Hôm ấy, buổi sáng lòng nó còn tràn ngập hạnh phúc vì đã chính thức trở thành bạn gái của Gia Anh. Anh đã tỏ tình với nó tại hoa viên của nhà họ Trịnh, nơi lần đầu 2 người gặp gỡ. Nó thức dậy mà vẫn nâng nâng hạnh phúc.
Tối hôm trước tại vườn hoa ấy, thật bất ngờ sau khi nó và Gia Anh dùng bữa tối xong thì mọi ánh đèn trong hoa viên đều tắt hết cả, trong giây lát những tiếng nổ rền vang phá vỡ không gian tĩnh lặng; trên bầu trời đêm vụt sáng bởi hàng loạt pháo hoa và rực rỡ hơn cả là dòng chữ “ Hạ Vi mình yêu bạn” và nó đã đồng ý làm bạn gái của Gia Anh; nguyện gắn bó với anh suốt đời.
Nó xuống nhà ăn sáng và nhận được tin báo của bà Trần, người luôn chăm sóc nó: “ Thưa tiểu thư thiếu gia nhà họ Trịnh muốn mời tiểu thư tới dự bữa tiệc mừng sinh nhật của cậu ấy tối nay”. Bà còn cho nó biết thêm ông Thành quản gia nhà ấy cho biết tối nay Gia Anh sẽ giới thiệu với khách mời bạn gái của anh. Khi bà Trần nói tới đây thì khuôn mặt của nó ửng hồng, ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc của người đang yêu. Cảm xúc cảu nó quá rõ ràng và mãnh liệt đến mức bà Trần cũng mong cho đôi trẻ được hạnh phúc.
Cả ngày hôm ấy nó tất bật chuẩn bị cho việc sẽ dự tiệc tại nhà của Gia Anh. Nào là làm lại tóc, rồi nó lại tíu tít hỏi xem bà Trần xem bộ váy nào đẹp. Không vừa ý nó kéo luôn 2 cô bạn của mình là San San và Mỹ Linh làm quân sư cho nó. Nào làm đi tới shop quần áo, tiệm chăm sóc da, tiệm trang sức… Cuối ngày tuy vất vả nhưng nó có thể tự tin rằng mình sẽ không làm xấu mặt chủ nhân bữa tiệc.
Nó không hề biết rằng, trong khi nó tất bật chuẩn bị thì tại nhà họ Trịnh cũng bận rộn không kém, kẻ ra người vào chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay của nhà ấy. Trong một căn phòng của trang viên ấy có một sự đối đầu của 2 người.
-Ta hỏi con lần cuối, Gia Anh con có chịu hợp tác với ta không?- từng câu nói chậm dãi phát ra từ một người trung niên, từng câu, từng chữ cho người nghe cái cảm giác lạnh tới thấu xương.
-Tôi nói tồi, tôi không phải là con người máu lạnh như ông. Bảo tôi phải chà đạp nên tình cảm của một người thật lòng yêu thương tôi đã là một tội ác; còn sẽ là một tội ác ghê tởm hơn nếu tự tay tôi làm tổn thương tới người con gái mà mình yêu. Lâu nay ông không hề coi tôi là con trai ông, với ông tôi chỉ là một con rối. Nhưng từ giờ sẽ không như thế nữa tôi sẽ không để ông sắp đặt cuộc đời mình nữa, có chết tôi cũng phải ở bên cô ấy.- đáp lại lời người trung niên ấy là một thiếu niên có dáng vẻ mệt mỏi thể hiện rõ trên khuôn mặt tuấn mĩ của anh.
-Vậy là đã rõ, sau buổi tối ngày hôm nay con sẽ được làm những gì mà mình mong muốn. Sau ngày hôm nay mà con muốn đi gặp cô ta thì ông thì ông già này cũng không ngăn cản. Nhưng ta khẳng định con sẽ không thể gặp cô ta nữa và cô ta cũng không xuất hiện trước mặt con cũng như tại trang viên này.
-Tôi không thể ngăn cản ông làm hại cô ấy nhưng ông hãy nhớ rằng nếu cô ấy có mệnh hệ nào thì đây cũng sẽ là cuộc trò truyện cuối cùng của tôi và ông – vừa nói anh tức giận vừa dùng bàn tay thư sinh của mình đấm vào chiếc gương trên tường bàn tay đẫm máu mà anh không hề mảy may biểu hiện một chút đau đớn.
Người đàn ông không nói gì thêm nữa bỏ mặc anh trong căn phòng nhỏ ấy. Chìm trong bóng tối và sự yên tĩnh anh thầm cầu nguyện cho nó được bình yên vô sự “ Hạ Vi tôi không thể bảo vệ cho em, nhưng tôi không bao giờ từ bỏ tình yêu của tôi đối với em”
Tại phòng khách của Trịnh gia, xuất hiện một Gia Anh khác nhưng không phải anh vì Gia Anh thật sự vẫn bị nhốt trên phòng của mình. Người ấy có dung mạo giống hệt anh nhưng người ấy không có khí chất của anh, từ thân người này tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Người đóng thế này đã được đích thân Trịnh Luân chọn lựa, tên thật của người ấy là Lý Triết Vũ – cháu họ của ông Thành. Nhờ tài hóa trang của Trịnh Luân Lý Triết Vũ giống hệt Gia Anh làm ông Thành cũng không thể nào nhận ra được Lý Triết Vũ đang đóng giả Gia Anh.
Bữa tiệc hôm ấy diễn ra trong sự trang trọng và đúng kiểu một bữa tiệc thượng lưu tại đảo Thiên Đường. Nó xuất hiện trong một bộ váy trắng nhẹ nhàng, không chút sexy tôn nên vẻ đẹp còn non nớt thơ ngây nhưng nó cũng có một vẻ đẹp quyến rũ, mái tóc dài uốn lọn tỉ mẩn. Nó như một nàng công chúa, nhanh chóng trở thành tâm điểm của bữa tiệc. Qủa thật sự xuất hiện của nó thu hút mọi ánh nhìn: ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có. Nó không quan tâm tới những ánh mắt ấy, đưa mắt nhìn khắp đại sảnh tìm anh. Nó tìm ánh mắt dịu dàng của Gia Anh giữa hàng chục khách mời. Anh đang đứng trên kia thật bảnh bao trong bộ Tuxedo màu trắng lịch lãm như một vị hoàng tử. Nhưng lạ thay anh không nhìn nó bằng ánh mắt mọi ngày mà là một ánh mắt lạnh như băng; ánh mắt ấy khiến nó sững sờ. “ Đó mới chỉ là khởi đầu thôi cô bé ạ” - ở một góc tối của đại sảnh có một người đàn ông đang lặng lẽ quan sát nó.
Đúng lúc này nhạc ngừng hẳn mọi người hướng về anh chủ nhân của bữa tiệc, tay trong tay với một người con gái mà không phải nó:
- Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc này, với tôi hôm nay là một ngày đáng nhớ của tôi, tôi tròn 15 tuổi. Đáng trân trọng hơn cả ngày hôm nay tôi xin giới thiệu với mọi người vị hôn thê tương lai của tôi cô Ngô Minh Huyền ! – rồi anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn say đắm nên môi cô gái đứng cạnh mình.
Nghe và nhìn tới đây, nó thật sự sock, mới hôm qua thôi con người kia còn thề nguyền với nó vậy mà hôm nay lại thản nhiên hôn người con gái khác ngay trước mũi nó. Dưới chân nó mặt đất như biến mất, hoảng loạn và nó hét lớn và lao ra khỏi hoa viên nhà họ Trịnh. Tại căn phòng của mình Gia Anh nghe như thấy trái tim mình như vỡ vụn từng mảnh khi nhìn thấy nó như vậy qua màn hình máy theo dõi. Anh không thể làm gì cho nó được, cánh cửa phòng đã bị khóa trái bên ngoài “ Hạ Vi tôi nợ em một ân tình, nếu có kiếp sau tôi nguyện gắn bó với em suốt đời” – anh nói nhẹ nhàng như vây, những giọt nước mắt hiếm hoi của anh đã rơi xuống vì nó.
Cuối cùng sau một tiếng rơi vỡ, anh nhặt một mảnh thủy tinh vỡ trên nền nhà và cứa mạnh vào tay mình. Một dòng máu đỏ tươi cháy ra từ tay anh, giờ phút này anh không còn thấy đau nữa. Với anh, cái chết chính là sự giải thoát, chỉ có cái chết mới có thể đưa anh lại gần với Hạ Vi hơn nữa. anh dàm lịm đi và trong tâm trí vẫn tràn ngập hiinhf ảnh của Hạ Vi. Khi người nhà phát hiện ra thì mạch của anh còn rất yếu. Họ đưa anh đi cấp cứu bàn tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền có hình một tiểu thiên sứ với đôi cánh bạc nhỏ xinh. Đó chính là vật đính ước của hai người; nó cũng có một chiếc nhưng ngay sau ngày hôm đó nó đã cất chiếc vòng ấy vào một chiếc hộp nhỏ và không động tới nữa.
Sự việc anh tự sát vào tuổi 15 đã được Trịnh gia giấu kín nên nó không hề biết chuyện này. Trịnh Luân đã giữ lại được sinh mệnh cho anh và anh tỉnh dậy trong trạng thái mất hết ý thức. Phải khó khăn lắm nhờ vào liệu pháp thôi miên mà Trịnh Luân đã tạo cho anh một khí ức mới, trong kí ức ấy không hề có hình bóng của nó. Sau đó hắn đã đưa anh ra nước ngoài du học để tránh cho anh gặp lại nó. Nhưng quả đất tròn xoay, 2 năm sau bây giờ nó và Gia Anh lại gặp lại nhau tại Royal này.