Rose chạy như bay về phòng, nhảy phắt lên giường cầm tờ đề lên xem kỹ càng. Cô đang nghĩ nếu như về cung hoàng đạo thì chắc câu đố này hỏi về con người.Nhưng mà những con số xung quanh vòng tròn là có ý gì?
20; 3; 1850; 2166; 316; 216
Cô vẫn hoàn toàn chưa hiểu được ý nghĩa của chúng cho đến khi tầm mắt dời đến dòng chữ nhỏ in nghiêng dưới hình tròn.
The first...
Lần đầu? Rose lẩm nhẩm lặp đi lặp lại cái từ này, trong đầu lại mơ hồ nhớ lại câu nói của Kate trước hôm diễn ra vòng sơ loại "Harold Coleman là Hội Trưởng Học Viên đầu tiên của học viện"
Harold Coleman?
Đúng! Đúng rồi! Rose suýt nữa thì hét lên vì phấn khích. Sao cô không nghĩ ra sớm hơn nhỉ. Cuộc thi này cốt yếu tìm Hội Trưởng Học Viên mới sau 100 năm mới tổ chức lại, cho nên dựa theo hoàn cảnh tình hình thì phía học viện rất có thể đưa ra câu đố thuộc phạm vi này.
Rose áp chế cảm xúc vui sướng trong lòng, cầm theo tờ câu đố vội vàng rời khỏi phòng. Những con số xung quanh vòng tròn hiện giờ Rose đã biết cách chứng thực.
Do đó việc cần làm bây giờ là lên thư viện!
...
Lúc Rose chạy lên đến thư viện thì bắt gặp Sally đang cầm một cuốn sách cũ kỹ đi ra. Vừa nhìn thấy cô Sally vội vàng đem cuốn sách che đi như sợ Rose nhìn thấy tựa đề. Nhìn thấy bộ dạng vội vàng của Rose cô ta cất tiếc châm chọc.
- Cố gắng lên nhé! Đừng làm tôi thất vọng, thư viện này giờ là của một mình cậu. Cố gắng tìm ra dáp án trước 18h ngày mai nhé công chúa._ Nói xong nhìn Rose nở một nụ cười rạng rỡ giả tạo rồi bước xuống kí túc xá.
Dáng vẻ cùng giọng điệu tự tin của Sally khiến Rose chợt nghĩ... Chắc cô ta đã tìm ra đáp án. Nếu không sẽ không châm chọc cô như vậy.
Dù sao cô cũng có lòng tin vào sự phỏng đoán của mình!
Rose bước vào, ngón tay thanh mảnh lần tìm tựa đề sách. Có quá nhiều sách ở đây - trong thư viện quá đỗi rộng lớn này, bạn sẽ hoàn toàn bị choáng ngợp và hoa mắt bởi số sách cao như núi.
Cho dù có điều hoà nhưng mồ hôi Rose vẫn chảy ròng ròng đẫm lưng. Đôi mắt cô vẫn chăm chú tìm tựa đề sách.
Đây rồi!
Cuốn "LỊCH SỬ HỌC VIỆN VAMPIRES - THE WOLF" cũ kỹ, gần như mục nát nằm bệp một góc trong kệ sách. Cả cái thư viện này chỉ có 10 cuốn này. May sao hiện giờ còn một cuốn ở đây. Rose chợt nhớ lại hành vi che dấu cuốn sách cũ mèm của Sally không khỏi nghi hoặc. Chắc cuốn sách đó giống với cuốn đang nằm trên tay cô?
Rose không còn kiên nhẫn nữa mà ngồi trực tiếp xuống sàn, lưng tựa vào kệ sách. Bàn tay thuần thục dở đến trang mục lục. Đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy đề mục cần tìm.
Trang 308.
"NHÂN VẬT VĨ ĐẠI: HAROLD COLEMAN
Harold Coleman (20/3/1850 - ?/?/2066), sinh ra tại London trong một gia đình gia giáo.
Được biết đến là một người cực kỳ thông minh, thành thạo năm thứ tiếng: Anh, Trung, Nhật, Pháp và Ấn Độ.
Ông được biết đến với vai trò là Hội Trưởng Học Viên của học viện trong suốt 100năm...."
Gấp cuốn sách lại, trên môi Rose nở một nụ cười đắc thắng. Những con số 20; 3; 1850; 2166; 316; 216 cô đã hiểu tất cả.
Dựa theo những gì cô vừa đọc được thì con số 20; 3; 1850 là ngày tháng năm sinh của Harold Coleman. Cũng trùng khớp với với kí hiệu ngọn lửa trong hình tròn. Harold Coleman sinh vào tháng 3 thuộc cung Bạch Dương - tức chính xác là nhóm Lửa.
Còn lại những con số 2166; 316; 216.
Hiện tại bây giờ là năm 2166, nếu như Harold Coleman còn sống thì ông sẽ là 316 tuổi. Tuy nhiên vì ông đã chết cách đây 100 năm cho nên số tuổi chính xác trước khi mất của ông là 216 tuổi.
Như vật toàn bộ dữ liệu trong tờ đề cuối cùng là ám chỉ Hội Trưởng Học Viên đầu tiên- Harold Coleman!
Phải nói rằng đây là lần đầu tiên Rose giải ra một câu đố khiến cô vui sướng đến như vậy. Có cảm giác mọi lo lắng, gánh nặng vì cái tên "Harold Coleman" mà trở nên nhẹ bẫng.
Với đáp án này Rose tin chắc mình sẽ đúng!
Linh cảm cô cho là như thế, mà mỗi lần như vậy thường rất đúng.
Mang tâm trạng sảng khoái rời khỏi thư viện xuống kí túc xá, cô quyết định về phòng ngủ một giấc. 14 tiếng đã trôi qua, trời cũng đã sáng, câu đố cũng tìm ra đáp án cho nên Rose cảm thấy nên để bản thân mình tận hưởng chút thời gian còn lại.
Bước đi trong hành lang Rose đổi ý muốn vào phòng bếp pha cốc sữa, nhưng khi vào bếp thì cô đổi ý không muốn vào nữa. Bởi cô thấy bóng lưng của Eric Thomas.
Dường như cảm nhận được phía sau có người bước vào Eric Thomas gà gật quay đầu lại. Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của Rose, đôi mắt híp lại.
- Tưởng người...đẹp.p nào. Hoá ra là công chúa!
Giọng điệu khàn khàn cùng với dáng vẻ của Eric Thomas làm Rose đoán ra ngay là anh ta đang say.
Không biết anh ta kiếm đâu ra hai chai rượu vang trắng uống hết sạch. Dĩ nhiên bộ dáng xiêu vẹo kia là đã say mèm.
- Tôi về phòng._ Rose xoay người, cô không thích ở cùng một chỗ với anh ta, hơn nữa anh ta đang say...lại khiến cô càng không thoải mái. Tốt nhất là tránh xa.
Nhưng Eric Thomas đâu có để cho cô đi dễ dàng như vậy. Anh ta nhanh chóng túm lấy tay cô lôi ra khỏi bếp, kéo cô vào phòng của mình như một cơn gió khiến cô không kịp trở tay.
"Rầm..m" anh ta đè cô vào tường, khuôn mặt tà tà cúi xuống.
- Định đi đâu?
Rose bình tĩnh, không có đáp trả lời anh ta mà lạnh lùng vung tay lên kết hợp xoay người đá vào cổ chân anh ta một cái. Chỉ thấy Eric Thomas kêu lên một tiếng sau đó ngã khụy xuống sàn.
- Eric Thomas, tốt nhất đừng để tôi phải ra tay. Từ nay về sau không được gặp lại Kate nữa._ Rose gằn lên, ánh mắt sắc lạnh bắn về phía anh ta tràn đầy chán ghét. Sau đó cầm lấy nắm cửa mở ra.
Dưới tác dụng của rượu lý trí của Eric Thomas trở về con số 0. Trước mặt là người con gái khiến anh ta vừa yêu vừa hận, sự chán ghét của cô làm anh ta không thể chịu đựng.
Vươn tay túm lại bàn tay đang mở cửa của Rose , anh ta dùng lực kéo Rose ngã xuống sàn sau đó chính mình đè lên cô.
- Rose.....Công chúa xinh đẹp của tôi....của tôi..công chúa của tôi._ Eric Thomas nỉ non, môi dán lên cần cổ trắng mềm của Rose hôn hít.
Rose cũng không kêu gào lên cứu, nháy mắt khuôn mặt cô lạnh tanh. Cả căn phòng bị băng bao bọc lạnh ngắt. Bàn tay Rose vươn lên, trong tay cầm một cây băng...không nói không rằng hạ xuống đập vào đầu anh ta.
Eric Thomas trợn mắt, cảm nhận phía sau đầu mình đang chảy máu...nhìn Rose sững sờ.
- Cô....cô dám..._ giờ phút này anh ta đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Chỉ thấy Rose từ từ đứng dậy, trên tay vẫn cầm cây băng đó lạnh giọng phát ra.
- Ta có thể giết anh nếu muốn!