Bây giờ đã là 1h chiều rồi. Chỉ còn 4 tiếng nữa là Tuấn đã rời khỏi trái đất này.
Lúc này thì cô chuẩn bị đi chơi với Tuấn. Đang nằm trên giường thì cô phóc ngay vào nhà tắm làm VSCN.
Sau 5phút, cô bước ra với chiếc áo thun trắng phông thoải mái, quần rin rắch và đôi giày bata khiến cô trở nên bụi bặm hơn mọi ngày.
Cô sải chân bước xuống cầu thang, thấy Tuấn thật yên bình nhâm nhi ly cà phê mà lòng chợt đau thắt, người cô xem như là anh trai sắp phải xa cô rồi mà bây giờ nhìn anh ấy thật yên bình.
- Mà thôi, đời người thì lúc nào cũng phải rời xa trái đất, không trước thì sau thôi mà. Mình cũng vậy, mình cũng chỉ còn một năm để ở lại đây thôi mà.- Đây là suy nghĩ của cô. Bây giờ cô chỉ muốn khóc thôi, khóe mắt cô khẽ động lại ít nước mắt nhưng cô bây giờ chưa phải là thời điểm để cô khóc. Nếu bây giờ cô khóc thì Tuấn sẽ buồn lắm
Thấy cô đi xuống, Tuấn vội đặt ly cà phê xuống bàn và bước ra cửa.
Đặt mình xuống chiếc ghế phụ bên cạnh Tuấn, chiếc Ferrari bắt đầu lăn bánh.
10phút đua với tử thần, Tuấn và cô bước xuống xe. Trước mặt cô là một khu TTTM rất lớn. Ở đây có đủ tất cả các trò chơi.
- Cô thích không?
-...- Cô không trả lời. Chỉ khẽ mĩm cười và gật đầu.
- Vậy thì vào chơi thôi!- Tuấn vui vẻ nói.
- Tuấn đang cười sao? Đây là nụ cười đầu tiên của Tuấn khi mình lên thành phố. Đâu mới là Tuấn thật?- Cô ngạc nhiên, suy nghĩ của cô sẽ không bao giờ có lời giải đáp.
Tuấn và cô chơi rất nhiều trò chơi. Bây giờ Tuấn và cô đang đứng trước cánh cửa nhà ma. Tuấn nhìn vào đồng hồ rồi đưa ra lời đề nghị.
- Chúng ta đi nhà ma đi.
- Okê luôn!- Cô cười híp mắt.
Tuấn nắm tay cô vào bên trong. Ở trong đây thật tối, đã vậy Tuấn còn đưa cho cô cái bịt mắt nữa khiến cô khá là bực mình.
Tuấn nhìn cô đắm đuối. Rồi lại nhìn vào đồng hồ lần nữa.
- 3h 58 phút rồi. Bây giờ tôi phải lìa xa thế giới này rồi. Tạm biệt em. Tình yêu của tôi.- Tuấn đưa ra một tờ giấy. Khẽ biến nó vào bên trong túi áo khoác có điện thoại của cô. Từ từ, từ từ biến mất. Bây giờ chỉ còn lại một lớp khói màu trắng. Trong nhà ma này chỉ còn lại cô, vì lúc đi Tuấn đã thuê ngôi nhà này rồi.
- Tuấn. Đưa tay anh đây, tôi không thấy gì hết.- Cô mò mẫn xung quanh.
- Tuấn...Tuấn, anh đâu rồi.- Cô khẽ mở bịt mắt ra. Đảo mắt nhìn xung quanh, ở đây không có ai làm cô sợ hãi.
- Tuấn, anh đừng làm tôi sợ.- Cô bật chạy nhanh ra ngoài. Lấy điện thoại trong túi để gọi cho Tuấn thì có một tờ giấy rớt ra.
Không chần chừ, cô mở tờ giấy ra đọc. Trong tờ giấy đó ghi:
" Lúc em đọc tờ giấy này thì tôi đã lìa xa trần gian này rồi. Tôi yêu em. Đúng, sự thật này tôi không thể chối bỏ được. Tôi yêu em từ cái nhìn lần đầu. Nếu bây giờ, em có thể lấy lại kí ức của mình và mất kí ức hiện tại. Làm theo ba bước sau:
1. Em ra khu rừng phía sau đồi hoa thiên sứ. Địa chỉ: Đường XX ngoại thành.
2. Em hãy đi gặp lại Nguyên Khôi và nói em yêu cậu ta. Địa chỉ: Đường YY khu ZZ.
3. Em hãy đứng trước bàn thờ và lạy 3 cái. Thời hạn ở lại trần gian của em sẽ kéo dài đến hai năm. Hãy sống thật tốt. Nếu em sống tốt, trời sẽ có thể để em ở lại trần gian này tới lúc nào em muốn.
Bây giờ thì tôi đã yên tâm rồi. Tạm biệt em. Tình yêu của tôi". Đây vờ như một cuốn nhật ký được thu gọn.
Cô đọc mà nước mắt của cô không rơi không ngừng. Nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô gấp tờ giấy lại và cất thật ngăn nắp trong túi. Lặng lẽ bước ra chiếc Ferrari của mình. Ngồi xuống và cho xe lăn bánh phóng vụt đi.
-----------------END CHAPTER 19--------------------