Trên tay cô đang cầm một khay đựng đồ ăn, chính xác hơn là một khay cháo cực dinh dưỡng dành cho người bị mất máu do chính tay của cô nấu
Mẹ Sa cười rồi nói với Hải Trình
_ Xong rồi đó, cậu ráng ăn cho khỏe nhé..
Rồi mẹ đi ra ngoài. Hứa Anh đóng cửa rồi bê khay cháo về phía Hải Trình. Còn Trình, không thôi nhìn Hứa Anh , cả sự ngạc nhiên lẫn sự khó hiểu
_ Sao cô lại ở đây?
_ Đây là nhà tôi_ Cô trả lời thản nhiên
Thật sự bất ngờ
_ Cô nhi viện này sao? Cô là trẻ mồ côi ư?_ Khuôn mặt Trình càng ngạc nhiên hơn
_ Thiếu gia ơi bây giờ mới biết thì muộn rồi_ Hứa Anh đưa thìa cháo ra trước mặt tỏ ý muốn xúc cho cậu ăn
Nhưng Trình tránh mặt đi
_ KHông cần, tôi tự làm được_ Trình đưa tay dựt lấy bát cháo nhưng Hứa Anh đã kịp giơ tay lên
_ AAAA…._Điều thật tệ là Trình quên mất mình có tận hai cái tay và một cái vai bị thương
_ Xin lỗi_ Cô cuống cuống đỡ lấy người Hải TRình, hai tay cô ôm lấy người cậu. Ôm ư? Trong một thoáng cả hai đều bối rối, tựa lại người vào thành giường, TRình quay mặt đi
_Đau lắm hả?_ Hứa Anh hỏi khẽ,, cô ái ngại nhìn hẢi Trình
_ Không sao
_ Vậy thì ăn cháo đi, nguội mất ngon đấy, đừng có làm uổng công của tôi_ Rồi cô lại đưa thia cháo cho Trình, lần này thì cậu ngoan ngoãn mở mồm ra. Nhưng ánh mắt cậu vẫn tránh khuôn mặt ấy
_ Hội trưởng hội học sinh Đan Thiên lại ngại nhìn khuôn mặt của tôi sao? Mà đến tôi còn chưa quen huống chi là anh
_ Cô bạ dạn hơn trước
_ Trước đây tôi không hề yếu đuối, thật ra tôi tỏ ra như vậy để che giấu thật tốt khuôn mặt này thôi, và cuối cùng thì chẳng được gì cả
_ Đừng nói với tôi nếu cô sống giả tạo
_Và cũng đừng dùng thái độ đó nói chuyện với tôi nếu không phải vì anh mà tôi thân tàn ma dại
Trình hơi ngập ngừng
_ Tôi xin lỗi
Hứa Anh cười thật tươi
_ Anh nói lại đi, anh xin lỗi tôi đấy hả, nói lại lần nữa đi, tôi sẽ chấp nhận
_ KHông nghe rõ thì thôi…
_ Nói lại đi mà….
_ Xin lỗi được chưa
_Ờ ha ha ha…
_ Lắm chuyện!
…..
Trình phì cười, một nụ cười đúng nghĩa,
Tại sao cô ta là trẻ mồ côi mà có thể sống tốt như vậy, nụ cười không gượng gạo không giả tạo, nụ cười rất tươi. Nhưng còn cậu, cậu có tất cả, nhưng cậu vẫn thấy thiếu đi một thứ, thứ mà dù có nhiều tiền cũng không thể mua được, đó chính là tình yêu thương. Vậy so sánh cậu với Demon, ai hạnh phúc hơn ai, ai giàu có hơn ai, khi cái cậu có, cô ấy không có cũng chẳng cần thiết phải có, cái cậu không có, cô ấy có rất nhiều? Vậy nếu có tình yêu thương, tiền bạc có là gì đâu. Nhưng trong cuộc sống với sức nặng của đồng tiền, tình yêu thương chỉ là một chiếc là phù du
Cô ấy vẫn chưa nhận ra bí mật của khuôn mặt mình hay sao?
Cạch!
Hứa Anh bê khay cháo ra ngoài, Dương Hải TRình đã ăn xong và cô cũng chẳng còn lí do gì để ở lại
_ A!_ Cô giật mình khi thấy Thiên đứng ngay trước cửa, cô hốt hoảng_ Chuyện gì vậy?
_ Xin lỗi_ Khuôn mặt Thiên có vẻ lo lắng và có một chút gì đó giận dữ_ Dương Hải Trình ở đây đúng không?
Hứa Anh nhìn vào khe cửa rồi quay lại nhìn Thiên
_ Sao bạn biết?
Chỉ chờ Hứa Anh nói có vậy, Thiên đẩy cửa vào
_ Sao cậu lại ở đây?
_ Sao anh lại ở đây?
Hai câu hỏi phát ra cùng một lúc. Cùng một âm vực lạnh lùng và cùng một sắc thái biểu cảm
Hứa Anh không hiểu gì, cô hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia rồi cảm thấy hơi ngột ngạtu
Khuôn mặt Thiên đỏ bừng, xen lẫn cả sự tức giận
_ Nói đi! Sao cậu lại ở đây?
_ Bạn không sao đấy chứ?_ Hứa Anh gắt lên
_ Vì cậu ta mà bạn tức giận với tôi sao?_ Thiên chỉ vào người Hải Trình
_ Tôi xin lỗi nhưng bạn đừng có to tiếng như vậy, bạn không nhìn thấy người ta đang bị thương à?
Thiên nuốt khan, cậu không muốn làm cho Angel tức giận nhưng cậu không thể chịu được khi biết Angel xúc cháo cho cậu ta ăn
_ Tôi xin lỗi- Thiên quay sang Hải Trình
Nhưng cậu đứng dậy và ra khỏi giường
_ Anh đi đâu vậy?_ Hứa Anh hỏi
_ Về!
Hải Trình đi ra, Hứa Anh quay lại nhìn Thiên
_ Hãy giải thích cho tôi nghe đi, bạn không bị làm sao đấy chứ?_ Rồi cô chạy ra ngoài
Khuôn mặt Thiên tối sầm, cậu nghiến răng, hai tay cậu nắm chặt rồi thả lỏng ra, cậu đi ra ngoài
_ Hải Trình, Hải Trình, anh đang bị thương mà…_ Hứa Anh chạy đến giựt tay cậu lại
_A._ TRình kêu khẽ, bực bội nhìn Hứa An
Trình giựt phăng tay ra, nhìn Thiên bằng ánh mắt hằn học
_ để tôi đưa cậu về, ở đây không có taxi_ Thiên lên tiếng, dù không muốn nhưng cậu vẫn phải để giọng của mình ở âm vực thấp
_ Không cần!_ Trình quay đi
_ Đừng có cố chấp như thế, nghe lời Thiên đi, mặc dù tôi không biết anh vì sao lại bị thương như vậy nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
Cả Thiên và Hải Trình đều quay lại nhìn Hứa Anh, cô đang lo lắng cho Hải Trình ư? Thiên lại càng tức giận, trong đáy mắt cậu như hằn lên sự hận thù. Cậu quay mặt đi chỗ khác
_ Tôi sẽ đưa cậu về_ Ánh mắt của Trình bỗng dịu lại, nhưng lại trở lại vẻ vô hồn, không hẳn thế nhưng cũng chẳng khác thế là bao
TRình lên xe của Thiên, Hứa Anh cũng đi cùng
_ Thiên ơi làm ơn chậm lại chút đi!_ Hứa Anh rên rỉ, nhưng Thiên không nghe, nhìn qua kính chiếu hậu, cậu thấy Dương Hải Trình nhắm mắt trông rất nhàn nhã, cậu càng tức tối hơn. Không thèm để ý tới lời nói của Hứa Anh, cậu phóng như thiêu thân trên đường. Thật may đây là đường cao tốc nếu không cậu sẽ chẳng thể thoát khỏi cảnh sát giao thông
_ Thiên!!!!
_ Đây là đường cao tốc mà!!!_ Tuy cố kìm nén nhưng giọng Thiên vẫn cao lên, biết không làm gì được nên Hứa Anh đành ngồi im, nắm chặt dây an toàn.
Chiếc xe dừng lại trước tập đoàn SOTSG sau 20 phút đi xe và đó là đi với tốc độ khủng khiếp. Tòa nhà thật to lớn làm sao!
Sau khi xe Hải TRình xuống xe, chiếc xe cũng phóng ngay đi, lúc này không khí trong xe dễ chịu hơn, Thiên như chút được gánh nặng vậy
_ Ra biển ngắm hoàng hôn không?
_ Hay đấy!_ hứa Anh tán thưởng
Vậy là chiếc xe lại thẳng tiến biển mà tới
Biển lồng lộng gió, những con sóng tung lên bọt trắng xóa của thủy triều. Mùa đông, mặt trời xuống sớm hơn và sương đang phủ trên đầu những con sóng nhấp nhô. Hai người dựa lưng vào ô tô, im lặng ngắm cảnh hoảng hôn đang tan ra cũng sóng biển, cảm thấy như vị ngọt đậm đà giữa cái rét ngọt thấu da, nhưng điều đó không quan trọng vì cảnh biển quá thôi
_ Bạn có lạnh không?_ Thiên cởi áo khoác và đưa cho Hứa Anh
_ Ổn mà_ Cô xua tay
_ Bạn đang nghĩ gì vậy?
_ KHông gì cả, còn bạn
_ Hoàn toàn trống rỗng, mọi thứ chẳng là gì cả, cuộc đời thật bất công
Hứa Anh gật gù
_ Đúng vậy, chúng ta nên học cách làm quen với nó
Im lặng, im lặng
_ Angel này
_ Gì cơ?
_ Bạn là trẻ mồ côi bao lâu rồi
_ 17 năm trước_ Cô trả lời không chút do dự
Liệu Angel có bao giờ khóc thật to hay tủi thân chưa
_ Bạn đã bao giờ cảm thấy mình quá là bất hạnh?
_ Đã từng..
_ Xin lỗi
_Tạo sao?_ Hứa Anh ngừng giê chân trên cát, cô ngẩng mặt lên
_ Vì tôi đã gợi cho bạn quá khứ không muốn nhắc lại
Hứa Anh hít thở thật sâu
_ Con người mà, muốn tránh cũng không thể tránh được, hãy cứ để nó tự nhiên đến rồi nó cũng sẽ tự nhiên đi thôi, nỗi buồn rồi cũng sẽ tan biên
“ Nỗi buồn liệu có thể tan biến dễ dàng như vậy hay không? Hay với Hứa Anh , cô luôn biết cách đối mặt với nó, để nỗi buồn không hề tồn tại như người ta vẫn nghĩ
_ BẠn đã mơ ước điều gì chưa?
Hứa Anh phẫn khởi hẳn lên_ Có!
_ Bạn ước điều gì?
_ Một ngôi sao lấm lánh trên bầu trời kia_ Cô đưa bàn tay lên ngực trái rồi đưa lên không, ánh mắt xa xăm nhưng lấp lánh
_ TẠi sao?
_ Vì ngôi sao ở trên cao, không sợ cô đơn, không sợ lạc đường, không sợ bỏ rơi, đặc biệt có thể nhìn thấy người thân của mình…
Vừa nói Hứa Anh vừa lấy tay tạo thành hình khung ảnh và hướng về phía Hoàng hôn, nơi phía trên ẩn hiện những vì sao mang niềm tin và hi vọng
_ Một ngôi sao là bạn, một ngôi sao bên cạnh là tôi, hai ngôi sao, đang tỏa sáng
Một ngôi sao, đang tỏa sáng, dịu dàng, huyền hoặc, vị tha
“ Anh là gì giữa bầu trời bao la?
Anh là ai giữa đời em trong sang?
Anh phải làm gì để ước mơ em thành sự thật?
Anh sẽ lại gần hòa nhịp đập với trái tim em
Em là giữa bóng tối âm u
Em là ai giữa đời anh cô quạnh
Em phải làm gì để anh được hạnh phúc
Đến bên anh, chữa lành trái tim có nhiều vết sẹo của anh”
Và một ngôi sao nữa, không xa hai ngôi sao kia, cũng vẫn đang lấp lánh trên bầu trời