Rất nhanh sau đó anh bị treo lên không, hai cánh tay bị trói phải chịu sức nặng của cả cơ thể làm cho vết thương trên vai càng chảy nhiều máu. Tuy rất đau đớn nhưng anh không hề rên rỉ lấy một câu, làm một thằng con trai không thể bảo vệ người con gái mình yêu đã là một thất bại, tuyệt đối không thể để người con gái mình yêu thấy mình yếu đuối. Nếu lúc này mà anh tỏ ra yếu đuối gì chỉ một chút thôi thì sau này khi tất cả được làm sáng tỏ và anh có thể ở bên nó thêm lần nữa cũng không thể mang lại cho nó cảm giác được bảo vệ.
“Trịnh Gia Anh hay tao nên gọi mày là Hades nhỉ? Đừng trách tao ác với mày, có trách thì trách ông bố của mày, trách mày đã sinh ra trong một gia đình vương giả ấy” - Một Mắt nói với Gia Anh bằng một giọng hết sức cay độc.
Hắn lấy chiếc roi da vụt từng roi vào người Gia Anh; anh vẫn cắn răng chịu đựng. Nó trân trân nhìn người con trai mà nó vừa nói là kẻ thù của mình đang bị hành hạ ngay trước mắt. Nó muốn quay mặt đi nhưng hội đàn em của Một Mắt giữ đầu nó không cho nó nhìn đi nơi khác. Nhắm mắt lại, một dòng nước mắt tràn ra từ khóe mắt của nó.
Bao kỉ niệm của nó và anh ùa về. Là cuộc gặp đầu tiên tại ngoại ô, là lần anh tỏ tình nó trong đêm pháo hoa. Là ngày gặp lại sau hai năm xa cách anh như người dưng đối mặt với nó. Là bài hát “Thiên thần không có cánh” mà anh tặng nó tại dạ hội. Là bảy ngày hạnh phúc của anh và nó trước khi ba nó gặp nạn. Tất cả như một bộ phim quay chậm lần lượt hiện lên trong trí óc của nó. Nó tự dặn mình phải quên đi nhưng thực ra nó chưa bao giờ quên được, chỉ nó khống chế trái tim mình bằng lí trí. Nhưng lí trí của nó thua rồi, nó yêu anh chứ không hận anh như nó vẫn mặc định. Tình yêu của nó dành cho anh như thể cây xương rồng, mãnh liệt, dai dẳng nhưng làm cho người ta đau đớn nếu cố ôm vào mình.