gian trước khi Hiểu Thần qua đời. Cô ấy cũng tiều tụy như vậy, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, lẳng lặng nằm trên giường bệnh nhìn anh nói chuyện, ánh mắt giống như chỉ cần có thể nhìn anh như vậy, sẽ không còn bị bệnh đau hành hạ, đồng thời vô cùng thỏa mãn hạnh phúc.
Hiện giờ có một đôi mắt giống y hệt đang nhìn, khiến trái tim anh quặn đau đến không chịu nổi, trong vô thức cứ vậy tránh né, quan sát căn phòng đã được sửa sang lại.
“Thế à…” Không được giúp cha con họ chuẩn bị bữa tối, Bạch Thiên Vũ thất vọng rõ ràng.
“Buổi trưa cậu ăn gì vậy?” Anh liếc mắt nhìn bàn tay Thần Vũ đang nắm, bên dưới ống tay áo rộng thùng thình, cổ tay cậu trông không lớn hơn bao nhiêu so với tay đứa trẻ bên cạnh. Cổ tay bé xíu, những ngón tay gầy khẳng khiu, rốt cuộc cậu có ăn gì hay không đó?
Bạch Thiên Vũ khi nghe thấy câu hỏi bâng quơ nhưng có phần quan tâm của anh, rồi so với sự lạnh nhạt lần đầu tiên gặp gỡ, chợt mỉm cười nhè nhẹ, càng lộ ra nét động lòng người. Nhưng nhớ lại bữa trưa ngày hôm nay, cậu quả thực không biết đáp thế nào cho phải.
“Tôi nấu chút cháo.”
“Cháo? Ăn được bao nhiêu?” Lời quan tâm cứ bất giác bật ra từ trong miệng khiến Nhạc Chấn Vũ liên tục cau mày.
Bạch Thiên Vũ giống như một đứa trẻ làm sai, cắn môi nói. “Một chén…”
Lúc này, không chỉ Nhạc Chấn Vũ nhướng mày, mà cả Nhạc Thần Vũ cũng cảm thấy sự ấp úng trong câu nói của cậu, đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn chằm chằm khiến Bạch Thiên Vũ càng chột dạ hơn.
“Thiên Vũ dùng chén nào?” Bé chu miệng, nắm lấy cổ tay lớn bằng mình. Cô giáo có nói, không ăn no sẽ không tốt, cơ thể dễ mắc bệnh. Thiên Vũ gầy lắm, nhất định do trốn ăn nên mới thành như vậy.
“Chén cơm…”
Nhạc Chấn Vũ càng nhíu mày sâu hơn. “Cả ngày hôm nay cậu chỉ ăn có một chén cháo như vậy?!” Rốt cuộc cậu ta bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ không biết lấp đầy bụng như thế nào?
“Tôi… không thấy đói.” Cậu rất ít khi đói, dù có đói cũng không ăn được bao nhiêu, vì vậy từ nhỏ thường khiến cho mọi người lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, anh bước tới lôi người xuống giường, cảm xúc trong tay chứng minh cổ tay mảnh khảnh kia không phải là ảo giác của anh. “Cậu nặng bao nhiêu?”
Đây là quan tâm đến cậu ư?
Câu hỏi một lần nữa xuất hiện trong đầu, cậu thực sự mong câu hỏi này xuất phát từ quan tâm của anh đối với cậu, chứ không phải câu hỏi thăm đơn thuần. “40 kg.” Cậu lén tăng thêm một con số, dù sao mở đầu bằng số bốn cũng nghe tốt hơn so với số ba.
Nhưng cậu không nghĩ tới là, dù đã tăng thêm một kí rồi, vẫn đổi lại ánh mắt chằm chằm khó tin của hai người.
“Bốn mươi?” Cậu ta cao cũng phải 170cm, 40kg có thể sống không? “Rốt cuộc hàng ngày cậu ăn gì vậy?!” Anh hoàn toàn quên béng quan hệ hiện nay của hai người, nổi giận đùng đùng kéo Bạch Thiên Vũ đi xuống bếp.
Nhạc Thần Vũ cũng vội vàng chạy theo hai người, nhìn thấy cha ấn Bạch Thiên Vũ ngồi xuống bên bàn ăn, liền rót một ly sữa đưa cho cậu.
Nhìn ly sữa bò, rồi lại nhìn đôi mắt sắc bén của Nhạc Chấn Vũ, cậu lần đầu hiểu được đôi mắt kia khi nổi giận đáng sợ đến chừng nào.
“Tôi…Tôi mắc phải chứng không dung nạp lactoza … uống sữa tươi sẽ bị ói… Xin lỗi…”
Đôi mắt sắc bén tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu, anh lấy ly sữa bò đưa cho Nhạc Thần Vũ uống, sau đó rót ra một ly sữa trái cây. “Cái này chắc được.”
Cậu vội vàng cầm ly sữa lên, gật đầu liên tục, từng chút từng chút uống hết ly sữa đó.
“Còn cái gì không thể ăn không?”
“Thức ăn có nhiều cholesterol và chất béo…” Cậu thấy anh rất nhuần nhuyễn lấy rau xanh và trái cây từ trong tủ lạnh ra, cộng với vài loại thức ăn dễ tiêu. “Anh có vẻ rất am hiểu về dinh dưỡng trong thực phẩm.”
Nhạc Chấn Vũ khựng lại một chút, sau đó tiếp tục thái nhỏ cải xanh. Anh học nấu nướng bởi cha mẹ sớm qua đời, hiểu rõ phân phối dinh dưỡng là bởi cần đến khi Hiểu Thần bị bệnh. Kết quả anh chưa từng dùng tài nấu ăn làm một bữa cơm cho cha mẹ, chương trình dinh dưỡng cũng không học kịp để Hiểu Thần thưởng thức. Tay nghề hai năm ngủ yên, không ngờ sẽ vì một người tới ở chung chưa quá một ngày mà lấy ra sử dụng.
Bạch Thiên Vũ biết anh không muốn nói, quay sang chỉ Nhạc Thần Vũ làm sao đánh trứng. “Tôi cũng có học chương trình dinh dưỡng… Nhưng đến nay vẫn chưa có cơ hội tự áp dụng.” Bữa ăn bình thường đều có chú Trịnh lo sẵn, vì cậu nên chú Trịnh đã trở thành một chuyên gia dinh dưỡng luôn rồi.
“Hôm này ở công ty, trường học có gì vui không?” Biết rõ Nhạc Chấn Vũ sẽ chẳng trả lời, cậu đơn giản chỉ muốn tạo không khí mà thôi.
Quả nhiên chỉ có Nhạc Thần Vũ vừa hưng phấn đánh trứng, vừa ngồi xuống bên cạnh cậu nói. “Hôm nay các cô giáo dẫn bọn con tới công viên gần nhà trẻ chơi, ở đấy có rất nhiều thiên sứ nhỏ đứng tè bậy!” Bởi ở nhà có rất nhiều tranh vẽ thiên sứ, nên đi đâu bé cũng sẽ bị chúng hấp dẫn đầu tiên.
Bạch Thiên Vũ cười khẽ. “Những thiên sứ nhỏ đó có giống Thần Vũ không?”
Nhạc Thần Vũ phồng má. “Không giống! Thần Vũ là bé ngoan, Thần Vũ không có ở trong công viên lén tè bậy như vậy!”
Trong mơ hồ nghe được tiếng ho khan bực bội từ đằng sau, Bạch Thiên Vũ cười càng thêm sâu. “Thần Vũ quả nhiên là bé ngoan. Các cô giáo có dạy tên của những thiên sứ nhỏ kia không?”
Nhạc Thần Vũ ngoan ngoãn gật đầu. “Có ạ! Cô bảo đấy gọi là Cupid!”
“Ra gọi là Cupid à!” Đấy không phải là đáp án chính xác, nhưng có hề đâu? “Thực ra thì chúng vốn được gọi là Manneken Pis, nếu cháu có tới châu Âu sẽ nhìn thấy được bản gốc của chúng. Sau này người ta thêm vào đôi cánh, biến chúng thành những thiên sứ nhỏ dễ thương…”
“Vậy tại sao lại gọi là Cupid?” Nhạc Thần Vũ phát huy tối đa tính tò mò của trẻ con, giương đôi mắt tròn hỏi thăm.
“Cupid là thần tình yêu trên trời, gương mặt đáng yêu y như Thần Vũ vậy, trên lưng đeo cung tên, thường bắn vào tim mọi người…”
Đôi mắt to tròn mở lớn. “Thế sẽ chết người mất!”
“Không đâu. Những mũi tên kia sau khi bắn vào tim mọi người sẽ biến mất đi, sau đó một hạt mầm có tên là tình yêu sẽ nảy nở…”
“Con biết, con biết tình yêu là gì! Vi Vi ngồi bên cạnh con lúc nào cũng bảo yêu con, nhất định là bởi Cupid đã bắn tên vào tim nhỏ.”
Phía sau lại truyền đến tiếng ho hậm hực.
Bạch Thiên Vũ nháy mắt. “Thế à! Vậy Cupid có bắn tên vào tim cháu không?” Thật là một đứa trẻ đáng yêu… Thật là một người cha đáng yêu.
Nhạc Thần Vũ lấy hết sức hừ một tiếng. “Con hổng phải con gái, sẽ không yêu tới yêu lui, mũi tên của Cupid không bắn tới con!”
“Ra là vậy! Thần Vũ thật lợi hại, chú còn không tránh được mũi tên của Cupid đâu!”
“Thật ư? Thiên Vũ thích ai vậy?” Thần Vũ buông đồ đánh trứng xuống, leo lên gối Bạch Thiên Vũ.
Bạch Thiên Vũ cười híp cả mắt. “Bí. Mật. Đó!” Cậu khom người thổi phù một cái vào tai Nhạc Thần Vũ, khiến bé cười ha ha không ngừng.
Nhạc Chấn Vũ nhìn hai người, cảm thấy mình đang từ từ bị mất cái gì đó vào tay giặc.
Cảnh tượng như vậy không biết anh đã mơ thấy biết bao là lần, trước khi kết hôn với Hiểu Thần anh đã nghĩ tới, sau khi cưới cũng nghĩ tới, trước khi Hiểu Thần mất, ngày nào anh cũng nghĩ, nghĩ tới ngực nhói đau. Hiện tại trong ngực anh cũng đau đến không chịu nổi. Không rõ đấy là do mất mát, hay là tiếc nuối đây? Phải chăng đây là cảm giác khi giấc mộng được hoàn thành?
Nếu như người ngồi ở đó lúc này là Hiểu Thần luôn thích ôm anh cười đùa, thế thì tốt biết bao…
Bạch Thiên Vũ dường như cảm nhận được tâm tư của anh, quay đầu nhìn lại, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười giống hệt thiện sứ Hiểu Thần vẽ ra, dễ dàng xóa đi đau đớn trong lòng.
Một lần nữa ảo giác lại xuất hiện, anh nhìn thấy từng chiếc lông vũ tung bay.
Trên mặt đất trải một tấm vải vẽ thật lớn, Bạch Thiên Vũ một lần nữa lại pha màu của bầu trời, lấy sắc xanh trải đều khắp nơi, có chỗ dậm lại nhiều lần, có chỗ chỉ là một tầng thật nhạt.
Thuốc màu chưa khô, Bạch Thiên Vũ nằm sấp xuống, tìm kiếm màu sắc cậu mong muốn, không quan tâm cả người dính thuốc màu khó giặt sạch.
“Thiên Vũ đang làm gì vậy?” Chật vật mãi mới làm xong bài tập, Nhạc Thần Vũ ngay lập tức chạy tới phòng vẽ, vứt toàn bộ ti-vi, máy chơi game ra sau đầu.
Bạch Thiên Vũ mỉm cười, không ngại bị quấy rầy khi vẽ. “Chú đang tìm màu của bầu trời.”
Nhạc Thần Vũ nhìn quần áo trên người mình, sau đó nhìn Bạch Thiên Vũ, cuối cùng bắt chước cậu nằm trên tấm vải vẽ tranh. “Chỗ này toàn là màu của bầu trời, không đúng sao?” Màu Thiên Vũ vẽ rất giống màu của mẹ.
Bạch Thiên Vũ lắc đầu. “Chú muốn tìm bầu trời tinh sạch nhất, xinh đẹp nhất.” Màu ở đây vẫn chưa giống màu bầu trời trong mộng của cậu.
“Bầu trời hiện giờ không có tinh sạch, xinh đẹp ư?” Bé ngồi thẳng lên tấm vải vẽ.
“Bầu trời hiện giờ rất đẹp, nhưng không đúng ý của chú.” Cậu rút khăn ra, lau đi phẩm màu vô tình dính phải trên gương mặt nhỏ.
“Chú vẫn tiếp tục tìm ư?” Bé mặc dù thích xem Thiên Vũ vẽ, nhưng sẽ tốt hơn nếu cậu cùng bé nói chuyện, chơi đùa.
“Không, hôm nay không tìm nữa.” Trong những màu này, không có sắc thái cậu cần. “Xem áo quần cháu kìa, dơ hết rồi, chẳng phải vừa tắm xong đấy ư?”
“Thiên Vũ cũng giống vậy!” Nhận thấy quần áo cậu còn lấm lem hơn cả mình, Thần Vũ cười reo lên. Thiên Vũ dù trên người dính bẩn nhưng trong vẫn rất đẹp, bé chưa từng nhìn thấy ai đẹp hơn Thiên Vũ cả.
“Nói thế chứ coi chừng bị cha nhìn thấy đấy!”
“Yên tâm, cha vẫn còn đang làm việc.”
“Về nhà rồi mà vẫn còn làm ư… Thần Vũ có muốn trêu đùa chút không?”
Nhắc tới trêu đùa, đôi mắt so với đèn pha còn sáng hơn. “Trêu đùa?”
“Đúng vậy! Thích hay không? Chúng ta cùng chọc cha cháu nhé.” Trễ đến vậy rồi vẫn còn làm.
Nhạc Thần Vũ đảo mắt suy nghĩ, bé rất ít khi cùng cha chơi đùa, nói gì đến trêu chọc, nhưng hôm nay có đồng lõa…
“Được!” Nếu cha có tức giận, vẫn còn Thiên Vũ ở đây! Nếu cha vì thế mà giận Thiên Vũ, thế thì càng phải tham gia, không để cho Thiên Vũ bị mắng một mình. “Làm như thế nào?”
Lần này đổi lại Bạch Thiên Vũ tròn mắt. “Chúng ta nghĩ cách để ba người đều giống nhau!” Cậu chỉ chỉ bộ quần áo dính đủ loại màu xanh khác nhau.
“Ha ha ha!” Nghĩ đến việc cha cũng sẽ có đủ màu sắc rực rỡ như mình, Nhạc Thần Vũ bật cười khanh khách.
Nhạc Chấn Vũ nhập liệu vào trong máy tính hoàn tất, chuẩn bị ấn vào nút lưu thì đột nhiên đèn trong phòng và màn hình máy tính phụt tắt, sau đó là tiếng kinh hô cách đó không xa, cùng tiếng người kêu cúp điện.
“Đáng chết!” Công sức nhập liệu suốt cả tiếng qua đi tong cả rồi! Cúp lúc nào không cúp lại đúng lúc này. Anh không hề nhớ có nhận được bất kỳ thông báo cúp điện nào.
“Cha! Cha ở đâu vậy?” Tiếng Nhạc Thần Vũ vang lên ngoài cửa phòng, nghe có chút hoảng sợ.
Nhạc Chấn Vũ vội vã đứng lên, cẩn thận lần mò đi về phía cửa. “Thần Vũ, cha ở đây, đừng có chạy lung tung, nguy hiểm lắm.”
Anh vừa dứt câu, ngoài hành lang vang lên tiếng chạy bộ, sau đó một cơ thể bé nhỏ nhào vào ôm chặt lấy anh. “Cha, tối quá đi!”
Nhạc Chấn Vũ không nghĩ tới việc tại sao trong bóng tối mịt mù này mà còn trai lại có thể lao chuẩn tới người mình như vậy. Anh chỉ ôm bé lên, vỗ vỗ lưng. “Đừng sợ, chúng ta đi lấy đèn pin và đèn sạc là được. Sao trên người con có mùi sơn dầu vậy?” Anh thường ngồi bên Hiểu Thần nhìn cô vẽ nên cực kỳ quen thuộc với thứ mùi này, nhất là khi trên người bé còn nồng nặc mùi dầu chuối.
Nhạc Thần Vũ cố gắng ôm cha chặt hơn. “Con vừa tới chỗ Thần Vũ xem vẽ tranh.”
“Chú ấy đâu?” Nghĩ đến việc cậu ta hiện ở một mình trong bóng tối lại lạ nước lạ cái như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng.
“Con không biết, lúc con trong nhà tắm rửa tay thì bỗng điện tắt cái phụp, đi ra thì không thấy Thiên Vũ đâu nữa, con tìm hổng ra.”
Chả trách tay bé toàn nước. “Trước khi cúp điện chú ấy còn vẽ không?” Tại sao không phát ra bất kì tiếng động nào?
“Vẫn còn vẽ, cha giờ đi tới chỗ Thiên Vũ à?”
“Tìm đèn pin trước đã…”
Anh vừa dứt lời, Nhạc Thần Vũ đã kêu lớn. “Thiên Vũ, chú ở đâu thế?”
“Ở đây!” Có tiếng nói truyền tới từ sau lưng Nhạc Chấn Vũ, khiến cả hai giật hết cả mình, đặc biệt là Nhạc Chấn Vũ, thân thể hơi ngừng một chút, cảm thấy một người trực tiếp đụng vào mình.
Bởi vì quá tối nên Bạch Thiên Vũ cũng không khống chế được lực, đụng hơi mạnh một chút, trong lòng cầu nguyện anh không phát hiện ra chỗ bị đụng vào có chút kì quái.
“Cậu trốn đằng sau vậy để làm gì?” Nhạc Chấn Vũ đột nhiên nổi đóa.
“Tôi đâu có trốn đằng sau, tôi dựa theo tiếng của mọi người mà tới đây, ai dè gần như vậy.” Cậu nói thật một nửa, chỗ bị đụng ân ẩn đâu, bên tai nghe rõ ràng tiếng hít vào của Nhạc Thần Vũ, ngay cả kẻ đồng lõa này cũng không ngờ cậu sẽ hù luôn cả mình.
“…” Nhạc Chấn Vũ không nói gì, nhưng có thể cảm nhận được anh đang đi về trước.
“Anh giận à? Tôi cũng không cố ý.” Không mới là lạ.
“Tôi không có giận.”
Mới là lạ, ngu ngốc mới tin tưởng câu nói gắt gỏng kia không hề mang tí tức giận nào… Chờ lát nữa phát hiện mọi chuyện đều là cố ý, vậy thì xong đời, cậu thầm nhủ chút nữa nhắc Thần Vũ chạy lẹ lẹ một chút.
“Thế à… Anh đi đâu vậy?” Cái này gọi là biết rồi còn cố hỏi, rõ rành rành ra đấy nhưng vẫn cứ phải nghe cho trọn.
“Đến nhà bếp tìm đèn pin.” Giọng nói vẫn không khá hơn chút nào.
Nhà bếp?
Đi tới nhà bếp nhất định phải đi ngang qua phòng khách, đi qua phòng khách nhất định phải đi ngang dãy cửa sổ sát đất, đi ngang qua dãy cửa sổ ấy có thể nhìn thấy đèn đường bên ngoài, nhìn thấy đèn đường sẽ biết ngay đây không phải do cúp điện. Cậu và Thần Vũ tìm thấy cầu dao tổng, sau đó sập xuống rồi giả hô to mấy tiếng bảo là cúp điện.
Biết rõ là thế, đồng đảng của cậu cũng nghĩ y hệt vậy, thừa dịp cha không để ý đưa tay ra sờ mặt của cậu.
Không kịp nói gì, người bị hại đã nhìn thấy cảnh bên ngoài. “Không phải cúp điện ư?”
“Chắc là bị nhảy CB.” Chủ mưu rất nhanh trả lời.
“Đúng vậy! Chắc là bị nhảy CB.” Cộng mưu dù không hiểu nhảy CB là gì nhưng vẫn gật đầu phụ họa.
Nhảy CB? Nhà sử dụng lượng điện cũng không nhiều, sao đột nhiên lại bị nhảy CB? Xem ra ngày mai anh phải gọi người đến kiểm tra một chút, dẫu sao ngôi nhà này cũng đã có mười mấy năm lịch sử rồi.
Nghĩ nghĩ như vậy, anh nhanh chóng tìm tới chỗ cầu dao tổng, kéo công tắc trở lại, rất nhanh cả ngôi nhà đèn đuốc sáng choang.
“Tách!” Sau lưng vang lên tiếng máy chụp hình, anh quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì. “Hai người có nghe thấy gì không?”
“Không có!” Chủ mưu cùng cộng mưu vô cùng ăn ý trả lời đồng thanh, biểu tình trên mặt vô cùng kỳ quái, giống như đang nhịn gì đó.
“Hai người…” Anh còn chưa nghĩ ra muốn hỏi họ cái gì, cơ thể bế trên tay đã giãy giụa đòi xuống, không chờ anh nói tiếng nào đã kéo Bạch Thiên Vũ chạy thẳng lên lầu.
Làm sao thế?
Rốt cuộc không rõ hai người giờ trò gì, mà sau khi họ trở về phòng, anh nghe thấy tiếng cười lớn không che giấu phát ra, càng ngày càng mơ hồ.
Có phải anh bỏ lỡ cái gì rồi không?
Tới tận nửa đên trước lúc đi ngủ, anh mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì.
Trên bộ sơ vin đắt tiền, những dấu tay màu xanh nhạt in khắp nơi, sau lưng một đôi trông như đôi cánh, dưới mông lại nhìn giống khỉ đít đỏ.
Còn tệ hơn nữa là, họ có lưu lại bằng chứng, một tấm hình xinh đẹp được dán vào gương nhà tắm, khiến anh có muốn không thấy cũng khó.
Nhìn lên tấm gương, anh thật không biết nên tức giận hay cười to đây.
Cuối cùng anh không tự chủ thở dài, hóa ra kia không phải do cúp điện, cũng chẳng phải nhảy CB gì, đơn thuần chỉ là một trò đùa dai với anh mà thôi.
Chuyện quả thực ngoài ý liệu, khiến anh không biết phản ứng ra sao mới phải.
Một là đứa con trai ngây thơ khôn khéo, một là người xa lạ ôn hòa anh không hề nghĩ sẽ có cơ hội gặp, rốt cuộc anh nên đối mặt với cậu thế nào đây.
Một lần nữa thở dài trước gương, lại phát hiện ra một cái tôi khác trong gương đang mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ nhu hòa.
Vẻ mặt dường như biết rõ tâm tình của anh hơn đầu óc, thật ra thì, anh rất vui nhỉ?
Hết thảy đều là cảnh tượng anh từng nghĩ tới, nhưng lại có một người không giống, cũng chính là lý do anh không nguyện ý tiếp nhận khác biệt ấy!
Một quyền nện vào bức tường rắn chắc, anh chán nản ngã xuống chiếc giường ấm áp hai người từng nằm.
“Hiểu Thần…”
Anh nên làm gì đây? Làm gì mới phải đây?
Nhạc Chấn Vũ không có thói quen khóa cửa, thế nên cậu dễ dàng mở cửa bước vào phòng, nhón chân nhẹ nhàng đến bên giường.
Cho dù là ngủ, chân mày anh vẫn không thả lỏng, tựa hồ như ngay cả trong mộng cũng không vui vẻ.
Nhẹ nhàng, cậu điều chỉnh lại nhiệt độ cho thoải mái, giúp anh đắp lên chiếc chăn mỏng.
Có thể không?
Nhìn đôi lông mày cau lại ấy, cậu tự hỏi.
Có thể không?
Cậu có thể vì anh mà xoa đi chân mày nhíu chặt không?
Đã bao lâu rồi, cậu không còn nhìn thấy anh cười lớn? Thật nhớ nụ cười sáng sủa của đứa trẻ ấy.
Bất tri bất giác, tay cậu đã vươn ra, đụng vào vết nhăn giữa trán, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi đem từng nếp nhăn vuốt phẳng.
“…Hiểu Thần…” Tiếng gọi dịu dàng phát ra từng miệng Nhạc Chấn Vũ, bàn tay kinh hãi kia lơ lửng giữa không trung hồi lâu.
Gương mặt xinh đẹp cười khổ.
Cậu rốt cuộc đang hi vọng xa vời thứ gì vậy?