Tất cả lao vào nhau, 1 năm chung sống hay nhiều năm chung sống có nhiều tình cảm thì đã sao? Chỉ có một người được sống sót ra dời khỏi địa ngục trần gian này, lẽ duy nhất họ đã lao vào chém giết những người đã từng là anh em của mình.
Những lóe sáng hiện lên kiếm ảnh và mỗi khi một thanh kiếm hạ xuống là lại một người ngã xuống. Mùi máu tanh nồng nhanh chóng chiếm trọn cả không gian át cả mùi của gió biển. Trên mặt đất la liệt là những người bị thương nặng bởi những vết thương chí mạng. Đan xen với những người đã bị thương là những xác chết vẫn còn nóng hổi và co giật, máu từ vết chém vẫn ứa ra. Phía trên bầu trời là những đàn quạ đang bay lượn chờ để rỉa xác chết. Nhìn vào khung cảnh ấy ai ai cũng phải dợn người.
Trong cuộc chiến ấy có một quy luật duy nhất đó là không giết người sẽ bị người giết. Gia Anh cũng không thể đứng ngoài cuộc chiến đó, anh không muốn ra tay nhưng không thể. Anh phải sống sót trở về, chỉ có như thế anh mới có thể nhìn thấy nó thêm lần nữa dù chỉ là từ xa.
Trong mắt anh, tất cả đều là màu đỏ của máu nhưng vẫn phảng phất nét mặt của nó. Gia Anh không biết mình đã ra tay với bao nhiêu người. Cả chiếc áo sơ mi màu trắng thường ngày của anh đã đổi sang màu đỏ rực, phải giờ thì anh đâu còn phù hợp với anh nữa.
Một ánh sáng lóe lên bất ngờ từ phía sau lưng anh. Bất ngờ, không thể kháng cự được bởi trước mặt anh còn có 4 người nữa. Nếu giờ anh quay lưng lại để kháng cự với người đánh lén đó thì 4 người kia sẽ được nước làm tới nhưng nếu anh không quay lại thì sẽ được lình trọn nhát kiếm đó. Thôi thì cứ đối phó với 4 người kia, cơ hội sống sót của Gia Anh sẽ cao hơn.
Lúc ấy, Gia Anh đã nghe được tiếng xé gió của một con dao găm đang tiến về mình từ phía sau.
“ Phập’ – anh nghe rõ tiếng con dao găm cắm vào da thịt nhưng lại không hề thấy đau đớn chút nào cả, bởi đơn giản con dao ấy đã cắm thẳng vào tim của kẻ đánh lén.
Ngay sau đó, một tấm lưng dựa vào người anh. Người đó không hề ra tay với anh mà chỉ tấn công những kẻ xung quanh. Không biết từ khi nào một vòng tròn đã vây xung quanh 2 người này.
Bây giờ không phải đấu đối kháng 1 chọi 1 mà là hội đồng 1 chọi mấy chục. Trong tích tắc, Gia Anh nhận ra người đã cứu mình là Kay – người bạn cùng phòng của mình. Đám người kia nhận thấy 2 người rất mạnh nên đã ngừng chém giết nhau mà thay vào đó là hội đồng Gia Anh và Kay. Đám người ấy nghĩ nếu có thể giết được 2 người này thì sẽ có cơ hội sống sót cao hơn.
Tới tấp vung tới là những đòn rất hiểm bằng kiếm và côn khiến cho Gia Anh và Kay không được nghỉ chút nào. Tuy nhiên 2 người cũng chỉ toát mồ hôi vì mệt tuy cả người đã nhuốm máu nhưng không hề bị thương. Cả hai cứ dựa vào nhau mà đánh trả những người xung quanh.
Kay và Gia Anh phối hợp rất ăn ý không có chút sơ hở nào để đám người đó tấn công. Đám người ấy đông thì cũng đông nhưng chưa đủ mạnh để có thể hạ gục được 2 người này.
Đánh mãi, Kay và Gia Anh đã mệt nhoài mà đám người kia vẫn còn tới hơn 2 chục. Trong một khắc, Gia Anh thấy xây xẩm mặt mày vì đã kiệt sức. Nhận thấy điều đó, có vài người này đã tấn công vào Gia Anh. Một đoản côn đúng lúc này nhằm đầu Gia Anh mà tiến tới. Kay đã đưa cánh tay trái của mình ra đỡ đòn này cho Gia Anh. Cảm giác rát buốt lan tỏa khắp cánh tay anh nhưng anh vẫn mỉm cười với Gia Anh:
“ Dựa vào tôi, người anh em. Tôi sẽ không để cho ai có thể giết cậu đâu.” – vừa nói Kay vừa ra tay với đám người kia. Đó là câu nói đầu tiên của Kay với Gia Anh trong suốt cuộc chiến.
Được Kay cứu 2 lần, Gia Anh thật sự thấy con người này thật thân thiết với mình.