Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Một ngày nữa lại trôi qua. Ánh nắng khẽ rọi vào khung cửa sổ chiếu thẳng vào mặt Thiên Thiên (Thiên Thiên là tên Tuấn đặt cho cô đó). Choàng tỉnh dậy, chuyện hôm qua cô còn đau đầu lắm rồi mà hôm nay còn phải lên trường để học hành gì đó nữa làm cô muốn bay bộ não vốn thông minh của mình (thời điểm nào rồi còn tự xướng).
Mệt mỏi lê người xuống giường tiến thẳng vào phòng tắm làm VSCN, không hiểu chuyện gì nhưng trên bàn học của cô đã có sẵn một bộ đồng phục của trường nào đó rồi.
Sau 5' làm VSCN và thay quần áo, cô bước ra với chiếc áo sơ mi trắng viền ca rô ở tay (tay ngắn nhá) và đi kèm là chiếc caravat màu ca rô đỏ trắng. Chiếc váy ca rô đỏ trắng xếp li khiến cô trở nên nổi bật, đôi giày bata trắng nữa khiến cô đẹp nay lại đẹp hơn vì lộ ra đôi chân thon.
Chả biết lúc trước sở thích của cô thế nào nhưng cô vẫn luôn có cảm giác với phong cách cá tính nhưng vẫn luôn nổi bật với một vẻ đẹp thiên thần khác nữa.
Bước lại phía bàn học để chuẩn bị sách vở để đi học nhưng balo của cô đã đầy ắp sách vở có kèm heo một tờ giấy note, trong tờ giấy đó ghi là:
'' Tôi đã chuẩn bị sách vở cho cô rồi, xuống ăn sáng rồi đi học. Tuấn...''.
Khóe miệng cô cong lên nhưng chỉ được 1s vì lúc này cô chẳng còn tâm trạng để cười nữa. Lê người bước xuống cầu thang và tiến lại phía bàn ăn và ngồi xuống để ăn.
----------------Tại nhà anh------------

- Yến Nhi, xong chưa, anh đưa em đi học luôn.- Nguyên Khôi thất thần hét dội vào trong nhà.
Chả là từ ngày cô mất tích, Yến Nhi có dọn sang đây ở với anh để động viên an ủi.
- Rồi, hôm nay anh đi học lại hả?- Yến Nhi nhìn từ chân len đầu anh rồi hói. Thật ra Yến Nhi cũng không biết hôm nay
anh đi học lại nữa, sáng giờ cứ luẩn quẩn trong phòng hoài à.
- Ừ.- Anh đáp gọn. Sực nhớ lại có chuyện gì đó, anh póng vào nhà, còn 'quăng' lại một câu nói làm Yến Nhi tò mò không hiểu mô tê gì:
- Chờ anh xíu, anh ra ngay.
Anh phóng thẳng vào phòng cô, phòng cô cũng chẳng thay đổi gì. Thường ngày luôn có giúp việc vào giọn dẹp nên rất sạch sẽ. Khẽ bước lại tủ quần áo, mở tủ ra để tìm thứ mình cần, anh khựng người lại trước sợi dây chuyền nằm ngay trước mặt anh. Sợi dây này có hình ổ khóa, giống không khác 1cm nào sợi dây anh đã đưa cho Phan ngày xưa.
- Không lẽ, Anh Thư là... Phan.- Anh nắm chặt sợi dây chuyền. Người mà hiện tại anh đang yêu và người trong quá khứ anh yêu là một sao.
- Không thể nào!- Anh lại tự độc thoại. Một nỗi đau với quá khứ, một nỗi đau hiện tại và một nổi đau của quá khứ và hiện tại.
Thứ anh lên đây tìm là sợi dây của cô tặng anh nhân ngày sinh nhật của anh, hôm đó anh đưa cô vào đây và để quên sợi dây nên hôm nay anh đến tìm. Không ngờ! Thật không thể ngờ! Chính sợi dây đó làm anh biết được một sự thật để làm anh một lần nữa đau đớn.
Lê từng bước nặng trĩu xuống nhà, anh đã hứa với Yến Nhi là mạnh mẽ nhưng giờ đây thì kêu anh mạnh mẽ bằng cách nào.
Thấy anh bước ra với vẻ mặt đau khổ, trên tay còn nắm ba sợi dây chuyền. 1 của Phan, 1 của Bi và một của Nguyên Khôi. Yến Nhi chạy lại lo lắng hỏi, những ngày anh thờ ơ với mọi thứ trước đây đã làm Yến Nhi khổ lắm rồi, bây giờ không biết chuyện gì đang sảy ra với anh nữa.
- Anh, có chuyện gì vậy?

-...- Anh không trả lời, bây giờ anh như cái xác không hồn thì kêu anh mở miệng bằng cách nào.
- Anh...- Yến Nhi lay lay tay anh.
-...- Anh cũng không mở miệng làm máu nóng Yến Nhi sôi sùng sục, tức giận hét lên:
- ANH CÓ NGHE EM NÓI GÌ KHÔNG, CÓ CHUYỆN GÌ THÌ ANH NÓI EM MỚI GIẢI QUYẾT ĐƯỢC CHỨ.
- Hả...Không có gì. Chúng ta đi. Em chạy xe đi.- Tiếng hét thất thanh của Yến Nhi kéo anh về thực tại, thẩn thờ lên tiếng.
Anh trở lại với vẻ lạnh lùng thường ngày, lẳng lặng bước lên xe.
-...- Yến Nhi không nói gì, gật đầu chán nãn. Cho dù cô không biết chuyện gì nhưng cô chắc chắn chuyện này có liên quan đến Anh Thư.
Sau 5' chạy đua với tử thần, anh và Yến Nhi bước xuống xe trước sự ngưỡng mộ của mọi người. Nam thì bị chảy máu mũi còn khó cả người thiếu máu vì chảy máu quá nhiều trước vẻ thiên thần của Yến Nhi, nữ thì bị hút hồn vì vẻ lạnh lùng của anh. Vừa bước xuống xe, Ryu chạy lại phía anh lên tiếng đùa giởn mà không biets lũ lụt đang kéo ầm ầm về mình:
- Ê, sao hôm bữa nghĩ học vậy? Nhớ em nào hả?
-...- Anh không trả lời sãi chân bước đi làm Ryu khó hiểu.

Đi được vài bước thì anh nghe có tiếng còi xe ở phía cổng, tò mò lại xem vì trước giờ chưa có ai ngoài anh, Yến Nhi và Ryu chạy xe vào trường cả.
Trên chiếc xe BMW, một cô gái mang một vẻ đẹp thiên thần bước xuống trước sự ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị của các cô gái và các chàng trai đã mất rất nhiều máu rồi đấy. Anh thấy cô gái ấy thì khôn khỏi ngỡ ngàng, người con gái anh yêu của quá khứ và hiện tại đang ở trước mặt anh sao? Đúng, cô gái đó chính là cô, Thiên Thiên của hiện tại, Anh Thư của quá khứ (bữa đi dạo rồi mua điện thoại cho cô đó, bữa đó Tuấn dạy cô chạy xe luôn)
Anh không suy nghĩ gì chạy đến ôm chầm cô làm các cô gái Fan của anh và các chàng trai Fan của cô và chính cô ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì, Yến Nhi cũng không khỏi bàng hoàng. Thấy biểu hiện lạ của cô, anh vội buông cô ra và lên tiếng vui mừng:
- Anh Thư, là em sao?
--------------------------END CHAPTER 16--------------------------
Dạo này mình hơi bận nên viết hơi ít, các bạn thông cảm.
Các bạn đọc truyệnvui vẻ ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận