Quay lại quãng thời gian 3 năm trước, theo dòng hồi tưởng của nó.
Năm ấy, Hạ Vi ra ngoại ô thành phố chơi và nghỉ hè tại đây..Cách biệt thự riêng của gia đình nó không xa có một dòng suối nghe quản gia nói nếu Hạ Vi đến đó thì Hạ Vi sẽ thích ngay làm nó càng hiếu kì. Nó đi về phía dòng suối quả thật dòng suối trong vắt tuy khá sâu nhưng vẫn nhìn thấy đáy. Đang mải mê bước đôi chân trần trên bãi cát vàng óng với những viên đá tròn nhẵn do thời gian. Chợt nó nhìn thấy phía trước cách nó không xa có một vườn hoa có đủ sắc màu hơn nữa có tiếng sáo réo rắt lôi kéo nó về phía đó. Tiếng sáo hòa quyện với tiếng nước chảy tạo thành một âm tiết vô cùng thú vị. Hạ Vi đến gần vườn hoa hơn; giữa vườn trên chiếc xích đu màu xanh trời có một cậu con trai ngồi thổi sáo. Hạ Vi cũng không biết mình đứng như thể bao lâu để nghe tiếng sáo.
Rồi Hạ Vi muốn tới gần hơn để nhìn thấy người con trai ngồi quay lưng về phía mình và nó vô tình trượt chân ngã ( O..ạ..ch….. )
-A! Hạ Vi khẽ kêu lên.
Nó muốn đứng dậy nhưng đôi chân nó tê dại đi vì đau không thể cử động được. Nghe tiếng người tiếng sáo im bặt. Lúc này, Hạ Vi nhìn thấy một người con trai mặc áo full, quần Jean đang tiến lại gần chỗ nó. Nó đã nhìn rõ khuôn mặt của người con trai. Chàng trai có nước da trắng, đôi mắt đen láy nhưng trong đáy mắt có điều gì đó rất u sầu ( nhưng dù sao thì đó vẫn là một đôi mắt đẹp )- đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên và hiếu kì. Khuôn mặt ấy bừng sáng như những vì tinh tú trên bầu trời. Hạ Vi nhìn thấy gương mặt của người con trai cũng không khỏi ngây ngất trước vẻ đẹp ấy. Dường như mọi ánh hào quang đều tập trung quanh người con trai này( giống một hoàng tử trong cổ tích nhỉ!).
Người con trai tiến lại gần chỗ Hạ Vi ngồi với vẻ mặt điềm tĩnh. Tay cầm cây sáo, dáng anh dong dỏng cao(Hạ Vi ước chừng anh ấy cao hơn mình những hai cái đầu) càng làm cho anh thêm hấp dẫn…
- Bạn là ai? Sao bạn lại ở đây?
Vừa hỏi anh vừa nhìn vào nó gái ánh mắt vẫn vương chút u sầu. Anh nhìn vào nó gái nhỏ- nó mặc chiếc váy trắng nhẹ nhàng, thuần khiết. Nó có đôi mắt to màu hổ phách nơi đáy mắt nó như có một làn sương mùa thu mỏng. Nó có mái tóc xoăn nhẹ thả tự nhiên ngang vai bồng bềnh. Đôi môi nó nhỏ nhắn mím chặt vì đau, anh lại nhìn thấy nhìn thấy đầu gối nó bị sướt, rớm máu ( nếu anh không nhìn thấy vết thương này của nó thì anh đã cứ ngỡ nó là một thiên sứ đang ngồi trước mặt).
- Mình là Hạ Vi – nó vừa trả lời vừa nhìn chàng trai –Mình đi dạo ngoài này không may bị trượt chân. Nó giấu nhẹm chuyện mình vì sao lại ở trong vườn hoa chứ không phải bờ suối cách đó không xa
- Chân bạn bị thương rồi kìa! Bạn bị thương vậy liệu có đứng lên được không?
- Mình đứng được –vừa dứt lời Hạ Vi lén đau đứng dậy nhưng nó loạng choạng suýt ngã may mà có đôi tay của anh đưa ra đỡ lấy nó…
- Xem ra bạn không thể tự đi được rồi! nhà bạn ở đâu mình sẽ đưa bạn về.
-Nhà mình ở cách đây không xa, nó chỉ về phía ngôi biệt thự của nhà mình/
-Được để mình đưa bạn về.
Hạ Vi cố gắng bước đi hưng không nổi. Nó còn chưa biết phải làm như thể nào thì đôi tay anh đã nhấc bổng nó lên. Lần đầu tiên có người khác phái bế nó lên như vậy. Khuôn mặt Hạ Vi đỏ lựng vì ngượng trông nó càng đáng yêu hơnJ. Ánh mắt anh đột nhiên nhìn nó hơi lâu trong giây lát rồi anh anh ngượng nghịu nhìn đi nơi khác trong khi anh vẫn bế nó trên tay.
- Mình đã bảo bạn không thể tự đi được cơ mà. Mình sẽ đưa bạn về nhưng trước tiên phải lo băng lại vết thương cho bạn đã.
Đi vào đại sảnh của tòa biệt thự đó tay anh vẫn bế Hạ Vi. Nhìn thấy anh đi vào đại sảnh với nó gái lạ. Ông Thành quản gia lại gần anh và nói:
-Thiếu gia Gia Anh , có việc gì xảy ra vậy? – Ông hỏi anh với giọng đầy lo lắng ( lúc này Hạ Vi mới biết người đang bế nó trên tay mang tên Gia Anh ). Nãy giờ ông chủ tìm thiếu gia. Ông đang đợi thiếu gia tại thư phòng. Mời thiếu gia vào gặp ông chủ ngay ạ.
- Tôi biết rồi, cảm ơn bác. Tôi sẽ đến gặp ông ấy sau khi băng bó lại vết thương cho nó bé này đã – nói rồi Thế Anh nhẹ nhàng đặt Hạ Vi nên chiếc ghế sopha tai đại sảnh.
Hạ Vi nhìn ngắm phòng khách, những chiếc đèn neong được chế tác tinh xảo chiếu sáng khắp gian phòng mang lại một không gian thật nhẹ nhàng mà không quá phô trương. Cầu thang trải thảm đỏ uốn lượn dẫn lên lầu được chế tác vô cùng tinh xảo. Tuy tòa biệt thự có kiến trúc theo lối Châu Âu thể kỉ XIX nhưng không thiếu đi không khí hiện đại.
-Thiếu gia, việc này để tôi làm cũng được mong thiếu gia lên gặp ông chủ đi ạ. Ông đợi thiếu gia đã lâu. Bác Thành khẽ nhắc lại.
- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ lên gặp cha nhưng không phải bây giờ - Thế Anh khẽ nhíu mày lại; tự sâu trong đáy mắt toát ra một ánh mắt lạnh lùng ( thấy giống giống ở Bắc Cực đó !!! ). Anh nhìn Bác Thành trả lời.
- vâng thưa thiếu gia vậy tôi xin lui ra ngoài ạ.
Quả thật lúc này Hạ Vi vẫn còn ngẩn người nhìn Thế Anh sao trong cung một khoảng thời gian mà anh lại khác vậy.
-Ukm! Bé con! Đưa chân đây mình xem vết thương của bạn nào. - Thế Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng xem vết thương nơi đầu gối của Hạ Vi.
- Mìnhkhông phải là bé con gì đâu nha! Mình tên Hạ Vi !- Hạ Vi khẽ hét lên ( đủ lớn để Gia Anh giật mình ) nhìn chằm chằm vào Gia Anh .
- Được rồi! Được rồi! Bé con không phải là bé con! Đừng giận nha. Đưa chân ra nào.-Thế Anh bật cười ( nụ cười như ánh mặt trời, có được nụ cười này sẽ là người hạnh phúc nhất trên thể gian này-Hạ Vi nghĩ thầm như vậy) vì phản ứng của Hạ Vi. Anh nhẹ nhàng rửa sạch vết thương cho Hạ Vi. Anh băng bó lại vết thương cho Hạ Vi thật nhẹ nhàng làm cho Hạ Vi không hề thấy đau( hay vì Hạ Vi mất hồn vì nụ cười của Gia Anh ??! )
- Được rồi, ổn cả rồi đó bé con (ngay lập tức anh nhận được một cái lườm cháy áo của Hạ Vi ). Í lộn! Hạ Vi !!! giờ bạn chờ mình ỏ đây một lát nha, ình quay lại liền – vẫn với nụ cười chết người anh vừa nói vừa cười với nó.
Gia Anh theo cầu thang đi lên lầu để lại nó một mình trong phòng khách. Lát sau, lão quản gia vào phòng với đĩa hoa quả trông thật ngon mắt. Ông đặt chiếc đĩa trên mặt bàn nơi mó đang ngồi.
-Tiểu thư Hạ Vi ( quen ùi ở nhà Hạ Vi ai cũng phải gọi nó như vậy) thiếu gia nhà chúng tôi đang bận nên cậu dặn tôi mang vào cho tiểu thư.
-Cám ơn bác! Cháu cũng đỡ đau hơn nhiều, cháu nghĩ cháu không nên làm phiền mọi người hơn nữa. Cũng đã đến lúc cháu nên về rồi ạ! Không kẻo ngoại cháu mong.
- Tiểu thư, nó không thể về lúc này vì thiếu gia nói sẽ đưa nó về - bác Thành khẽ đưa ánh mắt hướng nên lầu.
- Đúng đó, bác Thành nói đúng. Bé con mình đã bảo sẽ đưa bạn về rồi mà. Chân bạn không khỏi nhanh như vậy đâu- Gia Anh vừa nói vừa bước từ trên cầu thang xuống. Sắc mặt anh không còn tốt như lúc trước nữa, vương trên mắt một nỗi buồn u ám.- Nói với cha tôi, tôi sẽ về ngay.- Anh quay sang nói với bác Thành; đồng thời anh bế nó lên đi ra phía đại sảnh.
Anh bế nó trên tay men theo bờ suối, như hướng Hạ Vi đã chỉ. Trong ánh chiều bóng hai người trải dài trên bờ cát. Nó một hai đòi xuống vì ngượng:
- Bạn để mình xuống đi, mình đã đỡ đau rất nhiều. Cảm ơn bạn đã gips mình nhưng mình và bạ không hề quen biết.
- Thì coi như mình đang giúp một con mèo lạc đi. Mà bạn muốn xuống thật không?
- Đúng vậy! Mau thả mình xuống! Mà mình không phải bé con, cũng không phải mèo lạc – nó vừa nói dứt lời thì anh liền thả lỏng hai tay làm cho hai chân nó chạm đất. Nhưng chân vẫn rất đau nó loạng choạng suýt ngã. Lúc này có một bàn tay rắn chắc đỡ lấy nó (Gia Anh chứ ai vào đây!!! Nếu không thì hix….). nó ngã dúi người vào anh và thế là….( khuôn mặt hai người lúc này kì lắm … mau tomato đó..). Gia Anh khẽ ho nhẹ:
- Vậy để mình dìu bạn nha.
- Cám ơn bạn nha.
Hai người ngượng ngùng nói chuyện với nhau. Cuối cùng cũng tới biệt thự của gia đình nó. Gia Anh chào tạm biệt nó vàvội ra về vì hoàng hôn đã hối hả buông xuống.
Cuộc gặp gỡ nơi vườn hoa của nó và anhlà một cuộc gặp gỡ định mệnh…