Thiên Thần Sa Ngã

Buổi sáng, Đạm Ngọc đã thức dậy nhưng vẫn lười biếng nhắm hờ đôi mắt, không nỡ rời lớp chăn nệm êm ấm trên giường hai mét.

Khoảng giường bên cạnh trống không, có lẽ Hà Duy đã dậy lâu rồi.

Đạm Ngọc moi được từ dưới gối một chiếc chìa khóa, lỡ xâu khóa hình trái tim. Nàng nheo mắt nhìn lên ánh đèn qua lỗ chìa khóa, chớp một cái là thành ra bao nhiêu giấc mơ hình hạt đào.

Nhớ lại đêm qua, Hà Duy giữ nàng lại qua đêm, Đạm Ngọc cũng ngượng ngùng đồng ý.

Lúc anh chàng đang tắm, Đạm Ngọc một mình ngồi ngoài ban công, nhìn ngắm bầu trời màu xanh thẫm lấp lánh từng dải từng dải những ngôi sao.

Nàng phát hiện ra, từ độ cao tầng 14 nhìn xuống, vẻ dịu dàng của bầu trời cũng như sự huy hoàng của thành phố Thượng Hải hòa nhập vào nhau, cả hai đều đẹp đến mê hồn.

Dưới đất là cả biển ánh đèn lãng mạn, lấp lánh khoe vẻ phồn hoa của thành phố; bầu trời thì ngược lại, an bình, tĩnh lặng và cao xa, lan tỏa ánh sáng dịu dàng trong không gian rộng lớn.

Bạn muốn là cô gái thành thị hưởng thụ những khoái cảm thời hiện đại hay bằng lòng chọn cả đời làm ngôi sao yên lành nơi thế giới xa xôi, cách biệt và không có cạnh tranh?

Lúc đó, Đạm Ngọc đứng trong căn phòng trên tầng 14, cách rất xa với những ánh đền phồn hoa bên dưới. Người đàn ông đang tắm, còn nàng thơ thẫn nhàn nhã đứng bên ban công hóng gió…cảm thấy lòng thật yên bình, như thể chỉ cần giơ tay ra là có thể tóm được cả bầu trời vậy.

Bỗng có người từ đằng sau vòng tay nhẹ ôm lấy Đạm Ngọc, nàng giật mình “á” lên một tiếng.

- Ha ha, nghĩ gì mà như mất hồn vậy!?

Là Hà Duy, anh chàng vừa tắm xong, toàn thân phủ một mùi hương mát rượi như sương sớm, mái tóc chưa chải ướt rượt, đôi mắt thấp thoáng ánh cười. Đạm Ngọc giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Hà Duy, nàng vẫn chưa thể quen ngay được việc để một người đàn ông ôm ngang eo mình.

- Em kiểm tra xem, có phải là rơi mất cái gì rồi không?

Hà Duy nói vẻ bí mật.

- Trừ cái chìa khóa hôm nọ anh đưa em thì chẳng còn gì nữa cả. – Đạm Ngọc nghĩ rồi nói chắc chắn.

- Ha ha… LOOK!

Anh chàng vui sướng đưa nắm tay ra trước mặt Đạm Ngọc, lòng bàn tay úp sấp, rồi “hù” lên một tiếng xòe tay ra, một chiếc chìa khóa lấp lánh ánh bạc xuất hiện dưới lòng bàn tay, xâu chìa khóa lúc lắc treo trên đầu ngón tay trỏ nên không bị rơi xuống.

- Vừa rồi anh tìm thấy trong bồn tắm đấy! Anh nói rồi mà, hai người sống bên nhau phải giống như hai bánh răng cưa ấy, khuyết đầy bổ sung cho nhau, em bừa bãi lộn xộn thì anh buộc phải dùng tới bản lĩnh cẩn thận vốn có của người đàn ông ưu việt thôi!

Hà Duy vừa nói vừa không ngừng lúc lắc chiếc chìa khóa, màu bạc của nó phản xạ ánh sáng hắt ra từ trong phòng, in lên khuôn mặt mang đầy nét thần bí của anh.

Đạm Ngọc thấy người đàn ông này sao mà ấu trĩ đến buồn cười:

- Thì cũng chỉ là tìm thấy chiếc chìa khóa thôi mà! Xem anh dương dương tự đắc kìa! Giả sử như mà tìm thấy cả một cục tiền thì anh còn vui đến mức nào?

Đạm Ngọc vừa nói vừa đưa tay ra cầm lấy chiếc chìa.

- Ấy! Hà Duy kịp thời thu bàn tay lại làm Đạm Ngọc quơ vào khoảng không.

- Tiền, tiền, tiền! sao em hám tiền thế được nhỉ? Tiền có đổi được chìa khóa phòng anh không? Anh giao chìa khóa cho em là biểu thị sự tín nhiệm của anh đối với em. Nếu như anh đưa em một cục tiền thì đó lại là loại hành vi khác rồi đấy. – Hà Duy khuôn mặt nghiêm khắc, vẻ cứng rắn giáo dục Đạm Ngọc một bài.

- Biết rồi, biết rồi! chìa khóa thích đưa thì đưa! Lộn xộn quá!

Đạm Ngọc phụng phịu, từ “hám tiền” Hà Duy dùng lúc nãy làm nàng hơi nóng mặt, bất giác quay mặt ra ngoài, phía bầu trời xanh mênh mông.

- Thế mà đã giận rồi? nhỏ nhen quá!

Hà Duy cười to, xoay Đạm Ngọc về phía mình, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của nàng, luồn xâu chìa khóa vào đầu ngón đeo nhẫn:

- Giữ cẩn thận nhé, đừng làm rơi nữa đấy! Có một số thứ đánh mất rồi là không tìm lại được đâu.

Hà Duy nhấn mạnh câu cuối, bàn tay anh miết trên mu bàn tay Đạm Ngọc, đôi mắt nhìn nàng say đắm, cái vẻ nghiêm túc phối hợp với khuôn mặt giận dỗi nặng như đeo đá thành ra thật khôi hài.

Có một số thứ đánh mất rồi là không tìm lại được nữa?

- Ví dụ? – Đạm Ngọc hỏi.

- Ví dụ như… tình cảm chẳng hạn.

Hà Duy nói xong, khẽ chớp đôi mắt đẹp đầy ý nghĩa rồi quày quả bước vào phòng, để lại Đạm Ngọc một mình bâng khuâng đứng giữa không gian mênh mông. Bầu trời như phủ bóng lên thân thể lười biếng của nàng. Đạm Ngọc ngáp dài, ngắm chiếc chìa khóa lấp lánh xâu trên ngón đeo nhẫn, bỗng thấy ngỡ ngàng, hóa ra hạnh phúc của một cô gái bình thường lại đơn giản đến thế.

Chỉ cần nàng cam chịu trở thành một người bình thường giữa những người bình thường thôi.

Nhớ lại thái độ thành kính của Hà Duy khi xâu chìa khóa vào ngón đeo nhẫn cho nàng, Đạm Ngọc nắm chặt chiếc chìa khóa áp vào ngực, nở nụ cười ngượng nghịu sung sướng.

- Giờ vẫn còn vùi trong chăn chưa chịu dậy lại còn cười cái gì? Chắc đang hồi tưởng lại sự dũng mãnh của anh đêm qua chứ gì?

Không may cho Đạm Ngọc là đúng lúc đó Hà Duy lại bước vào. Anh chàng làm bộ hù dọa, pha trò chọc ghẹo chú mèo cuốn trong chăn.

- Làm gì có! – Đạm Ngọc nói, kéo chăn che lấp khuôn mặt đỏ bừng.

- Được rồi, em dậy được rồi đấy. Chết ngột trong cái chăn ấy cũng không phải là ý hay lắm đâu. – Hà Duy lột mất chiếc chăn, lộ ra nàng Đạm Ngọc lười biếng cuộn tròn, mở to đôi mắt biểu thị rõ ràng vẻ phản đối không lời.

- Trợn mắt cái gì? Hận anh đến thế cơ à? Có ngâm bồn thì dậy ngay đi, anh đã xả đầy nước nóng cho em rồi đấy. Trong lò vi sóng có sữa, anh biết em thích vừa ngâm bồn vừa nhấm nháp gì đó mà.

Đây là nguyên nhân dậy sớm của Hà Duy ư???

Đạm Ngọc vào buồng tắm, lòng cảm động không nói nên lời.

Tắm xong, mặc quần áo bước ra ngoài, Đạm Ngọc như một dóa hoa rải những hạt phấn ngát hương khắp căn phòng, có cái vẻ e ấp kiều mị thiếu nữ, lại mang cả nét tươi tắn linh hoạt.

Hà Duy có điện thoại. anh chàng nói vài câu, cúp máy rồi quay sang Đạm Ngọc:

- Đi thôi!

Hà Duy khoát tay chỉ và lôi tuột Đạm Ngọc ra cửa.

Ra đến cổng chung cư đã gặp ngay chàng thanh niên tên A Lam đứng đợi, tay giữ chiếc xe đạp leo núi mới coóng.

- Trợ lý của anh đến tìm anh kìa! Có phải ở văn phòng có việc gấp gì không? – Đạm Ngọc ghé tai Hà Duy nói nhỏ.

- Trợ lý nào ở đây?

Hà Duy chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Đạm Ngọc, A Lam nhất định đòi đi theo nên đành phải tùy tiện kiếm đại một chức vụ nào đó để hợp lý hóa sự có mặt của cậu ta.

- Anh em chiến hữu đấy mà! Là một nhà thơ “dỏm” bị xã hội vùi dập gần mười năm nay ấy mà!

Hà Duy mắt nhìn A Lam cười cười, miệng tỉnh bơ đáp lại câu hỏi của Đạm Ngọc.

A Lam nhìn thấy Đạm Ngọc mỉm cười, Hà Duy cũng mĩm cười, hai người đi thẳng tới chỗ cậu, tay Đạm Ngọc đặt sau lưng Hà Duy. Từ độ miễn cưỡng trong nụ cười của Hà Duy, A Lam cũng đoán được bàn tay nàng Đạm Ngọc chắc chắn đang làm một động tác kiểu như “véo”, “cấu”, “chụp” gì đó.

- Dám lừa em! Kết cục là thế này đấy.

Bàn tay đặt sau lưng Hà Duy siết mạnh hơn, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng Đạm Ngọc thì không hề biến sắc.

Đợi họ đến gần, A Lam móc ra chùm chìa khóa ném cho Hà Duy:

- Đại huynh, cả hai chiếc chìa khóa đều ở đây rồi. xe em vẫn chưa mua bảo hiểm, anh phải chăm chút nó cẩn thận đấy!

- Biết rồi! cảm ơn nhá! – Hà Duy giơ tay chộp, cười trả lời.

- Mà này! Anh em đi xe đến đây, chả lẽ định để thằng này đi bộ về đấy à? – A Lam mặt dày lên tiếng.

Hà Duy móc trong ví ra tờ 50 tệ đưa cho, cậu ta mới chịu nguẩy mông bỏ đi.

- Bạn anh là gì giống hết dân lưu manh đầu đường xó chợ thế!? Lại phải dùng đến 50 tệ mới tống đi được!

Đạm Ngọc nhìn A Lam đi xa rồi mới bắt đầu nhíu mày lên tiếng.

Hà Duy liếc nhìn Đạm Ngọc:

- Thứ nhất, bọn anh chơi với nhau rất thân. Thứ hai, đối với những người nghèo mà nói, 50 tệ không phải là tiền boa hay để tống đi mà là cơm ăn 10 ngày đấy! Sau này em không được nói như vậy về bạn anh nữa. với cả bản thân anh cũng đâu phải loại tỉ phú lắm tiền như ai đó.

Đạm Ngọc trừng mắt nhìn Hà Duy, khuôn mặt nàng rất nhiều những biểu hiện lộn xộn. chẳng lẽ nàng lại quay về lối sống của tầng lớp hạ đẳng rồi sao? Đạm Ngọc chợt thấy lòng chống chếnh.

- Lên xe đi! Hà Duy nhìn Đạm Ngọc đang bần thần suy nghĩ liền nói to, tay vỗ vỗ yên sau.

- Hả? Anh dùng cái thứ này để chở em à?

- Sao hả? xe đạp không phải là xe à?

Ánh mắt Hà Duy bỗng không kìm được, phát ra những tia kinh miệt. anh bỗng nhớ lại những cô gái học cùng đại học năm xưa, cho dù ngồi sau xe đạp cà tàng vẫn có thể cười như nắng mùa thu.

Hà Duy thấy sắc mặt của Đạm Ngọc sầm xuống, bỗng mềm lòng, liền dịu giọng:

- Lên xe đi em! Anh có bằng lái mà!

Đạm Ngọc quả nhiên phì cười, “xììì” một tiếng dài, vén váy, nhón chân trèo lên xe, cẩn thận đặt mông xuống yên sau.

Bàn chân Hà Duy vừa chuẩn bị đạp lên pê đan, ghi đông lập tức nghẹo sang một bên. Chiếc xe chao nghiêng suýt nữa thì hất cả Đạm Ngọc xuống đất.

- Không sao! Lâu quá không đạp xe rồi, cũng không còn thuần thục nữa! em ngồi cẩn thận nhé, ôm chặt lưng anh đấy!

Hà Duy lầm bần càu nhàu, nắm cẩn thận tay lái, ngồi lại lên xe.

Thành công. Chiếc xe chở Đạm Ngọc vòng vòng vèo vèo ra khỏi khu chung cư, hướng về phía ngược lại với khu trung tâm thành phố.

Chiếc xe khá thấp. Anh chàng Hà Duy cao to ngồi trên, hai cẳng chân dài ngoằng đạp đạp trông vô cùng khôi hài, lạch bạch hệt một chú vịt hậu đậu.

Thật ra Đạm Ngọc rất nhẹ, chiếc xe băng băng lao đi trên đường, nhẹ nhàng như một cơn gió ngày xuân.

Hà Duy ngồi trước, lòng vui phơi phới, miệng huýt sao líu lo. Đạm Ngọc ngồi đằng sau tấm lưng to rộng của anh, ngửi thấy mùi mồ hôi đàn ông lẫn trong gió … Năm đó nàng 22 tuổi, và đó là lần đầu tiên nàng ngồi sau yên xe một chàng trai, bàn chân cập kênh, ngửa mặt lên ngắm bầu trời xanh ngăn ngắt của mối tình đầu nhẹ nhàng lướt qua.

Xe xuống dốc lao nhanh vun vút, Đạm Ngọc hét lên:

- Từ từ thôi! Em sợ!

- Yên tâm! Vẫn chưa bay lên được đâu! – Hà Duy hét trả.

Bay!! Từ này sao quen thế nhỉ? Mang máng nhớ lại, một tháng trước, cũng là một chàng trai đưa nàng đi, cũng nói y như thế với khuôn mặt đang tái mét vì sợ của nàng.

Chỉ có một điều khác biệt duy nhất, người ta lái xe hơi đắt tiền, còn Hà Duy thì đang đạp chiếc xe hai bánh đi mượn có điều hòa thiên nhiên.

Bỗng nhiên nàng chợt thắc mắc, cuối cùng thì nàng vì cái gì?

Nàng bất chấp tất cả hậu quả mà nghênh ngang lượn cùng Hà Duy bên lề phú quý giàu sang, bỏ lại đằng sau tất cả những giấc mơ từ thưở bé. Là vì muốn nếm hương vị mùa xuân của mối tình đầu ư?

Nhưng nàng thật sự không thể phân tích rõ ràng, những tình cảm mù mờ này nếu đem so với bạc tiền thì liệu thứ nào nặng ký hơn??

Dựa vào cái gì mà so sánh? Thật là một chuyện khôi hài.

Đúng lúc đó, một đứa trẻ ở ven đường nghịch ngợm ném ngay một vỏ chai nước khoáng vào chiếc xe đạp đi qua làm Hà Duy hoảng hốt phanh kít lại. Đạm Ngọc suýt chút nữa văng ra đường. Nàng sợ hết hồn, gắng chỉnh trang lại dáng vẻ đã hơi nhếch nhác của mình.

Hà Duy làu bàu tức giận, giơ nắm đấm dứ dứ dọa đứa bé.

Từ đầu đến cuối, Đạm Ngọc im lặng không nói tiếng nào.

Đến trước cổng một ngôi trường dân lập tầm cỡ không lớn cũng chẳng bé, Hà Duy dừng xe lại.

- Đến nơi rồi!

- Đây là đâu?

- Một ngôi trường.

- Em có mắt mà! Là em nói mình đến đây làm gì?

- Bí mật! lát sẽ biết. – Hà Duy nói, nháy mắt với Đạm Ngọc.

Hà Duy năm nay đã gần 30 tuổi, có thể gọi là sắp hết thời thanh niên thế nhưng tính tình vẫn giữ nguyên như ngày còn là một cậu nhóc. Anh chàng khoái nhất là trò chui lủi vào xó nào đó, để lộ ra cặp mông to đùng rồi bắt Đạm Ngọc đi tìm, hoặc ra vẻ bí mật đến cùng, làm những việc anh chàng tưởng sẽ là những bất ngờ đầy lãng mạn.

Đối với những hành vi ấu trĩ của anh chàng này, Đạm Ngọc thường khịt mũi giệt cợt chứ chả buồn nói.

Ví dụ như là bây giờ đây, Hà Duy rón ra rón rén đi đằng trước, che tay lên trán quan sát động tĩnh bốn phía, Đạm Ngọc thì lãnh đạm đi đằng sau, cùng bước vào vườn hoa. Nàng mím môi nói:

- Chào thua anh luôn. Đừng có đi lại như thằng ăn trộm thế được không? Trông hèn hạ lắm.

Hà Duy phớt lờ, vẫn dáo dác nhìn quanh. Bốn phía im lặng như tờ.

- Tốt! Không có ai cả! Chạy! Hà Duy dường như không để ý gì đến sự khó chịu của Đạm Ngọc, kéo mạnh tay nàng chạy về phía khu phòng học.

Hôm đó là Chủ nhật, ngôi trường ngoài người bảo vệ thì gần như chẳng có ai.

- Này! Làm gì mà chạy như ma đuổi thế? Cứ như là âm mưu làm gì phạm pháp ấy.

– Chạy vào khu phòng học rồi, Đạm Ngọc gắt gỏng, lần đi chơi này đối với nàng thật chả ra làm sao cả.

- Ầy! em thật chẳng biết vui chơi là gì! Cái cảm giác lén lúc như thế này hay đấy chứ! Giống như trò bịt mắt bắt dê hồi bé ấy, lúc bọn bạn sắp tìm được anh, anh căng thẳng đến nỗi tim cứ đập thình thình, nhưng cái cảm giác đó lại rất khó quên!

Miệng Hà Duy liến láu như súng liên thanh, và bắt đầu làm trò, nấp sau chiếc cột trong hành lang, sung sướng khoa tay múa chân.

- Vớ vẫn! – Đạm Ngọc lườm, – Hóa ra anh đến đây để hồi tưởng tuổi thơ! Xin lỗi, người ta có một tuổi thơ nghiêm túc, chưa biết đến mấy trò kích động đó. Em về đây!

Đạm Ngọc nói rồi quay mình bỏ đi.

- Này, đừng đi! – Hà Duy thấp giọng nói, lại nắm tay Đạm Ngọc, lôi nàng lên tầng bốn của tòa nhà. – Mục đích chuyến thăm trường hôm nay vẫn chưa đạt làm sao đi được.

Hai người đứng trước một căn phòng có biển đề “Phòng âm nhạc”. Hà Duy lại bắt đầu đảo mắt một vòng xem có ai không. Khi chắc chắn xung quanh hoàn toàn vắng lặng anh chàng nhẹ nhành lôi ra chùm chìa khóa và tra vào ổ.

- Anh làm gì thế? Chẳng lẽ anh đưa em đến đây ăn trộm thật à?

Đạm Ngọc thất kinh, vô tình đẩy giọng to lên mấy bậc.

- Suỵt!

Hà Duy tiếp tục mở cửa.

Ổ khóa lách cách. Theo đà cánh cửa mở ra, một chiếc dương cầm mới tinh từ từ xuất hiện trước mắt hai người. ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, những tia vàng nhảy nhót trên bề mặt đen bóng lấp lánh.

- Wow!

Đạm Ngọc không thể kìm được vẻ ngạc nhiên, thích thú bước ngay đến, nhìn ngắm bóng mình in trên bề mặt bóng lộn của chiếc đàn. Hình bóng ấy rõ ràng là đang rất sung sướng, niềm vui ánh lên trong đôi mắt tròn xoe. Đạm Ngọc đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đàn, nói lẩm nhẩm:

- Lâu quá không chơi nhạc rồi! Nhớ không chịu được! mừng như bạn cũ lâu ngày gặp nhau vậy.

- Ha ha, anh nhớ là em biết chơi dương cầm mà, mấy tháng rồi không được đụng đến đàn chắc ngứa tay lắm phải không? Thế nên, anh cứ nghĩ mãi xem ở đâu tìm được đàn cho em.

Hà Duy đứng đằng sau Đạm Ngọc, thấy vẻ mê ly trên gương mặt nàng, lại càng cảm thấy mình thật là vĩ đại.

Đạm Ngọc vẫn thắc mắc:

- Sao anh có chìa khóa ở đây thế?

- Em vẫn chưa đoán ra à? A Lam dạy Ngữ văn ở đây! Cậu ta mượn thầy dạy nhạc cho anh đấy.

Hà Duy hứng chí tung chìa khóa lên không rồi lại chụp gọn, nói một cách tự đắc:

- Chỉ là anh không thích làm thôi, chứ đã làm thì việc gì chả xong!

- Xem anh vênh váo kìa… – Đạm Ngọc lườm anh chàng, còn anh ta thì vẫn mang vẻ tự đắc như con nít. Không nhịn được, Đạm Ngọc nở nụ cười cảm kích.

- Nhanh! Thử tay đi xem nào! Cho anh nghe thử khúc Tiên bồng thượng giới đi!

Đạm Ngọc cười, ung dung ngồi xuống ghế, thử vài nốt:

- Âm sắc chưa ăn lắm, nhưng cũng tàm tạm rồi.

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, đôi tay Đạm Ngọc lướt nhanh như múa trên những phím đàn, như hai bóng hồng xinh đẹp tinh nghịch.

Hà Duy ngồi gần cửa sổ, nhắm mắt lại mặc cho ánh nắng vàng óng rọi chiếu trên gương mặt, lắng nghe những âm thanh du dương Đạm Ngọc đang chơi. Đôi khi, anh chàng hé mắt, nhìn ngắm gương mặt trẻ trung thanh nhả của Đạm Ngọc, tưởng như mình quay về thời học sinh, tan học xong vênh váo tới phòng nhạc đợi cô bạn gái khoa Nhạc xinh đẹp của mình, đón nhận những ánh mắt ngượng mộ của đám bạn đồng môn và người qua đường.

Người qua đường? Á, không phải là mơ. Ngoài cửa, thật sự có một người đang đứng! Hà Duy sợ đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế.

Người đàn ông lớn tuổi tức giận mở toang cửa:

- Này này! Cô cậu là ai thế? Sao lại vào đây?

Hóa ra là ông bảo vệ, chắc nghe tiếng đàn nên chạy lên kiểm tra. Đạm Ngọc giật mình ngừng chơi, nhạc nhiên nhìn ông ta.

- Hề hề, xin lỗi bác, bọn em là bạn cảu A Lam, chỉ là muốn đến luyện tập chút thôi.

- Không được! Đi ra ngay! Ông già chẳng nể nang gì, cũng chẳng cần biết A Lam A Hồng nào hết, chẳng chút khách sáo tống những vị khách không mời ra khỏi cửa.

Đạm Ngọc đứng dậy không một lời phản đối, vẫn nhất định giữ dáng vẻ cao quý đài các bước ra khỏi cửa.

- Ồ, hóa ra không được vào ư? Ha ha, xin lỗi, xin lỗi! chúng tôi không biết, lần sau sẽ chú ý hơn! Ha ha…

Hà Duy khom lưng cúi đầu liến láu, rồi kéo tay Đạm Ngọc cắm đầu cắm cổ chạy xuống lầu.

- Đạm Ngọc, ha ha, A Lam bảo thường thì chả sao đâu. Không hiểu sao lần này lại xui xẻo bị ông già bảo vệ nghe thấy, chắc là do tiếng đàn cuả em hay quá! Chắc chỉ có lí do đó thôi!



- Hay là lần sau chúng mình lại đến nhé? Mình sẽ cẩn thận hơn một chút?! – A, cuối tuần này đẹp thật! Rất thích phải không em?

- Tuần sau mình đi công viên Thế Kỷ thưởng hoa mai đi! Nghe nói một tuần nữa là hoa mai ở Thượng Hải sẽ nở nhiều lắm!



Trên đường về nhà, Đạm Ngọc kiên quyết không chịu ngồi xe đạp nữa, nhất định đòi đi bộ. Hà Duy chẳng biết làm thế nào, đành phải chịu theo nàng.

Hà Duy dắt xe, vừa đi vừa tự huyên thuyên một mình. Đạm Ngọc chỉ im lặng, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy mình giống như chú chim khổng tước cáo quý bị một con chó sói không biết thương hoa tiếc ngọc cắn trụi cả chùm lông đuôi, thật là thảm hại đến không thể tả.

Nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi được sống trong thế giới thượng lưu, so sánh với những xui xẻo ngày hôm nay, Đạm Ngọc nghĩ khi phú quý và ái tình đụng nhau, bạn có thể nghe thấy cái câu chuyện chắn ngắt vẫn luôn diễn ra trên toàn thế giới: “Ông chủ, cắt cho tôi hai cân tình yêu, đem về nuôi chó”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui