Một ngày mới. Trường Dương Ngọc.
Băng ngồi im lặng trong lớp. Đôi mắt dưới vành mũ hướng ra sân trường, nơi hương hoa sữa ngọt ngào lan toả không gian. Gió thu mát lạnh luồn vào mấy sợi tóc mai rơi khỏi mũ, làm chúng khẽ bay bay. Cô chìm vào thế giới của riêng mình, đôi mắt khẽ nhắm lại, thưởng thức bản ballad nhẹ nhàng từ tai mp3.
Quanh lớp vang lên những tiếng xì xầm. Một số người len lén liếc về phía Băng, tò mò về dung nhan dưới vành mũ của tiểu thư thứ tập đoàn Dương Ngọc. Số khác thì tám về chàng hoàng tử họ Hoàng vẫn chưa thấy vào lớp.
Hôm nay lớp A1 sẽ có một cô giáo khác dạy kinh tế thay cô Ái Linh nghỉ ốm. Chuông vào giờ vừa vang lên, bước vào lớp là một cô giáo trẻ, khá là xinh nếu không trang điểm quá đậm.
- Các em. Cô là Hương, sẽ dạy thay cô Ái Linh hôm nay.
Học sinh âm thầm đánh giá cô giáo dạy thay. Cô giáo dường như không quan tâm, bắt đầu bài giảng. Hương là một cô giáo mới vào trường nhưng có năng lực nên mới được vào dạy thử lớp đứng đầu khoa A1. Nếu có gì người ta không hài lòng về cô, thì đó là phong cách "cưa sừng làm nghé" và nhiều khi không coi ai ra gì.
"Rầm!"
Cả lớp hướng mắt về phía vừa phát ra tiếng động long trời lở đất, bao gồm cả cô Gia Hương. Cô hơi khó chịu khi bài giảng bị chen ngang. Vừa liếc mắt ra cánh cửa lớp vừa bị đạp một cái không hề nhẹ, cô lập tức đơ người. Miệng cô vô thức mấp máy: "Đẹp... đẹp trai quá! "
Duy Phong đứng đó, vẻ bất cần hiện rõ trên khuôn mặt, không thèm để ý đến cánh cửa tội nghiệp bên cạnh. Ánh mắt lạnh băng thoáng chốc loé lên tia sáng kì lạ khi lướt qua chỗ ngồi cuối lớp cạnh cửa sổ, nơi có một cô gái đang thả hồn ra ngoài cửa sổ, không chút bận tâm với những gì xảy ra xung quanh.
Hàng loạt ánh mắt dõi theo từng cử động của Phong. Trái tim có, ngưỡng mộ có, khó hiểu cũng có. Anh thản nhiên đi về chỗ của mình, thả cặp xuống, lấy headphone đeo lên tai.
Phái nữ của lớp giờ mới bừng tỉnh, nhìn lên cô giáo trên bục giảng. Cô Gia Hương lúc này cũng đã lấy lại bình tĩnh, mắt liếc Duy Phong. Chợt nhận ra cậu sinh viên đó vô tư vào lớp mà không xin phép thì lớn giọng:
- Em kia! Sao em dám vào lớp mà không có sự cho phép của tôi?!
Duy Phong thấy tiếng ai đó to tới mức át đi tiếng nhạc của anh thì hơi khó chịu, ngước mắt lên bục giảng, nhìn chằm chằm vào cô giáo mới. Gia Hương bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh thì tim không tự chủ đập "thịch" một cái. Cô cố lớn giọng lần nữa:
- Tôi đang hỏi em đấy!
Duy Phong lạnh lùng đáp lại, tai vẫn đeo headphone:
- Không thích.
Máu nóng bắt đầu bốc lên đầu Gia Hương. Cái... cái gì chứ?! Không thích là sao?Không lẽ sinh viên cái lớp này lại hỗn láo đến thế?! Phải dạy cho bọn này một bài học. Dù cậu sinh viên đó đẹp trai thật... chẹp chẹp. Quả thật ko nỡ phạt. Nhưng nếu cho qua thì xấu mặt cô quá. Cô chỉ thẳng vào mặt Duy Phong, hét lớn:
- Em! Ra ngoài ngay cho tôi!
Duy Phong vẫn ngồi yên, chả quan tâm làm Gia Hương càng thêm tức. Định đến chỗ anh mắng ột trận thì thấy ai giật giật cánh tay mình. Hương quay lại nhìn cậu sinh viên mặt trắng bệch đang giữ lấy cánh tay cô, mắt nhướn lên dò hỏi.
- Tốt... tốt nhất là cô ko nên động đến cậu ấy đâu ạ.
Hương nheo mắt, nhìn cậu sinh viên trước mặt vẻ khó hiểu.
- Vì sao?
- Dạ... Gia thế nhà cậu ấy lớn lắm, đắc tội với Phong là điều không nên làm. Có... có thể sẽ bị đuổi việc đấy ạ.
Gia Hương muốn bật cười. Cô đường đường là cháu gái cưng của hiệu phó, ai dám đuổi việc đây? Nhưng cái chữ "gia thế lớn" lại làm cô tò mò. Đẹp trai như vậy, nhà lại giàu, chẳng lẽ lại hoàn hảo đến thế?
- Như thế nào?
Cậu sinh viên mắt len lén liếc sang Duy Phong với vẻ sợ sệt, giọng nói nhỏ hết mức có thể:
- Cô... cô có biết dòng họ Hoàng Lâm?
Gia Hương gật. Dòng họ xã hội đen cực kỳ nổi tiếng trong thế giới ngầm về quyền lực. Tàn bạo, khôn khéo và hưng thịnh là những gì người đời nói về nó. Hoạ điên mới ko biết. Nhưng nó thì liên quan gì?
- Thì sao?
Cậu sinh viên cúi gằm mặt xuống, miệng mấp máy:
- Hoàng Lâm Duy Phong... là tên đầy đủ của cậu ấy.
Gia Hương sững sờ. Cậu sinh viên ngồi đằng kia, khí chất lạnh lùng bất cần đó, là đại thiếu gia nhà họ Hoàng. Dòng họ nổi tiếng về... giết người. Thật đáng chết! Đáng ra cô phải xem qua danh sách học sinh trước khi bước vào lớp. Gia Hương lúc này... thật muốn tát cho chính mình mấy cái vào giữa mặt. Kiểu này chắc khó sống. Cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt như tạc của Phong, mắt lộ rõ vẻ hoang mang.
Duy Phong ngước lên nhìn cô giáo, môi khẽ nhếch lên khinh bỉ. Anh đứng dậy, bước ra ngoài. Dù gì ngồi trong lớp cũng thật nhàm chán.
Phong vừa đi thì cô Hương mới lấy lại hồn vía, khẽ thở phào. Buổi học diễn ra trong không khí trầm lặng, thỉnh thoảng Gia Hương lại rùng mình khi nghĩ đến ánh mắt của Duy Phong, nó thật quá đáng sợ. Hãi hùng là thế, nhưng cô vẫn không thể ngăn mặt mình đỏ bừng khi nghĩ đến Phong. Cậu sinh viên đó... thật sự là quá đẹp trai mà!
Trong lớp, Hương có để ý thấy một cô gái luôn hướng mắt ra cửa sổ. Vành mũ lưỡi trai đen kéo sụp che nửa khuôn mặt, tai luôn đeo mp3, hoàn toàn ko chú ý đến bài giảng của cô. Hơi bực mình, nhưng Hương đành kệ. Sự việc vừa rồi làm cô cạch đến già. Nhỡ lại là một nhân vật quyền thế nào đó, chắc cô chỉ có nước chết.
Phong đang đi loanh quanh trường, hoàn toàn không để tâm tới vài ánh mắt trái tim dõi theo mình trên hành lang. Anh kinh tởm cái khuôn mặt đỏ bừng tỏ vẻ thẹn thùng giả tạo của mấy đứa con gái đang nhìn theo. Nó khiến Phong buồn nôn. Tâm trạng bực bội, chân anh vô thức đi đến khu vườn hoa ở sân sau khu D.
Phong ngó quanh. Thảm cỏ non mượt xanh rì khẽ phất phơ trong gió. Hương hoa dìu dịu quyện trong không khí trong lành làm tâm trạng anh thanh thản hơn đôi chút. Phong ngồi xuống gốc bằng lăng, tựa đầu vào thân cây. Bất chợt, tâm trí anh hiện lên khuôn mặt thuần khiết của Băng lúc bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống. Thật giống một thiên thần. "Sao mình lại nhớ tới cô ta?" Phong lắc mạnh đầu. Anh nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ an lành dưới vòm lá xanh tươi.
.
.
.
.
Ra chơi.
Hải Băng đi đến khu D, cô dự định sẽ làm nốt việc ở vườn hoa sau trường trong giờ nghỉ. Zoe đi sau cô chủ, sẵn sàng ọi tình huống có thể tổn hại đến cô.
Băng khá ngạc nhiên khi thấy một người con trai lạ mặt dưới tán bằng lăng. Phong vẫn đang an giấc. Cô hơi khó chịu khi chỗ làm việc bị chiếm dụng. Zoe muốn đánh thức Phong dậy để bảo cậu đi, nhưng Băng ngăn lại, cô không muốn thêm phiền phức. Sau khi đã suy nghĩ thì Băng quyết định mặc kệ việc đó. Cô quay sang Zoe:
- Đi đi.
Zoe nhìn Băng, bối rối:
- Nhưng cô chủ... cậu ta...
Băng khẽ chau mày. Zoe im bặt, kín đáo thở dài. Khi làm việc, cô chủ luôn muốn yên tĩnh một mình, ngay cả vệ sĩ cũng không được ở bên cạnh. Cái này Zoe hoàn toàn hiểu. Chẳng có cách nào khác, cô quay người bước đi.
Còn lại một mình, Băng không thích làm việc khi mà bên cạnh có ai khác ngoài mình. Cô quay sang nhìn Phong, tiến lại gần anh. Cô hơi cúi người xuống, quan sát khuôn mặt trước mắt mình. Đôi mắt dài, lông mi cong vút. Làn da hơi rám nắng không tì vết mang vẻ gì đó vừa lãng tử vừa nam tính. Vòm ngực rộng và rắn chắc, cơ thể vạm vỡ căng lên dưới chiếc áo sơ mi đen ôm lấy người. Mái tóc đen tuyền gợn xoăn bồng bềnh, hơi dài rủ xuống trán. Khuôn mặt Phong lúc ngủ hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng, vô cùng dịu dàng và ấm áp. Từng đường nét trên khuôn mặt anh sáng bừng. Băng bất động, chăm chú nhìn người con trai trước mặt.
Băng không phải chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nam, thậm chí cô đã phải chịu vô số phiền phức do hàng loạt những công tử đẹp trai giàu có muốn làm quen với cô. Bản thân Mạnh Vũ, bố cô dù đã gần 50 nhưng cũng vô cùng có nhan sắc, song Băng phải công nhận chàng trai trước mặt mình rất cuốn hút theo một khía cạnh nào đó. Một vẻ đẹp lạnh lùng, băng giá nhưng thiêu đốt con mắt của mấy nàng mê trai.
Băng bất giác đưa tay lên chạm vào tóc Phong. Cô vò nhẹ nó, thích thú với cảm giác mềm mại mượt mà trong lòng bàn tay. Mùi dầu gội đầu của Phong bay vào mũi cô làm Băng thấy thú vị.
Đã lâu rồi Phong mới có một giấc ngủ ngon không mộng mị như thế. Anh cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm nhưng lại không muốn thức dậy, mặc kệ. Cho đến khi Phong cảm thấy mái tóc mình bị ai đó chạm vào, thậm chí là vò vò nó thì không thể chịu đựng thêm, chộp lấy cánh tay đang
"làm càn" trên đầu mình, mở mắt nhìn xem ai dám to gan động vào anh.
Cánh tay bỗng dưng bị nắm chặt lấy làm Băng không khỏi giật mình. Cô cố rút ra khỏi bàn tay kia nhưng nó quá rắn chắc, cô lại liễu yếu đào tơ, không làm được. Băng thấy người kia đang nhìn mình chằm chằm thì bất đắc dĩ nhìn lại.
Mặt đối mặt. Mắt đối mắt.
Khoé môi Phong khẽ nhếch lên khi nhận ra Băng. Dường như đây đã là lần thứ 2 cô phá giấc ngủ của anh. Anh nhìn thẳng vào cô gái trước mặt. Băng đã bỏ mũ khi vào vườn hoa. Một vẻ đẹp thật hoàn mỹ, Phong quả thật phải công nhận. Nhìn lên đôi mắt của Băng, Phong đơ người. Một đôi mắt to trong veo, long lanh nước. Hàng mi mảnh dẻ cong vút khẽ chớp chớp. Đặc biệt hơn cả, nó... có màu xám! Phong chợt nhận ra, trước giờ ah chưa lần nào nhìn được xem mắt Băng có màu gì. Trong lớp, cô luôn đội mũ, lúc ngủ hay kéo đàn thì đều nhắm mắt. Đôi mắt của Băng có màu xám khói vô cùng đặc biệt, nhận từ người mẹ là quý tộc Pháp. Ánh nhìn trong vắt như thuỷ tinh đầy ma lực xoáy sâu vào tâm can người đối diện khiến Phong chẳng thể nào rời mắt.
Chừng như nhận ra việc làm bất lịch sự của mình, Phong vội chuyển hướng nhìn đi xuống, bắt gặp môi Băng. Làn môi mọng đỏ mềm mại, ướt át hơi hé mở kích thích kẻ khác. Nó khiến mọi thằng đàn ông quên hết sự đời, chỉ mong một lần được nếm thử cái vị ngọt ngào trên cánh môi ấy.
Băng nhìn sâu vào đôi mắt Phong. Cô hơi sững người. Ánh mắt lạnh lẽo màu cà phê như cuốn cô vào một mê cung không lối thoát, bằng cách nào đó rất dễ gây nghiện.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc lâu. Nhận thấy cơ thể đang dần nóng lên, Phong vội vã quay đi, theo phản xạ hất mạnh Băng sang một bên.
Băng bị hất ra đột ngột thì giật mình, chúi người về phía trước. Cánh tay theo bản năng quờ quạng tìm kiếm thứ để bấu víu. Thứ cô tìm được là tay Phong. Anh hơi bất ngờ bởi hơi ấm đột ngột trong lòng bàn tay, nhưng cũng kéo giật Băng lại để cô khỏi ngã.
Băng theo quán tính lao vào ngực Phong. Anh vòng tay đỡ lấy cơ thể cô. Đầu Băng va vào vòm ngực rắn chắc thì hơi đau đau nhưng nhanh chóng, cô cảm nhận được vòng tay đang ôm lấy mình. Sự ấm áp này... làm cho cô cảm thấy an toàn! Cảm giác thật quen thuộc, cảm giác cô mong mỏi bấy lâu... giống như là sà vào vòng tay của mẹ. Cô bất giác vùi sâu vào ngực Phong, tham lam hơi ấm của anh.
Phong đơ người trước hành động không có chủ định trước của Băng. Tâm trí anh giằng xé dữ dội. Nửa muốn đẩy cô ra, nửa lại không. Anh cúi xuống nhìn người con gái trong vòng tay mình. Cô giống như con mèo nhỏ, rúc đầu cọ cọ vào lòng chủ nhân. Anh thật là điên mới có những suy nghĩ tức cười như thế.
Phong thực sự muốn đấm ình một cái để tỉnh táo. Bất chợt, mùi dầu gội của Băng xộc vào mũi anh. Mùi hoa nhè nhẹ, thoang thoảng phút chốc làm đầu óc cậu dịu đi. Phong cúi xuống, vùi mặt vào tóc Băng, khẽ hít hà hương tóc mềm.
Băng lúc này mới chợt bừng tỉnh. Nhận ra hành động hơi " biến thái" của mình, cô đẩy Phong ra, chạy vụt đi. Nhịp tim trong lồng ngực cô có cảm giác là lạ.
Phong nhìn theo dáng hình bé nhỏ của Băng, trong tích tắc lòng dậy lên cảm giác hụt hẫng khi cô đẩy mình ra. Trong vòng tay anh, cơ thể cô thật mảnh mai và yếu đuối. Nhanh chóng lấy lại khuôn mặt lạnh lùng, anh cũng phóng con Bugatti mui trần về nhà.
Đêm hôm ấy, có 2 con người mất ngủ.