Bước ra khỏi phòng tắm, Phong thấy cả Ngọc và Sun đều biến mất tiêu. Có lẽ cô đã về và trao con mèo cho giúp việc.
Phong ko ăn sáng. Cậu khoác cái ba lô đen, rời khỏi nhà.
Trường Dương Ngọc.
Phong vừa đến trường đã khoác cặp đi một mạch đến chỗ vườn hoa. Cậu vẫn còn buồn ngủ nhưng nếu ở nhà thêm thì thể nào cũng sẽ bị Ngọc quấy rầy, nên Phong quyết định đến trường.
Cậu để cặp xuống gốc bằng lăng. Dựa vào thân cây, Phong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Gió luồn vào tóc cậu, phất phơ bay.
Ra chơi.
Tiếng chuông reo làm Phong tỉnh giấc. Ko muốn về lớp, cậu ngước lên nhìn vòm lá xanh tươi, hít hà cái ko khí trong lành giữa muôn vàn cây cỏ.
" Meo! "
Phong giật mình, nhìn quanh quất. Cái âm thanh vừa rồi... Là do mệt quá nên sinh ra ảo giác sao?!
" Meo!!! "
Phong nhíu mày, âm thanh vừa rồi chắc chắn ko phải cậu tưởng tượng ra. Cậu ngó quanh, cố tìm cho ra nguồn gốc của tiếng kêu, sao nghe nó hao hao...
" Ngoào!! "
Ánh mắt Phong dừng lại ở chiếc ba lô bên cạnh. Nó khẽ chuyển động, ko ngừng vang lên những tiếng gầm gừ nhỏ nhưng rõ ràng. Cậu chau mày, từ từ kéo khoá cặp.
" Ngoào!!!!! "
Tiếng Sun rít lên giận dữ. Khoá vừa kéo, chàng ta đã nhảy phóc ra ngoài, đôi mắt hổ phách liếc Duy Phong đầy căm hờn. Cậu nhìn con mèo, mặt méo xệch. Trong lòng ko ngừng hét ko thành tiếng:
" NGỌCCCCCC!!!!!!!!! "
Sun sau khi đã hít đầy một phổi ko khí trong lành thì cũng bình tĩnh lại. Dù cho ánh nhìn màu hổ phách vẫn rực lửa dán chặt vào người cậu chủ. Nó đã phải ngồi trong cái cặp đó một tiếng rưỡi đồng hồ, cũng may là Ngọc kéo khoá cặp có để chừa một chút, ko thì chàng ta đã ngoẻo từ lâu, bảo sao ko giận cho được!
Sun liếc Duy Phong thêm một cái nữa, phóng về phía khe tường dẫn ra sân. Phong nhổm ngay dậy, định bụng đuổi theo, nếu có ai thấy thì sẽ rất phiền phức. Cậu chưa kịp cất bước thì Sun đã dừng lại. Ở chỗ khe tường là hai đôi chân phụ nữ, chắn lối ra khỏi vườn hoa. Sun nhìn chướng ngại vật đầy khinh thường, rồi ngước mắt lên xem ai đang chắn con đường đến với tự do.
Ánh nhìn màu hổ phách chợt sáng bừng khi nó gặp đôi mắt trong veo màu khói của ai kia. Mỹ nhân!!!!!! Lập tức mọi buồn bực bay đâu hết, Sun khẽ dụi dụi cái đầu nhỏ vào chân người con gái trước mặt, đầy âu yếm.
Zoe mặt nghệt ra, chưa biết nên phản ứng như thế nào. Mắt cô dán chặt vào cái cục lông đang " phạm thượng " vờn quanh chân cô chủ.
Hải Băng cúi xuống nhìn con mèo màu đen đang dụi vào chân mình đầy nũng nịu, mắt ko tránh khỏi vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng dửng dưng. Cô cúi người, bế thốc Sun lên, ôm chàng ta vào lòng, săm soi cục lông đen tuyền trước mặt. Sun được mỹ nhân ôm thì tim ko khỏi hoan hỉ, đôi mắt hổ phách mở to hết cỡ nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ với làn mắt màu khói kia, ko ngừng bắn ra những tia âu yếm. Long lanh, long lanh.
Phong bất động, đôi mắt màu cà phê xoáy vào Hải Băng. Cái con mèo chết tiệt đó...
Sun vẫn ko ngừng nũng nịu trong lòng mỹ nữ. Thật may mắn vì ta đã theo Ngọc về đây. Ở chỗ cửa hàng vật nuôi thì toàn bị mấy bà khách béo ị vuốt ve, người như bẹp dí dưới lớp lớp mỡ. Trời thương nên được một cô gái xinh đẹp nhận nuôi. Nay còn được một thiên thần bế thế này, thật dễ chịu, người đẹp trai bao h cũng có phúc. Nó khẽ rên lên:
- Meo ~
~Phong chợt bừng tỉnh. Nhìn cái cách Sun dụi dụi vào ngực Băng, chả hiểu sao cậu thấy ngứa mắt kinh khủng. Cái con mèo trời đánh đó, quả thật vô cùng háo sắc. Chỗ nào ko dụi, lại chọn đúng nơi mềm mại nhất cơ thể con gái mà vùi đầu vào. Cậu đi nhanh đến chỗ Băng, đưa tay giằng lấy Sun khỏi tay cô.
Sun vừa mới nguôi giận thì lập tức ngọn lửa trong lòng lại một lần nữa bùng cháy. Ánh mắt sặc mùi căm thù hướng về phía Duy Phong. Cậu ko thèm để ý, thả tay làm Sun rơi tự do xuống nền cỏ. Vì là mèo, lại còn là một chàng mèo dẻo dai, nên Sun đáp đất nhẹ nhàng ko hề hấn j nhưng vẫn gầm gừ với Phong. Đang thoải mái tận hưởng cái cảm giác lâng lâng trong lòng một tuyệt sắc giai nhân, tự nhiên bị phá đám giữa chừng, ta hận!!!!!
Phong phớt lờ chàng mèo đang bốc hoả, bắt gặp ánh nhìn màu khói đang hướng thẳng về phía mình. Cậu nhìn lại, đôi mắt sâu hoắm vẻ dửng dưng. Zoe hết quay sang Phong lại hướng sang Băng, mắt hơi nheo nheo lại khó hiểu.
Băng bắt gặp ánh nhìn thăm thẳm màu cà phê đang xoáy vào mình thì bỗng nhớ lại sự cố sáng hôm trước. Cô quay mặt đi, cố trấn áp cái cảm xúc là lạ đang nhú mầm trong lòng. Cô khe khẽ lên tiếng:
- Mèo... của cậu?
Phong hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu nghe Băng nói. Giọng cô trong veo, dịu dàng như một tia nắng mỏng đầu thu. Một chất giọng có thể " gây nghiện ". Phong lơ đãng gật, mắt hướng đi chỗ khác. Cậu cất tiếng:
- Được tặng.
Băng cúi đầu, mắt nhìn con mèo. Nó thật đáng yêu. Một vài người nói rằng mèo là loài vật thiêng liêng, mang trong mình nhiều sức mạnh cổ xưa. Có người tin rằng đây là loài vật tượng trưng cho Mặt Trăng, có phép thuật. Cô nhìn Sun, đầy tò mò.
- Tên?
Phong quay người, bế Sun lên. Nó thấy Băng nhìn mình thì mắt ánh lên gian tà, định bụng làm nũng để được ôm vào lòng một lần nữa. Nhưng, ý định bất thành. Quả thật, nó càng ngày càng ghét cậu chủ của mình.
- Sun.
Băng ngước lên nhìn Phong. Đôi mắt màu khói đầy ma lực. Đầu nảy lên một ý định. Cô liếc nhìn Sun lần cuối, quay người ra khỏi vườn hoa. Hết h ra chơi rồi.
Zoe vội vàng chạy theo cô chủ. Đôi mắt trước khi quay người vẫn kịp liếc Duy Phong một cái, ko giấu diếm sự thú vị dưới đáy mắt.
Phong nhìn theo cho đến khi bóng hình Băng khuất dạng. Hôm nay cô cũng mặc váy trắng, làn tóc nâu chảy tràn trên bờ vai trắng ngần. Đầy quyến rũ. Hệt một thiên thần.
Sun nhìn theo Băng đầy đắm đuối và nuối tiếc. Chàng ngước lên, gầm gừ nhìn Phong. Cậu liếc nó bằng nửa con mắt làm Sun càng muốn điên hơn. Chàng giơ móng, dự định cào vào chân cậu chủ một cú đau điếng. Bất thần, Phong túm lấy gáy nó, nhấc bổng lên, để nó đối diện mặt mình. Đôi mắt cà phê khẽ nheo lại nhìn Sun một lúc lâu, ánh nhìn lạnh lùng đáng sợ. Hàn khí bao phủ lấy cậu. Bao nhiêu dũng khí bay hết, Sun rùng mình, thấy sống lưng lạnh toát. Linh tính mách bảo sắp có điều chẳng lành. Phong cười đểu nhìn thẳng vào bộ dạng hơi co lại vì sợ hãi của Sun, miệng lẩm bẩm:
- Mày quả là một con mèo hám gái đấy, hoàn toàn ko xứng làm thú nuôi của ta. Nên... phạt mày và bà chủ cũ thế nào đây?
Ở một nơi nào đó, Ngọc bỗng thấy lạnh gáy.