Qua những ngày tiếp cận với nó anh đã bị cô gái nhỏ này hút hồn. Anh không thể rời mắt khỏi nó, không hiểu sao nữa anh luôn có cảm giác nó thật thân quen với anh. Tìm cách nói chuyện với nó nhưng anh không thể khiến nó tiếp chuyện anh dù chỉ một lần; như thể có một núi băng bao quanh nó. Điều đó khiến anh phải suy nghĩ nhiều về nó. Và đêm đêm giấc mơ về cô gái kì lạ ấy vẫn luôn ám ảnh anh, đặc biệt hơn cả là một lần anh đã nhìn thấy rõ mặt của người con gái đó, không ai khác đó chính là nó. Điều này khiến anh mong sẽ làm rõ được chuyện này.
Hôm ấy, sau buổi học sáng trong phòng của lớp nó. Cả lớp chỉ còn lại nó và anh. Cả hai người ngồi cạnh nhau nhưng tâm hồn lại cách xa nhau vạn dặm. Nhẹ nhàng anh lên tiếng hỏi nó:
- Hạ Vi, rốt cục tôi và bạn có quen biết nhau từ trước không? – câu hỏi này khiến trái tim nó như ngừng đập, không lẽ anh đã nhớ lại tất cả? không thể nào, nếu anh nhớ lại thì sẽ có cách cư xử khác rồi. Khuôn mặt nó thoáng biến sắc nhưng lại nhanh chóng lấy lại sắc mặt lạnh lùng của mình:
- Tôi phải quen anh từ trước hay sao? Không phải anh mới về nước hay sao? – nó trả lời anh một cách lạnh lùng.
Đau, đau quá nó thấy mình sắp không thể chịu được nữa rồi, nó cố gắng kiềm chế lắm, suýt chút nữa nó đã ôm lấy anh và òa khóc. Mím chặt môi, quay lưng lại nó cố ngăn dòng nước mắt đã trực trào ra và nó đi nhanh về phía vọng đình tại khu vực sau trường trong khi San San và Mỹ Linh đi mua đồ ăn trưa tại căng tin. Nó ra đi, không hề ngoái lại nhìn về phía sau nên anh không nhìn thấy khuôn mặt sắp khóc của nó, cũng như nó và cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt đầy đau đớn của anh. Trên đường đi mọi suy nghĩ của nó đều hướng về anh. Nó phủ nhận về việc anh không những biết nó mà hai người đã từng rất yêu nhau vì nó vẫn yêu anh, nó thà chỉ được nhìn thấy nah còn hơn là lại để anh biến mất không một chút tin tức như lần trước.
Vài ngày trước, nó đã gặp lại ông Thành quản gia của nhà họ Trịnh sau khi đi học về. Hôm ấy, trời nắng đẹp lòng nó lại như có gió bão cấp 12 đang hoành hành sau buổi gặp giữa nó và ông Thành. Tại một phòng trà nổi tiếng bậc nhất tại đảo Thiên Đường nó chậm rãi thưởng thức tách trà theo đúng cách trà đạo của Nhật Bản.
- Đã lâu rồi không gặp, bác Thành – nó vừa nói vừa đặt tách trà lên bàn mặt không hề biểu lộ một cảm xúc nào cả.
- Vâng, thưa Hạ tiểu thư, đã lâu rồi tôi không được gặp cô. Hôm nay, tôi xin gặp cô thật quá đường đột vậy mà vẫn được cô chấp nhận, cô làm tôi thật cảm kích. – trước mặt nó một người đàn ông mái tóc đã có những sợi tóc bạc lưa thưa.
- Quả thật lúc đầu tôi cũng rất ngạc nhiên vì lời lời của ông. Giờ tôi và Gia Anh đã không còn liên quan gì nữa cả, không biết ông còn muốn nói gì với tôi nữa đây. Thiết nghĩ, Gia Anh cũng không nhớ ra tôi thì việc gì ông phải lo lắng tới vậy? – Nó đáp mà mặt vẫn vậy, khiến cho người đối diện cũng phải suy nghĩ rất nhiều.
- Thưa Hạ tiểu thưa, hôm nay tôi muốn gặp cô vì có một thỉnh cầu với cô, không biết cô có thể giúp đỡ tôi được không?
- Tôi không thể nói có đồng ý giúp ông được hay không khi mà tôi còn chưa biết được ông muốn gì ở tôi, biết đâu thứ mà ông muốn lại là mạng sống của tôi thì sao nhỉ? – nó đáp lại với mặt nụ cười mỉa mai thấp thoáng trên khóe môi.
- Tôi cũng đoán được tiểu thư sẽ có ý nghĩ như vậy. Giờ tôi chỉ mong cô suy nghĩ thật kĩ về những lời tôi sắp nói sau đây. Nếu thật sự tiểu thư còn yêu thiếu gia nhà chúng tôi thì tôi xin cô hãy vì tình yêu ấy mà đừng tìm cách khêu gợi lại những kí ức về cô và tình yêu ngang trái này của thiếu gia nữa. Cậu ấy không thể chịu được tổn thương hơn nữa. Nếu lần này cậu ấy lại yêu cô thêm lần nữa thì tôi e là cậu ấy sẽ mãi mãi không xuất hiện tại đảo Thiên Đường này nữa. – những lời nói làm cho nó dường như tê liệt – tuy nhiên ông không hề nhắc tới chuyện anh đã từng tự sát.
- Ông nghĩ là tôi sẽ chấp nhận hay sao? Vì sao trong chuyện này tôi phải chịu đựng tất cả trong khi mà anh ta lại có thể sống những ngày vui vẻ - nói tới đó, nó bỏ lại ông Thành tại phòng trà và không hề cho ông một câu trả lời rõ ràng.
Nhưng việc vừa rồi cho thấy nó đã quyết định và mong nhìn thấy anh hàng ngày. Vừa tới vọng đình mắt nó suýt rớt ra khỏi mắt vì có một kẻ to gan dám chiếm chiếc salon yêu quý của nó và ngủ ngon lành trên đó. Hơn nữa con người này còn dám xơi gọn đống hoa quả trên bàn của bọn nó nữa.
Nhìn từ xa thì đó là một nam sinh, nó lại gần thì đã nhìn rõ hơn cậu ta. Haizz, không biết từ bao giờ mà lại có người dám tới đây ngủ trưa nữa cơ chứ. Nó không thể phủ nhận cậu ta có một khuôn mặt tuấn mĩ rất thu hút, hàng mi khẽ lay động và chiếc mũi cao cao khiến cậu ta càng thêm giống một nam tài tử Hàn Quốc. Nó từ từ lại gần, thật gần và quan sát anh ta. Oa lại còn làn da khong chút tì vết nữa này.
Nếu như nó gặp cậu ta trong tình hình bình thường thì có lẽ nó đã hỏi xem cậu ta chăm sóc da như thế nào nhưng bi giờ cậu ta đang chiếm dụng địa bàn của nó. Thế nên, một…hai…ba, nó co giò và tung hết sức bình sinh của mình tặng cho cậu ta một cú đá không thể mạnh hơn nữa.
--Oạchch. ……. Động đất, khủng bố tới…….@#$?% - đó là những gì cậu ta phát ngôn khi “được” nó giúp “ chuyển nơi định cư”.
- Ê! Cậu là ai mà dám tới đây hả? – nó chưa kịp hỏi thì San San và Mỹ Linh đã đi tới và Mỹ Linh nên tiếng hỏi cậu ta.
- Hì hì mình là học sinh mới thấy chỗ này không khí mát mẻ, lại có chỗ ngủ thoải mái nên mình . . . mà mình không làm phiền các cậu nữa nha, mình xin phép nhường lại chỗ này cho các bạn – cậu ta nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của 3 cô nương nên nhanh chóng kiếm cớ và chạy mất trước khi nó và San San, Mỹ Linh kịp phản ứng.
- Anh chàng này khá vị đây nhỉ! Sẽ có nhiều chuyện vui đây – Mỹ Linh nên tiếng và kéo 2 cô nàng ngồi xuống “xử lí” đống đồ ăn mà cô và San San vừa mua về.
Đầu giờ chiều, 3 người quay lại lớp học và lần này cô Minh Nguyệt cũng có mặt ở lớp nó. Cô lên tiếng:
- Cả lớp chú ý cô giới thiệu với cả lóp học sinh mới, cô mong cả lớp sẽ chào mừng bạn ấy. Vào đây nào em, hoan nghênh em đến với tập thể lớp mình – cô vừa nói vừa quay ra phía cửa lớp gọi cậu học sinh mới.
- Cậu…UUUUUUUUUUUU ! - đó là tiếng hét lớn của ba đứa nó và kèm cả Gia Anh hét to cũng không kém.
Việc này khiến cho cô giáo và cả lớp hết nhìn 4 người này lại nhìn cậu học sinh mới.