Một buổi tối trôi qua trong sự sợ hãi của Yến Nhi,cô nàng không tài nào ngủ được.Bây giờ đã là 2 giờ sáng,cô nàng vẫn nép mình trong một góc nhỏ của phòng,bất chợt một đoạn ký ức tùa về bên cô,Yến Nhi cố gắng nhớ lại tất cả những gì trong đầu,và tìm ra câu trả lời ình là 'Nguyên Khôi...Là quỷ?'
____________Quá khứ________
-Yến Nhi à,anh có việc phải đi gấp,em ở lại đây một chút nha.- Chàng trai nhỏ vuốt vuốt vai của cô bé nhỏ,anh mắt chứa động một lớp nước làm ắt cậu bé bỗng nhòa đi.
Trong buổi tối vắng tanh không một bóng người,một cậu bé và một chàng trai núp sau một bụi cây nhỏ như đang trốn ai đó,cô sợ nhất là ở một mình đã vậy chỗ này còn rất tối nữa.Nhà cậu bị bốc cháy,và còn bị truy đuổi.Nghe cậu bé kia nói,cô bé nhỏ bỗng òa khóc,ôm lấy cậu bé rồi nức nở nói:
-Anh hai đi đâu???
Chàng trai nở một nụ cười gượng,chính xác hơn là để làm cho cô bé an tâm,trả lời:
-Anh chỉ đi một chút thôi mà,Yến Nhi ngoan,đừng khóc nè,mẹ sẽ buồn đấy.
-Mẹ???Mẹ...Mẹ em đâu???
Cô bé sực nhớ lại,giật mình hỏi,cả câu hỏi không một từ nào trọn vẹn,vừa lo sợ lại vừa khóc,nói không ra một chữ nào.
Nghe cô bé kia hỏi,nước trong mắt cậu bé kia bắt đầu rơi,chảy xuống gò má tròn kia.Cậu bé nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt,trả lời:
-Mẹ chúng ta đi du lịch rồi.
Cậu cười cười,cô bé nghe vậy thì mếu mặt.
-Mẹ đi đâu???Sao không cho em đi.
-Mẹ đi xa lắm,không thể cho em đi được đâu...Soạt...Soạt...
Cậu bé đang nói thì nghe tiếng thì sau lưng cậu bé bỗng phát ra một tiếng động,có người đang tới gần.Cậ bé vội quay xuống cô bé kia,thì thầm vào tai:
-Anh có việc,em ở đây không được khóc,không hỏi nhiều.
Câu nói vừa dứt,cậu bé kia liền nhanh chân chạy đi chỗ khác.Cậu bé chạy đi chỗ khác rồi chạy ra từ một bụi cây khác để không ọi người phát hiện là cô bé kia đang ở chỗ kia,để ọi người biết là không có ai ở bụi cây kia.
-Nhóc...Đoàng.
Một tên mặc áo quần đen,đeo kính đen và đội mũ đen lên tiếng,chỉ kịp thốt ra một từ,liền có tiếng sủng ở phía sau,viên đạn bay thẳng vào tim tên kia.cậu ngơ ngác quay ra phía sau mình,là một người đàn ông khác.Đúng hơn là ông nội cậu,trên tay còn bồng một cô bé khác,cậu nhanh chóng chạy lại bên ông,nhưng...
-Đoàng...
Tiếng súng phát ra,trúng cánh tay ông nội cậu,cậu liền vỡ òa khóc,cô bé trên tay liền rơi xuống,cạu chạy đến bên ông,đập vào mặt cậu là một cô bé có khuôn mặt như thiên thần.
-Anh Thư???
Khi cậu ngất ở hiện trường cháy nhà,cậu đã kịp tỉnh lại nhanh chóng và cũng Yến Nhi trốn đi chỗ khác.Anh Thư được một người đàn ông bế đi,thì ra là ông nội cậu.
-Đoàng...
Lại một tiếng súng nữa,viên đạn này bay vào người cậu bé,cậu ngã khụy chân xuống.Bỗng chốc,ông nội và cả cô bé tên
Yến Nhi trong góc cây cũng một số người ở đó giật mình,cậu bé đó biến mất,viên đạn vừa tới cũng là lúc cậu bé kia biên mất.
Ông nội cậu chạy lại bên chỗ cậu vừa biến mất,mặc cánh tay vừa bị bắn,ông vẫn ôm tay chạy lại,sờ mó lung tung dưới nền đất.
-Nguyên Khôi!!!Con ở đâu???
Yến Nhi trong gốc cây bỗng cảm thấy kỳ lạ,nhìn lên trời thì thấy một chiếc lá nhỏ bay lên đó rồi biến mất.
Cô bé bỗng im bặt,không khóc nữa,cô bé cứ ngồi đó,đến nữa tiếng sau trôi qua,bỗng thấy sau gáy mình có hơi thở thở vào,cô bé bỗng chốt quay lại,đập vào mặt cô là khuôn mặt điển trai của cậu bé lúc nãy.Cô bé mỉm cười nhín chàng trai hỏi:
-Anh mới đi đâu về đấy???
-Anh đi có việc.
Cậu thật là một người biết nói dối,cậu không phải là đang nói dối rất trắng trợn sao???Cậu đâu có biết là cô bé kia đã thấy cậu đâu.Cậu không phải là có việc mà là cậu đi gặp Diêm Vương.Để Diêm Vương cho cậu biết cậu...CHÍNH LÀ QUỶ.
__________Hiện tại___________
-Đúng rồi,chiếc lá...chiếc lá...chiếc lá đó,là chiếc lá đó chính là anh hai.
Yến Nhi bỗng hét lên.Ký ức ùa về lần lượt,rõ ràng từng đoạn một.
Đúng rồi,đoạn đó chính là lúc anh ấy biến mất.Chắc chắn cũng là lúc anh ấy trở thành quỷ.
Yến Nhi suy nghĩ một lúc lâu rồi chìm vào giấc ngủ,trong giấc mơ,vụ khủng hoảng đấy không tài nào bay ra khỏi đầu.
6 giờ.
Thiên Thiên giật mình tỉnh giấc,cô cũng không khác gì Yến Nhi,trong mơ cô cũng mơ không khác gì Yến Nhi.Tại sao???Tại sao cô lạ có cái giiacs mơ quỷ qoái đó,nó không phải là giấc mơ bình thường,cô có cảm giác như đó chính là một phâng ký ức quan trọng.Lúc đó cô còn thức sao???Cô tên Anh Thư là sự thật???
Hàng ngàn câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu cô,câu trả lời chính xác là ở trong ký ức của cô.
______Quá khứ______
" Lúc em đọc tờ giấy này thì tôi đã lìa xa trần gian này rồi. Tôi yêu em. Đúng, sự thật này tôi không thể chối bỏ được. Tôi yêu em từ cái nhìn lần đầu. Nếu bây giờ, em có thể lấy lại kí ức của mình và mất kí ức hiện tại. Làm theo ba bước sau:
1. Em ra khu rừng phía sau đồi hoa thiên sứ. Địa chỉ: Đường XX ngoại thành.
2. Em hãy đi gặp lại Nguyên Khôi và nói em yêu cậu ta. Địa chỉ: Đường YY khu ZZ.
3. Em hãy đứng trước bàn thờ và lạy 3 cái. Thời hạn ở lại trần gian của em sẽ kéo dài đến hai năm. Hãy sống thật tốt.
Nếu em sống tốt, trời sẽ có thể để em ở lại trần gian này tới lúc nào em muốn.
Bây giờ thì tôi đã yên tâm rồi. Tạm biệt em. Tình yêu của tôi".
_______Hiện tại_______
Bức thư của Tuấn hiện ra trong đầu cô,cô nhìn xuống vòng tròn trên cổ tay,rồi lại nhớ đến Tuấn,cô không muốn quên Tuấn,người cho được như ngày hôm nay,đồng thời cô cũng muốn nhớ đến người quan trọng trong ký ức,và cũng muốn lâu dài ở lại trần gian này.Nghĩ đến,bỗng chốc một ý nghĩ hiện ra trong đầu.Cô đứng dậy,đi lại gần chiếc bàn kia,cầm bút rồi bắt đầu ghi gì đó vào giấy.
"Tuấn à,anh chính là người cho tôi hôm nay,một Thiên Thiên thật mạnh mẽ trong thế giới này.Tất cả chỉ trong cậy vào anh,chỉ một mình anh,không biết tôi viết như vậy thì lúc nhớ lại tôi có nhớ anh hay không nữa,hay là trời sẽ không cho tôi và anh không nhớ nhau,nếu vậy thì tôi xin lỗi anh trước.Ơn này,tôi sẽ không bao giờ quên,bây giờ anh như thế nào rồi???Sống tốt chứ???Trên đó có vui vẻ hay không???Hay là buồn như tôi ở đây???Có anh tôi mới cảm thấy vui,tôi đã tìm được một người thích hợp ình,và người đó là Nguyên Khôi.Nhưng..."-Ghi tới đây,bỗng cô cười khẩy,ánh mắt của cô kiên định lại nhìn vào tờ giấy và viết tiếp-"...Ông trời chắc không có thương tôi,anh ấy là một con quỷ,còn tôi và Tuấn là thiên thần,hai thế giới khác biệt hoàn toàn,nhưng tôi còn có thể xin cậu ấy cho tôi yêu cậu ta.Thật chẳng ra gì,tôi quá độc ác khi hành hạ tâm trí của Yến Nhi.Thôi,tôi mỏi tay rồi.
Mong tôi sẽ luôn nhớ mãi anh.Tạm biệt,nếu có thể,tôi muốn thấy lại tờ giấy này.
Ngày 25 tháng 12 năm 2015."
Cô cảm thấy như đây là một dòng nhật ký dành cho Tuấn,không phải là một cách để nhớ được Tuấn,và cô cũng đâu có biết...ông trời sẽ không cho cô phải nhớ Tuấn.
Đặt bút xuống bàn,cô nhanh chỗng bước lại chiếc máy tính để bàn,nối mày tính và điện thoại của cô lại với nhau,trong điện thoại cô có duy nhất một tấm hình của Tuấn,cô bấm bấm gì đó rồi bấm vào chữ In.
Soạt...soạt...két...
Một tấm ảnh được lấy ra từ chiếc máy in,vội lấy tay rút tấm hình rồi cô bước nhanh lại tờ giấy lúc nảy,dán tấm hình và tờ giấy lại với nhau.Một giọt nước mắt rôi xuống,chảy qua gò má rồi đáp xuống tờ giấy.
________END CHAPTER 29____________
Chơi tý đi!!!
Câu hỏi.
-Tại sao Thiên Thiên lại viết giấy lại???
Mọi người đừng đọc chùa nha,nhớ cmt ình đấy.
MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!!!