Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Sau 2 tiếng ngồi mệt mỏi trên máy bay.Máy bay hạ cánh xuống sân bay Suvarnabhumi,Bangkok,Thái Lan.Mọi người mệt mỏi bước xuống sân bây,không thiếu sự vui mừng.
Cô giáo chỉ dẫn mọi người đến khách sạn nổi tiếng ở Bangkok,Amari Don Muang Airport Bangkok Hotel.Các bạn nữ phải vác cận kề những chiếc vali nặng trĩu đò son phấn.Chỉ có nhóm Yến Nhi và Thiên Thiên cầm theo một vali ít đồ nên không nặng lắm.Đứng trước đại sảnh khách sạn,cô giáo dõng dạc lên tiếng.
- Lớp chúng ta,một phòng sẽ cho hai người ở.Và chỗ ở cũng giống như chỗ ngồi của chúng ta ở lớp,vậy thôi.Các em lại nhận chìa khóa rồi về lớp,12h...
- Cái gì???Tôi và anh cùng phòng!!!- Chưa để cô Bình nói hết câu,Thiên Thiên vội cướp lời hét lên.Câu nói của cô khiến mọi ánh mắt đổ dồn về một phía.Cô thấy vậy thì cười gượng quay qua cô như muốn nhận được câu trả lời.
- Ừ,bây giờ các em có thể về phòng rồi.- Cô giáo không quan tâm đến lời nói của Thiên,chỉ ậm ừ cho qua rồi nói.Tất cả học sinh vội vàng bước về phòng.
Thiên Thiên vừa đi vừa giậm chân xuống đất,Nguyên Khôi thấy vậy thì bế sốc cô lên vai mặc cho cô giãy giụa la hét rồi đi về phòng.Về tới phòng,anh thả cô xuống giường như một món đồ vật.
- Này,anh bị điên à.Tôi đi thuê phòng khác ở.- Thiên Thiên ngồi dậy,nhìn Nguyên Khôi nói rồi đứng dạy bước đi.

Anh không trả lời,chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế sopha nhỏ rồi mở laptop xem phim.Thiên Thiên thấy vậy thì tức đỏ mặt,ý đồ của cô đã thất bại.
- Này,anh không giữ tôi lại sao???- Thiên Thiên quay đầu lại nhìn anh.
- Bây giờ giữ nè.- Anh chạy lại phía cô nhanh như cắt.Đẩy cô xuống giường,hai tay nắm chặt hai tay cô.Tư thế của hai người lúc này rất đáng nghi ngờ.
- Này...Anh đừng làm bậy nha.Tôi hét lên đó.- Thiên Thiên e thẹn,hai bên má cô đỏ lên.Nhìn rất dễ thương.
Nguyên Khôi không chủ động mà cúi miệng xuống,đặt lên đôi moi mỏng đỏ của cô một nụ hôn.Đôi mắt anh nhắm lại,trái ngược với anh,đôi mắt của cô mở to hơn bao giờ hết.Cố gắng giãy giụa nhưng anh nói một câu làm cô nằm im.
- Một chút thôi.
Đôi tay anh lần theo bờ váy của cô,nhưng cô kịp thời chụp tay anh lại,đẩy anh ra xa rồi nước mắt cô bắt đầu rơi.Thấy trên gò má húp lại của cô xuất hiện dòng nước,anh đau đớn vô cùng.Anh làm vậy mà cô khóc sao???
- Tôi xin lỗi.- Anh đi lại bên cô,ngồi xuống bên cạnh cô rồi ôm cô vào lòng.Cứ như vạy,cô bắt đầu khóc nấc lên.
- Hello anh trai,em tới...
Yến Nhi từ ngoài cửa chạy vào.Thấy cảnh tượng trước mắt mình thì vội vàng che mắt lại rồi nói.
- Em chưa thấy gì hết.Hai người cứ tiếp tục.
Nguyên Khôi và Thiên Thiên thấy vậy thì buông nhau ra,anh nhìn Yến Nhi rồi nói.

- Em qua đây có chuyện gì???Đừng hiểu lầm,anh và cô ta không có gì cả.
- Em qua kêu anh và Anh Thư đi ăn trưa.Thấy hết rồi nhé,còn chối nữa à.Thôi,em đi ăn trước nhé,có gì lát anh đưa chị dâu xuống ăn sau nhé.
Yến Nhi nói xong vội vàng chạy đi,để lại Nguyên Khôi với nụ cười nhếch mép.Anh quay lưng đi vào trong,không thấy cô ở đó,rồi nhìn qua cánh cửa phòng tắm đóng cửa,anh vội đi lại sopha mở laptop xem phim.
Được 5' sau,từ phòng tắm bước ra một cô nàng tựa như thiên thần với chiếc áo màu trắng có đôi cánh trắng ở sau,chiếc váy ngang đùi cũng màu trắng,đôi bata màu trắng nốt.Trên tay cô có một vần sáng nào đó đang nhấp nháy.Thấy cô ra,anh nhất thời đơ vài giây,rồi lấy lại bình tình cầm quần áo vào nhà tắm.
Khi anh bước ra,cô cũng như anh,đơ vài giây với độ đẹp trai của anh.Áo thun trắng chữ thập đi kèm với chiếc quần jean đen là phong cách thường ngày của anh.Đôi giày bata cặp với cô nhưng lại là màu đen.Nhìn anh không khác gì ác quỷ lai thiên thần ^^.
Cả hai bước xuống nhà ăn khách sạn,mọi ánh mắt đổ về phía anh và cô,một thiên thần xinh gái và một ác quỷ đẹp trai như vậy sao???Không để ý đến mọi người,anh và cô bước lại chỗ mình và ngồi xuống.Như vậy mà cũng không qua khỏi ánh mắt tò mò của Yến Nhi.
- Này,anh hai và mãy sảy chuyện gì chưa???- Yến Nhi thì thầm vào tai Thiên Thiên.
- Chuyện gì...là chuyện gì chứ.Bạn đừng suy nghĩ lung tung.- Cô nhất thòi đỏ mặt,quay đi chỗ khác trả lời.

- Trời,còn chối à.Mặt mày đỏ lên hết rồi kìa.- Yến Nhi ghẹo.Đi qua bên chỗ Nguyên Khôi hỏi tiếp.
- Này,anh hai,anh và chị dâu sảy ra gì chưa???
- Không có gì cả.VỀ CHỖ.- Anh hét vào tai Yến Nhi.Cô thấy vậy thì bĩu môi quay lưng bỏ đi,trên miệng còn lẩm bẩm gì đó.
- Tư thế đó mà còn chối à.
Yến Nhi nói xong rồi lè lưỡi chạy về chỗ mình.
_________________END CHAPTER 27__________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận