Thiên Thần Hoa Hồng


Tối, ngôi chùa cổ
Hứa Anh nhận lấy hộp cứu thương từ tay ông lão, ngồi xuống hè cạnh Hải Trình
_ Nghĩ gì vậy?
_ Không có gì.
_ Đưa tay đây tôi thay băng cho
_ Tay của tôi chứ tay của cô đâu
_ Ừ, tay của anh chứ tay của tôi đâu_ Cô nhóc nhại lại_ Vì vậy thì tự mà làm đi
Hải Trình phụng phịu, vẻ ghét bỏ
_ Thì tự làm
Rồi Trình từ từ tháo băng ra
_A…_ Trình kêu khẽ còn HỨa Anh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn những hành động lạ lùng ấy
_ Anh bị sao thế?
Cậu ngửng mặt lên_ sao là sao?_ Giọng cậu lạnh tanh
_ Có tâm sự gì thì nói ra đi, anh không giấu được tôi đâu_ Cô nhóc cười trừ
_ Không có
_ Nói dối
_ Không có
_ Có!!
Hai người cứ đấu khẩu, Hứa Anh thì không buông tha còn HẢi TRình thì chối đây đẩy
_ Anh có nói không hả, nghĩ xấu tôi hay sao mà không chịu nói ra_ Cô chộp lấy cái tay đau của Hải Trình và nhấn xuống
_ A!!!Thôi được rồi
_ Tốt
_ Cô…_ Hải Trình vò đầu_Cô có yêu Thiên không?
Hứa Anh khựng lại, hai mắt nhìn HẢi Trình chớp chớp
_ Anh thích tôi à?
_ Làm…làm gì có.._ TRình giật mình lóng ngóng
Hứa Anh ngồi gần hơn
_ Tôi biết anh thích tôi mà, thích tôi thì mới hỏi câu ấy, nói đi, thích tôi đúng không???...
Hứa Anh hỏi dồn dập
_ Dừng lại!!!Tôi không đùa đâu
Hứa Anh ỉu xìu thì thầm trong miệng
_ Tôi cũng đâu có đùa_ Rồi nói to hơn_ Thế anh hỏi thế làm gì?
_ Tôi chỉ muốn nhắc cô rằng Hứa Vy cũng yêu Thiên và nếu cô cũng yêu cậu ta…._ Cậu ngập ngừng_ Thì Hứa Vy còn yêu cậu ta trước cô
Biết chứ, điều này cô nhìn ra từ lâu nhưng lại không nói
_ nhưng có liên quan gì đâu
_ Tôi không chắc Hứa Vy có phải loại người vì tình yêu mà bất chấp tình bạn hay không nên cô… hãy cẩn thận
Bỗng dưng Hứa Anh nổi khùng
_ Đừng có nói chị ấy như thể anh hiểu chị ấy lắm vậy, anh đâu biết chị ấy tốt như thế nào khi anh chẳng hiểu người ta nghĩ gì, tôi sẽ không tha thứ đâu!!!
Hải Trình im lặng, Hứa Anh lại suy nghĩ
_ Yên tâm đi, tôi không yêu Thiên đâu, tôi chỉ coi Thiên là anh trai thôi, tôi không xứng_ đúng vậy, có lẽ cô chỉ coi Thiên là anh trai thôi, một người anh đáng tin cậy
_ Đừng hạ thấp bản thân mình, đó không phải cô mà tôi biết
Hứa anh ngửng mặt lên trời, mọi thứ bỗng dưng cô cảm thấy không hề muốn nghĩ
_ Không quan trọng đâu, cái tôi cần bây giờ là sống bình yên và sớm tìm ra gia đình c ủa mình, cái khác tôi không quan tâm, tình yêu thì có lẽ vẫn còn xa vời…Còn anh, cái gì cho anh động lực sống?
_ KHông gì cả, chẳng có cái gì là động lực cho tôi, tôi sống vì kẻ đó muốn tôi chết, tôi càng phải sống, tôi duy trì sự tồn tại của mình vì để đấu tranh với kẻ đó thôi, như một cuộc chơi và ai đó phải là người chiến thắng
Một quãng im lặng
_ Tôi muốn hỏi điều này, anh hãy trả lời nhé, Nhã Uyên không phải anh giết chứ?
Hải Trình nhún vai
_ Tôi chẳng có lí do gì để giết họ cả
_ Chắc chứ?
_ 100%
_ Tôi tin anh, còn chuyện Anh và chị Vy, hai người… đính hôn?
Bất ngờ, tại sao Hứa Anh lại biết chư, khi chưa một ai ngoài hai nhà biết chuyện này?
_ Thay thế! Lẽ ra người đính hôn không phải cô ấy! Dám sắp xếp tương lai của tôi, đừng có hòng!!!!
HỨa Anh nhíu mày
_ Thay thế? Vậy người thật sự là ai?
_ Cô quan tâm chuyện đó làm gì?_ Hải TRình nghi hoặc
_ Nói đi mà… LÀm ơn…_ Hứa Anh lắc lắc tay Hải Trình nũng nịu, cô nhóc năn nỉ ỉ ôi hết sức có thể mặc dù chuyện này hơi ló chút chút
_ Cô em gái thất lạc của nhà họ Vũ, Vũ Hứa Anh!
Giật mình, HỨa Anh bỏ ngay tay Hải Trình ra, suýt chút nữa thì cô hét lên khi nghe thấy tên mình. Vũ Hứa Anh- đó chẳng phải tên của cô hay sao? Tại sao hai cái tên lại giống nhau như thế và cùng thất lạc gia đình. Nhưng người giồng người còn được huống chi hoàn cảnh và một cái tên…
_ Mà tôi cũng thắc mắc không hiểu cô có quan hệ gì với nhà họ Vũ không đấy
Hứa Anh phẩy tay
_ KHông phải tôi đâu, tôi làm gì có cái phúc ấy
_ Những nhỡ cô là đứa bé đó thì sao, cô cũng đang đi tìm gia đình mình mà, nghe nói khi sinh ra được vài ngày đứa bé đó đã mất tích, nói đúng hơn là có người đánh cắp.
_ Này! Làm gì có chuyện lấy cắp tôi đi còn giữ nguyên tên cũ thế chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này hay sao/
_ Cũng đúng… nhưng cô không hy vọng điều đó sao khi được làm tiểu thư của tập đoàn FREE?
_ KHông! Để bị ép hôn à hay bị lệ thuộc vào gia tộc hay đơn độc giống như anh, tôi chỉ ước mình có một gia đình bình thường, một cuộc sống bình thường mà lúc nào cuộc sống cũng tràn ngập niềm vui, mọi người bên nhau nói cười, như thế đã đủ hạnh phúc rồi
_ Tôi thật ghen tị với cô, tôi cũng đã ước như vậy nhưng sự thật vẫn là sự thật thôi, tôi vẫn mất đi cái không bao giờ có lại, đó là mẹ của tôi, tôi vẫn sống cô đơn trong một tòa biệt thự sang trọng_ cậu cười nhạt_ Như thế thì giàu có có ích gì đâu, trong cái thế giới chỉ có tiền bạc này mãi mãi phải bon chen, mãi mãi phải tranh giành…
_ Vì sao?
_ Vì cô có một trái tim ấm áp và luôn nở nụ cười
_ He, tự nhiên nói vậy nghe không quen tai chút nào
Hải Trình gõ lên đầu cô nhóc một cái khiên cô la oai oái
_ đồ vũ phu
Hải Trình để mặt mình ghé sát mặt Hứa Anh
_ Nói gì nói lại lần nữa
_ Á…Đau!! Đồ đáng ghét!!!_ Cô ôm lấy trán
Pặc _ AAA
Lần này thì người kêu là Hải Trình
_ đừng quên anh có tận hai cái tay đau đấy( Thâm thật)
Cô nhóc phủi tay, hất tóc ra đằng sau, quả là cao thủ_ Đừng có chọc tôi, anh chưa thấy vuốt đại bàng đâu
Biệt thự họ Dương
_ Đuổi đám nhà báo đi hết đi_ Bà Ái Trang quát lên
_ DẠ! _ đám vệ sĩ cúi đầu
Dã Khải đúng lúc cũng đi vào
_ Tìm thấy chưa?
Cậu lấy chai nước tu ừng ực, lắc đầu như được mùa và sau đó thfi choáng váng
_ ha hahaaa… Cô đừng có tức giận nhưu thế chứ, mau già lắm đấy!!!
_ Đừng có đùa nữa nhóc con, cô ột cái bạt tai bây giờ
DÃ Khải nhún vai
_ KHông lẽ cô suốt ngày bắt con phải mặt mày ủ rủ hay sao? Huống chi ai đó còn chẳng thèm quan tâm
Ông Dương Hải đi xuống
_ Dã Khải, chút nữa con vào công ty giúp ta chút việc _ Rồi ông vội đi
Ái Trang huých vào người Dã Khải
_ Liệu cái mồm con đấy nhóc
Dã Khải cười cười rồi cũng đi theo
Ái Trang mở điện thoại ra, lướt trên màn hình một số lâu lắm không sờ tới
Call
_ Hello
_ Ông Winter, tôi muốn nhờ ông một chuyện
_ Ồ! Thì ra là Dương Ái Trang, tôi không nhớ là cô biết nhờ người khác cơ đấy!
_ Tôi không có thời gian đôi co
_ Vậy điều cô muốn là gì?
_ Hãy cho Hải Di về nước, con bé ở bên đó cũng lâu rồi, anh trai nó đang gặp chuyện và nó thì không thể không ở đây thêm nữa
_ cô nghĩ ta đồng ý sao? Với tư cách là ông ngoại của nó?
_ Vậy ông không phải ông của Hải Trình hay sao?
_ Nó có coi tôi là ông ngoại nó đâu mặc dù tôi chưa từng ghét bỏ nó
_ Nó chỉ không tha thứ cho ông vì ông mang Hải Di đi thôi, hãy cho Hải Di về, vì HẢi TRình
Cuối cùng thì cũng gọi, sớm muộn thôi, Hải Di út ít của họ Dương sẽ về, giải quyết những thứ rác rưởi của gia tộc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui