Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Sau mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi ngồi trên máy bay. Ông Minh, bà Thiên, Anh Huy và Thiên Vy bước xuống sân bay.
Bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng của các cô gái đều hướng về Anh Huy, còn Thiên Vy bật cười khoái trá khi các anh chàng ở sân bay đều hướng vào cô. Cả bốn người họ bước ra ngoài cánh cửa và có một siêu xe Lamborghini đậu sẵn. Cả bốn bước vào và phóng vụt đi.
-----Tại bệnh viện Phan-Hoàng------------
- Cô chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta sẽ qua Mỹ phẫu thuật.- Giọng anh đều đều vang lên.
-...- Cô không nói gì vì cô biết có nói thì cũng chẳng làm được gì, nên cô chỉ dùng ánh mắt để đáp lại câu nói của anh, ánh mắt cô như muốn nói rằng "chuyện của tôi, không cần anh lo".
-...- Anh cũng không đáp lại, hình như anh hiểu anh mắt cô nói gì, nên anh cũng chẳng buồn mà đấu võ mắt với cô, "tôi đọc được hết suy nghĩ của cô đó" ánh mắt anh nói lên điều đó.
-...- Cô cũng như vậy như hiểu được anh nói gì nên cô không nói mà lườm anh một cái cháy da mặt.
Cả hai đấu qua đấu lại với một thứ võ mang tên 'đấu võ mắt'. Nhưng cắt ngang hai ánh nhìn đó là tiếng "nói" như được tu luyện ngàn năm của Yến Nhi:
- Thư ơi, hôm nay mày đi Mỹ phẩu thuật hả?.- Giọng Yến Nhi ngọt sớt pha một chút đùa cợt.
-...- Cô không đáp, chỉ liếc hờ anh rồi quay qua Yến Nhi.

-Không.- Cô đáp hờ, lại khẽ liếc anh nhưng những gì cô thấy là anh rất bình thản, cô thầm vui trong lòng nhưng:
- Hợp đồng!.- Anh thản nhiên nói, lời nói của anh nhẹ nhàng nhưng thực chất bên trong lại là một lời đe dọa.
- À...có, hôm nay tao cưa đi...- Nói tới đây, cô nhìn anh. Thấy ánh mắt sắc lạnh của anh làm cô rợn tóc gáy, tiếp tục câu nói của mình, mà cô cũng không nhớ cái bảng hợp đồng quỷ quái ấy nữa:
-...nhưng ngày mai tao đi.
Thấy ánh mắt hài lòng của anh, cô thở phào nhẹ nhõm rồi quay qua đùa cợt với Yến Nhi.
- Hôm nay tao xuất viện, tao với mày đi shopping mai đi Mỹ nha!.- Anh Thư đưa ra ý kiến.
- Ừ...đư.
Tít tít tít. Cắt ngang câu nói của Yến Nhi là chuông điện thoại của anh.
Anh nhìn Yến Nhi không nói gì nhưng hình như Yến Nhi hiểu ý anh nên chỉ gật nhẹ đầu làm Anh Thư không hiểu chuyện gì.

Anh bước ra phía ngoài cửa, bắt máy và lên tiếng trước.
- Gì?. Giọng ạnh lạnh băng, đúng chất của một vị chủ tịch ngầm lãnh đạm.
- Tổ chức chúng ta có nội gián, các thông tin quan trọng đã bị rò rỉ ra ngoài.- Giọng của một chàng trai nào đó vang lên.
Tút tút tút. Anh không nói gì nữa, tắt máy và bước ra cửa bệnh viện.
Mấy hôm nay anh chỉ toàn ở bệnh viện chăm sóc cho nó nên không quan tâm gì đến việc của Hắc Long và công ty. Anh dạo này cười hơi nhiều, anh cũng không hiểu tại sao? Vì nó chăng.
Không suy nghĩ nữa, anh lãnh đạm bước lên chiếc BMW và phóng đi.
Con đường anh đang chạy khá vắng vẻ. Ở đây có nhiều ngôi nhà đã bị bỏ hoang và hầu như toàn là cây cối. Chiếc BMW dừng lại trước một ngôi biệt thự có khoảng 6 tầng. Vệ sĩ canh gác khá nhiều.
Anh bước vào trong. Lãnh đạm, uy nghiêm là phong thái bây giờ của anh.
Hai bên là hai dãy người mặc toàn đồ đen, nhìn như xã hội đen vậy.
- Kính chào cậu chủ.- Tất cả mọi người ở đâu đồng thanh, như được tập sẵn từ lâu vậy.
Anh không đáp, bước vào bên trong.
--------END CHAPTER 06-------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận