Mẹ Sa nhìn Hứa Anh rồi giận dữ nói
_ Ý của cô là Hứa Anh nhà chúng tôi đang cản trở cháu trai của cô sao ? Cô nghĩ Hứa Anh sẽ khổ sở bám theo cháu cô sao, đến hôn thê của cậu ta cũng đâu có yêu cậu ta !!!_ Lời nói trong lúc tức giận phút chốc làm tổn thương cả hai
_ BÀ..._ Ái Trang cảm thấy bị xúc phạm_ Bà có biết chỉ cần một câu nói của tôi thì cô nhi viện sẽ bị cắt trợ cấp, Vũ HỨa Anh bị đuổi khỏi Đan Thiên không hả ?!!!
_ Cô à... Xin lỗi bác, sẽ không cắt trợ cấp nào hết_ Hải Di vớt vất
_ Con bỏ tay ra !!
Mẹ Sa mặt đỏ lựng, không khí trong căn phòng từ vui vẻ chuyển sang cẳng thẳng chỉ trong vòng 3 nốt nhạc
Hứa Anh hai tay buông thõng. Đúng! Bà Ái Trang nói rất đúng. Cô chỉ là một trở ngại lớn cho Dương Hải Trình, cô không có tiền, bố mẹ thì không, nói đúng hơn, cô chỉ là cỏ dại mọc ven đường chen chân vào những bông hoa hồng xinh đẹp và rồi cứ thế ngỡ mình là hoa. Nhưng…Hải Trình cũng đâu là gì của cô… tại sao cô phải buồn vì những lời nói đó như thế… hay co chỉ đang dối lòng mình mà thôi.
_ Đủ rồi!_ TRình quát lên
Tất cả đều quay lại nhìn cậu
_ Cô quá đáng rồi đấy. đó có phải là cô hay không hay là một người chẳng ra gì, nhục mạ người khác, đó là bản chất của cô sao?
CHÁT!
Trình quay mặt lại nhìn cô mình, bàn tay vẫn còn giơ trên không trung, nhìn cậu bằng ánh mắt giận dữ. Các dì đã đưa hết bọn trẻ lên tầng thượng, trong phòng khách chỉ còn lại vài người
Hải Di kéo cô mình ra xa HẢi Trình một chút nhưng bị giằng tay ra
_ Im miệng! đấy không phải là chuyện của con. Con bé không giúp gì được cho con đâu, chỉ có Vũ Hứa Vy mà thôi
“ VŨ Hứa Vy, là chị gái của Hứa Anh” _ Mẹ Sa bắt đầu xám mặt, đôi tay nắm chặt
_ Cô à, chúng ta về thôi!_ Hải Di nài nỉ
_ Con bỏ tay ra ! Dương Hải Trình, con nghe cho rõ đây, cô sẽ không để ai ảnh hưởng đến tương lai của con đâu
_ Nhưng cô đang ảnh hưởng đến con cô biết không ?
CHÁT !
_ Cái này cho sự ngu ngốc !
CHÁT !
_ Cái này cho sự vô dụng của con !
CHÁT !
_ Còn cái này, QUÊN VŨ HỨA ANH ĐI !!!
Để lại cho cháu ba cái tát, người phụ nữ phút chốc trở lên tàn nhẫn
Cuộc đời thật trớ trêu, họ khiến những con người có thể có nhiều khuôn mặt và có thể biến người khác thành nạn nhân của mình mà những nạn nhân đó không có lỗi gì cả. Họ như những con rối bị bàn tay ai điều khiển, một khi đã bị đem đi biểu diễn thì phải làm tốt vai trò của một con rối
MỌi âm sắc xung quanh trở lên vô cùng dữ dội. Cô ôm lấy đầu, hét lên rồi chạy ra ngoài
_ Hứa Anh !!!_ Hải Trình gào lên và chạy theo bỏ lại Ái Trang vẫn thét lên gọi tên cậu
Vũ Thiên cũng chạy theo nhưng cả hai vừa ra đến cửa thì không thấy cô đâu, Mẹ sa đứng im tại chỗ, nhìn bóng Hải Trình đầy tuyệt vọng
Hai năm rồi, ai cũng nghĩ cậu không phải chịu sự sắp đặt của ai nhưng cậu đã làm theo sự sắp đặt và mệnh lệnh của cha vô điều kiện dù là một cách gượng ép. Nhưng đó có là gì so với lỗi đau của cha cậu, nhưng có ai hiểu cho cậu chăng ? Dù chỉ một lần, cậu chỉ ước mình không phải con rối và muốn tự điều khiển mình chứ không phải ai khác. Không ! Cậu phải chấm dứt màn biểu diễn này, không ai có thể điều khiên cậu được nữa. Cậu phải dành lấy cái cậu đáng có, cậu sẽ không đính hôn với Vũ Hứa Vy. Vả lại Vũ Hứa Vy cũng đâu có yêu cậu, rồi cả hai sẽ cùng đau khổ rồi cùng bị nhấn chìm trong tuyệt vọng mà thôi, đó là lí do cậu chạy theo Hứa Anh, lí chí mách bảo cậu và cũng như câu nói lấp lửng của Daisy, cuối cùng cậu đã hiểu, nếu tuột tay Vũ Hứa Anh , cậu sẽ không còn gì cho dù là sự thương hại
« Ái Trang, cô còn tàn nhẫn không khi trước mặt mọi người cô bắt cháu phải quên đi Hứa Anh »
Chiếc BMW lang thang trên đường, mọi ngõ ngách đều không thấy Hứa Anh đâu. Đã 8h tối, liệu cô ấy có thể đi đâu khi trời bắt đầu mưa thế này ? cậu gọi bao nhiêu lần cũng không nhấc máy, sự lo lắng lại càng dâng cao hơn
_ Nó có thể ở đâu được chứ ?_ Ngồi trong xe Vũ Thiên, mẹ Sa không thôi lẩm bẩm và lo lắng, còn Vũ Thiên, sắc mặt cũng thay đổi theo bầu trời
_ HỨa Vy là chị gái của Hứa Anh, hay là tôi nói...
KIITTT !
Một âm thanh chói tai vang lên, chiếc xe tông vào cột mốc ven đường
_Nói gì ? Bà nói lại lần nữa ?
_ Tôi nói hay chúng ta nói cho Hứa Anh biết bố mẹ nó là ai_ Tuy sợ hãi những mạ Sa vẫn cố nói, như nài nỉ, như cầu mong sự cảm thông
_ Im đi ! nếu bà nói ra, tôi hứa với bà, bà sẽ mất Hứa Anh mãi mãi
Một lời de dọa mà nhẹ bẫng nhưng từng ấy cũng đủ làm mẹ Sa bàng hoàng
Đặt hai tay vào vô lăng, Vũ Thiên có vẻ suy nghĩ, đôi lông mày dãn ra
_ Nói đi !
_ Nói gì cơ ?_ Mẹ Sa không hiểu
_ Nói rằng bố mẹ cô ấy đã chết và cô ấy mãi mãi mồ côi !
_ Không !Tôi không làm được ! Tại sao phải lừa dối nó tàn nhẫn như thế
_ Thêm một điều kiện nữa, cô nhi viện sẽ phải đóng cửa_ Vẫn cái giọng nói nhẽ bẫng ấy
Người mẹ Sa run lên bần bật, hai tay nắm chặt, phải làm sao đây ?
_ Cậu đúng là kẻ không có máu !!!
Thiên cười khẩy
_ Cảm ơn, mắng rất hay, tôi cho bà một tuần để nói nếu không đừng trách tôi uống máu của người khác làm của mình !
Trời mưa tầm tã, nước chút xối xả, như nước mắt ai đó vẫn không ngừng rơi vào lỗi đau, HỨa Anh bước chập choạng trên cầu CÔ XA. Sông Thiên Hà dũ dội như muốn cuốn trôi mọi thứ. Cả người ướt sũng, những vạt mưa không ngừng quất vào mặt, rát lạnh.. Nước mắt và nước mưa hòa làm một, rơi mà như không rơi, cả người run lên bần bật, cô dừng lại, ôm lấy miệng, khóc nức nở. Đau quá ! Có ai hiểu cho cô lúc này không ? Dòng người vẫn lướt qua vô tình, bóng tối tãn nhẫn bao trùm lấy thế gian. Sợ hãi. Sấm chớp thi nhau xé ngang dọc bầu trời. TẠi sao, tại sao chư ? Rõ ràng cô không là gì của Hải Trình và Hải Trình... cũng không là gì của cô... nhưng cô đã sai, đã sai thật rồi. Cô yêu Hải Trình thật rồi, phải làm thế nào đây ? Không ! PHải tránh xa họ ra, cô không thể gục ngã, co phải mạnh mẽ hơn. Nhưng sao cô vẫn đau thế nay ?...
AAAAAAAA_ Cô hét lên, nước mắt vẫn ròng rã