Thiên Thiên mệt mỏi thả mình xuống chiếc giường êm ái, rồi khẽ bật người dậy và phóng ngay xuống bếp làm đồ ăn tối, mệt mỏi từ sáng đến giờ, cô còn chưa ăn được gì nữa.
Cô bật bếp điện đỏ lên và đặt xuống nồi nước lạnh mà cô chuẩn bị để nấu mì. Chuẩn bị nhấc xuống thì có một lời nói vang dội bên tai cô.
- Anh Thư, cô nên nhớ mình là một thiên thần. Và hôm nay tôi xuống đây, là có chuyện muốn cho cô biết.
- Tôi? Anh Thư? Có chuyện?- Hai bên lông mày rậm rạp của cô khẽ nhíu lại, khó hiểu chỉ tay vào người mình mà hỏi lại thần Kiuling-vị thần đại diện cho Chúa Trời.
- Đúng! Trước lúc mất trí nhớ, cô tên Anh Thư. Và chuyện tôi muốn nói với cô là...- Vị thần Kiuling bỏ lững câu. Cô khó hiểu nhìn xuống cổ tay mình. Ở đây xuất hiện hình một bông hoa hồng nhỏ, còn có cả ánh sáng nữa, khiến cô khó hiểu nhìn vào tay rồi hỏi:
- Cái gì vậy?
- Đây là dấu hiệu của một thiên thần.- Thần Kiuling chầm chậm giải thích và...biến mất.
Keng...
Cô không tự chủ mà làm rơi tô mì xuống đất. Cũng may là cô chưa đổ nước sôi vào nhưng...Máu! Chân cô đang chạy máu vì mảnh vỡ chết tiệt này sao?
Cô thẩn thờ ngồi xuống nhặt những mãnh vỡ, không quan tâm đến đôi chân đang rỉ máu của mình. Hết chân bây giờ đến tay cô chảy máu, ai nhìn vào cũng nghĩ cô hậu đậu nhưng không phải. Cô là một con người cứng rắn, chẳng qua là hồn xác cô bây giờ một nơi một chỗ thôi.
!...!...!...!
- Ọc...ọc...ọc.- Bụng của Gia Huy không ngừng biểu tình, không những Gia Huy, mà Như Di cũng không kém.
Cả hai phải dọn hết chỗ chiến trường do tự mình tạo ra, toi luôn cả buổi tối mà Gia Huy và Như Di phải cất công cãi nhau mà bây giờ thành ra thế này đây.
- Khôi à, mày không thấy bụng tao đang đánh trống à. Không nghĩ cho tao thì nghĩ cho vợ tao chút đi. Mà có còn dơ bẩn gì nữa đâu, bắt tao với vợ tao lau dọn hoài vậy.- Gia Huy năn nỉ, nói rồi chỉ tay qua Như Di.
- Năn nỉ cái gì. Biết trước vậy thì đừng có làm. Lau từng nào sạch cho tao. Tối nay tụi bây nhịn đói, ăn hết từng đó hàng vặt rồi đòi ăn nữa là sao. Định làm heo à, tụi bây về đây chỉ tổn làm dơ nhà tao thôi. Hai đứa bây đó, (chỉ qua Gia Huy rồi chỉ qua Như Di) đã ở đây thì ở cho sạch chút đi. Tao ghét ở dơ lắm. Tụi bây ăn cái gì cũng được chứ đừng làm bẩn nhà tao.- Anh nói một tràng, giáo huấn thì đúng hơn. Anh thì ăn uống thế nào thì tùy, chứ làm dơ nhà anh hay đụng vào anh mà làm anh dơ thì kẻ đó cũng sẽ có kết cục giống hai người này thôi.
- Ý mày nói tao ở bẩn phải không?- Gia Huy quăng cái khăn xuống sàn, hùng hổ nói.
- Không...- Khẽ liếc qua thái độ của Gia Huy, anh mới trả lời.
- Ừ...- Gia Huy nhặt cái khăn lên định lau bàn tiếp thì...
- Quá bẩn.- Anh tiếp tục câu nói làm Gia Huy tức giận không nói nên lời, chỉ kíp thột ra một từ.
- Mày....
Như Di nảy giờ quan sát biểu hiện tức tối y như con nít của Gia Huy thì không khỏi bật cười. Điều này làm cho Gia Huy tức sôi máu lên mà quát.
- YA, EM PHE AI VẬY HẢ? HẮN NÓI HAI ĐỨA DƠ LÀ TRONG ĐÓ CÓ EM NỮA ĐÓ, ANH NÓI GIÚP CHO EM RỒI EM CÒN HÙA THEO HẮN TA NỮA HẢ? THẬT LÀ TỨC CHẾT MÀ.
Nghe xong thì mặt Như Di tối sầm lại, cô cũng không biết anh nói mình nữa. Cô đúng là trẻ con mà! Thật là....haizzzzz
Gia Huy không lau bàn nữa mà vứt ngay cái khăn vào sót rác và hùng hổ phóng thẳng lên lầu. Như Di cũng chẳng ngần ngại mà bước theo sau, trước khi đi không quên quay lại mà ban cho anh một cái lườm cháy da mặt.
Như Di bước vào phòng, thấy Gia Huy ở phía ban cong thì vội vàng kêu.
- Này.
Không có động tĩnh gì, Như Di cố gắng kêu lại lần nữa. Và lần này cũng như lần trước...không tác dụng.
- Này...
- Không quay lại thì thôi. Em rủ Kỳ Nguyên đi ăn tối với em.- Và lần này đã có tác dụng. Quả thật, cái tên Kỳ Nguyên rất hiệu nghiệm nha. Gia Huy hổ báo quay mặt lại. Không suy nghĩ nói.
- Đi đâu, đi coi.
- Đừng thách em.- Như Di nói, trên tay cầm cái điện thoại bấm bấm gì đó. Gia Huy không ngần ngại mà giật lấy cái điện thoại trên tay Như Di.
- Không đi đâu hết.
- Tại sao? Tại vì ghen à.- Bị Như Di đoán trúng tim mình. Gia Huy lên tiếng thanh minh.
- Không có!
- Còn bảo không có. Vậy tại sao không cho đi?- Như Di mặt gian không tả nỗi.
- Ừ. Ghen đấy, làm gì nào? Mà anh còn chưa sử em tội tôi nhục danh dự của anh đâu nhá.- Gia Huy dỗi, quay mặt đi chỗ khác.
- Thôi. Em biết lỗi rồi. Không cãi nhau nữa.- Như Di kéo Gia Huy quay lại đối diện với mình, đưa tay kéo bờ má phụng phịu của Gia Huy.
Ọc...ọc...ọc... Bụng Như Di biểu tình, Gia Huy nghe mà sót ruột. Cả hai người nhìn nhau rồi rón rén ra ngoài để đi ăn tối.
^^_____END CHAPTER 21_____^^