Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ

Sáng.
Trường Dương Ngọc tấp nập những tân sinh viên. Trên từng khuôn mặt thể hiện rõ niềm háo hức và hồi hộp của họ khi bước chân vào đại học Dương Ngọc. Thứ đầu tiên làm họ ấn tượng là khuôn viên còn hơn cả rộng. Quang cảnh được chăm chút kĩ lưỡng bởi những cái cây sừng sững, xanh tươi. Nhìn qua cũng đủ biết đây là một ngôi trường xuất sắc.
Không cần phải có tiền hay địa vị, nhưng đã là học sinh của Dương Ngọc thì luôn phải là người giỏi nhất. Đây là nơi hội tụ những nhân tài với trí thông minh tột đỉnh, phải qua được những bài kiểm tra cực kỳ gắt gao mới có cơ hội vào đây học. Hôm nay là khai giảng.
Từng sinh viên bước vào lớp học đã được qui định sẵn. Các lớp được phân theo mức độ thông minh, trong đó A1 là lớp xuất sắc nhất, trung bình chỉ 10 người 1 lớp.
........
Bước vào lớp A1 - ngành quản lý, kinh doanh, các sinh viên tự ổn định chỗ ngồi. Một lúc sau cô giáo bước vào, đi bên cạnh là một cô gái kì lạ với mũ lưỡi trai đen kéo sụp che nửa khuôn mặt, tai đeo mp3.
- Các em! Tự giới thiệu, cô là Diệu Ái Linh, giáo viên sẽ dạy kinh tế lớp này. Hãy cố gắng, vì Dương Ngọc không chấp nhận kẻ kém cỏi!
Thật ngắn gọn. Các học sinh bắt đầu chú ý đến cô gái kia, nhủ thầm: " Học sinh lớp này sao? Đáng nhẽ phải vào lớp từ 30 phút trước rồi chứ?"
- Nghe cho rõ đây, cô gái này là Dương Ngọc Hải Băng, con gái Dương Ngọc Mạnh Vũ, sẽ học lớp này. Các em hãy đối xử với cô bé cho tốt.
Cả lớp mở to mắt vì ngạc nhiên. Con gái Dương Ngọc Mạnh Vũ, nghĩa là con gái chủ tịch trường.
Mạnh Vũ được biết đến là một con quỷ khổng lồ trong giới kinh doanh, tập đoàn của ông vượt xa những tập đoàn thứ 2, 3 về mọi mặt. Ông được mệnh danh là con người đầy mưu mô xảo quyệt, đầu óc cực kỳ nhạy bén khi đã gần 50. Cả lớp như hoá đá, nhìn chằm chằm vào cô gái ấy.
- Còn nữa, Hải Băng mới 16 tuổi nhưng đủ, thậm chí thừa sức vào học tại đây. Thân phận của Băng sẽ chỉ có lớp ta biết. Ai dám tiết lộ ra ngoài sẽ bị đuổi học ngay tức khắc. Hãy nghe lời, và biết điều thì đừng động vào cô bé.
Cả lớp lại sững sờ. Hải Băng kém họ 2 tuổi!
Hải Băng dường như không quan tâm đến xung quanh. Từ bé cô đã được những chuyên gia giỏi nhất dạy dỗ, cô vào đây chỉ vì cha cô muốn con gái mình thử học tập trong một môi trường mới, cạnh tranh hơn. Bộ óc thiên tài của cô đủ khả năng tốt nghiệp Đại học. Phải đến những nơi như thế này, thật là phiền.
Đi một mạch đến dãy bàn cuối, ngồi vào chiếc bàn trống cạnh cửa sổ, cô lôi từ trong cặp chiếc laptop trắng, tập trung vào những con số trên màn hình hơn là bài giảng trên kia.
Trong lớp, có một vài cặp mắt nhìn cô thích thú, nghĩ về ích lợi của bản thân khi có thể kết thân với Băng. Đặc biệt, ánh mắt lạnh lùng có chút sắt đá của Hoàng Lâm Duy Phong như dán chặt vào cơ thể mảnh mai ấy. Với đôi mắt đen sẫm màu cà phê, cái mũi cao, thẳng, khuôn miệng quyến rũ và làn da không tì vết, anh mới vào trường đã đốn đổ không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, ngay cả đàn chị lớp trên. Cộng thêm gia thế là con trai độc nhất của ông vua thế giới ngầm, anh thu hút nhưng làm người ta không dám đến gần.
Phong nhìn chằm chằm Băng với đôi mắt lạnh lẽo, đôi chút tò mò về khuôn mặt ẩn dưới vành mũ ấy nhưng lập tức quay đi không bận tâm.
.
.
.
.
Ra chơi.
Hải Băng đi một mạch đến vườn cây sau trường. Vẫn vành mũ kéo sụp và tai mp3 văng vẳng một giai điệu buồn, cô ngồi xuống thảm cỏ non xanh. Đây là nơi mà cha đã xây riêng cho cô để được một mình yên tĩnh, rất ít người biết tới. Ông hiểu, cô con gái này rất ghét sự ồn ào. Những ngón tay dài thon thả lướt nhanh trên bàn phím.
Có tiếng bước chân sau lưng cô. Băng tuy nghe mp3 nhưng vẫn có thể cảm nhận người nào đó đang đến gần. Cô biết đó là ai nhưng chẳng hề có ý định quay đầu lại.
- Em gái, lại làm việc sao. Mới vào trường hôm đầu mà.
Không có tiếng trả lời. Dương Ngọc Minh Nguyệt, chị gái Băng, khẽ khàng ngồi xuống cạnh cô, đã quá quen với việc bị phớt lờ như thế.
Khẽ liếc sang máy tính Băng, Nguyệt hơi chóng mặt bởi những con số và chữ chi chít chạy vun vút trên màn hình. Thở dài, cô tiếp tục độc thoại:
- Con bé Mỹ sắp sang đây đấy, nó nghe em vào học thì rú rít lên luôn. Nhưng tường ngăn cách giữa khu trung học và đại học cao phết đấy, để xem con bé qua làm sao. Mà kể cũng lạ, em đâu cần phải đi học. Bộ óc vượt trội vậy, lấy bằng tiến sĩ bác học cũng được chứ chẳng chơi. Rèn kinh nghiệm à?
Nhà Dương Ngọc có 3 cô con gái, 3 tính cách. Chị cả Dương Ngọc Minh Nguyệt - 19 tuổi - là một người nóng bỏng, quyến rũ. Với tài ngoại giao thiên phú, cô đã ký được không ít những hợp đồng quan trọng cho công ty, đặc biệt là với một vài tên công tử nhà giàu vì mê mẩn nhan sắc của cô mà đặt bút kí không do dự. Cô con gái thứ Hải Băng - 16 tuổi - thì xinh đẹp theo một chiều hướng hoàn toàn khác, thậm chí còn hơn cô chị. Cuối cùng là Dương Ngọc Huyền Mỹ - 15 tuổi - là một cô bé nhí nhảnh, lúc nào cũng cười, nhờ sự nhanh nhẹn và đôi tai nhạy bén, cô bé đã không ít lần mang về những thông tin quan trọng về những tập đoàn khác cho cha.
Mạnh Vũ công nhận ông có 3 cô con gái vô cùng tài năng, chúng như cánh tay phải của ông. Để tập đoàn Dương Ngọc phát triển được như ngày nay thì quả thật 3 cô con gái góp phần không nhỏ. Trong đó, ông đặt rất nhiều kì vọng cô con gái thứ - Hải Băng. Với bộ óc siêu phàm đó, ông tin Băng sẽ làm Dương Ngọc phát triển hơn nữa trong tương lai, bản thân cô cũng đã cứu ông trong nhiều hợp đồng tỷ đô. Đặc biệt hơn nữa, là hacker số 1 thế giới, cô ngăn không cho những tập đoàn khác ăn cắp thông tin quan trọng của công ty.
- Chị Băng xấu quá!!!!! Vào trường học mà không p thèm nói với em! - Một tiếng thét chói tai vang lên làm Nguyệt phải lấy tay bịt chặt tai lại.
Hải Băng khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng quay trở lại vào chiếc laptop.
Huyền Mỹ nhảy từ trên bức tường ngăn cách xuống, miệng lẩm bẩm khó chịu. Nguyệt bật cười:
- Chị cứ nghĩ em sẽ không qua nổi bức tường đó cơ đấy. Trèo như khỉ ấy nhỉ?
Mỹ nhăn mặt, chu môi:
- Chị Nguyệt quá đáng. Người ta hotgirl xinh đẹp ngời ngời thế này mà chị ví là khỉ. Em hơi bị nhiều giai theo đấy nhá!
Nguyệt cười cười:
- Tưởng gì chứ nhan sắc thì làm sao em bằng Băng được. Chị còn không thể đọ nổi nữa là. Mà quả thật, Băng này, sao em thích đội mũ quá vậy? Đẹp thì phải cho người ta chiêm ngưỡng chứ?!
Mặt Mỹ dịu xuống, nhỏ quay sang Băng:
- Phải đó chị à. Lúc nào cũng kéo sụp mũ xuống, chị không thấy bất tiện sao?
Hải Băng khẽ nhíu mày. Cô thấy khó chịu vì không thể tập trung. Chợt, một giọng nói trong veo cất lên làm tim Mỹ, Nguyệt sững lại một nhịp:
- Ồn quá!
Hai cô cùng thở dài, tính cách Băng thì hai người cũng đã quá quen rồi. Nguyệt đứng dậy, nói:
- Được, chị để em yên tĩnh. Cũng sắp hết giờ ra chơi rồi, chị về lớp đây. Cả Mỹ nữa, em về đi, không lũ giai ở trường lại lo lắng.
Mỹ bĩu môi, xì dài một tiếng:
- Cái lũ đó cũng thật phiền phức. Băng à, chị cứ làm hết việc rồi vào lớp đi nhé. Em đi đây.
Nói rồi nhỏ đu người lên bức tường ngăn cách cao hơn 2m, nhẹ nhàng đáp xuống bên kia.
Còn lại một mình, Băng tập trung làm việc. Tiếng trống hết giờ ra chơi vang lên cũng là lúc công việc hoàn thành. Cô chẳng hề có ý định vào lớp. Sáng nay phải dậy sớm và đêm qua thức đến 2h sáng xem xét tài liệu làm cô mệt mỏi. Đầu óc hơi quay cuồng, cộng với việc chưa ăn sáng, cô nhắm mắt lại, dựa vào gốc bằng lăng đằng sau, rơi vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui