Chương 08: Chuyện thường ngày.
Ra về với bộ dạng khá là mệt mỏi, Anh Thư chìm vào giấc ngủ. Lâu Lâu Nguyên Khôi lại khẽ liếc qua Anh Thư.
Về đến trước cổng nhà, anh suy nghĩ có nên kêu cô dậy hay không, hay phải bế cô vào, rồi anh quyết đinh không phá vỡ giấc ngũ của cô, anh khẽ bế cô dậy.
Bế cô vào phòng, đặt cô xuống giường anh vén mái tóc của cô gọn qua một bên, anh thầm một mình:
- Anh nghĩ...
Những lúc anh thấy buồn
Người từng đến đã khiến trái tim anh vui
Rồi những lúc anh nản lòng
Người vội luôn bên anh vượt bao gian nan.
Rồi như thế khiến anh không hoài nghi nơi tình yêu
Mà anh đã cố đắm say bao ngày qua trao về em, baby.
Cho đến khi em đi trong anh giờ đây mới biết
Với những lúc chúng ta bên nhau người xem là ác mộng
Tình yêu đã vỡ, nhìn nhau không nói...
Baby please...
[ĐK:]
Dừng lại đi em nhé với những kí ức đã sống mãi trong ta ngày qua
Anh cứ mãi cố gắng ước mong chuyện tình mình sẽ không tàn.
Vậy mà giờ đây là lúc anh thấy em cười
Thật đẹp khi người bước lên thánh đường
Baby so pretty on the wedding dress, but i'm so so sad, i am so so sad.
Baby so pretty on the wedding dress... dress... dress... dress...
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Anh nhìn vào màn hình điện thoai, không chần chừ, anh bắt máy:
- Alo.
- Theo như tôi biết thì cô đó đã dọn đi cách đây 2 ngày.- Tên đó báo cáo.
- Cô đó đi đâu, mà tên gì?
- Tôi cũng không biết, hình như là Phan Hoàng Anh Thư.
- Cái gì, Phan Hoàng Anh Thư.- Anh vừa nói vừa nhìn xuống cô.
- Dạ.
Tút...tút...tút... Không nói thêm câu nói, anh vội cúp máy, nhìn xuống cô và nói:
- Chắc không phải em đâu nhỉ?
- Là em đó!
- Hả, em dậy hồi nào vậy?- Anh bất ngờ.
- Lúc anh bế em vào. Hihi.- Cô cười cười.
- Em, đã hạ được người của anh tron trận đấu.
- Đúng.
- Em không giận anh vì đã đến phá nhà em à.
- Không.
- Sao em lạnh nhạt với anh vậy.
- Không sao cả. Hihi.- Cô cười gượng.
- Sao mặt em xanh xao dữ vậy.- Anh lo lắng.
- Không sao.
Anh không nói nữa, bước về phòng. Bước đến trước cửa phong, anh bước vào và thả mình xuống chiếc giường thân yêu. Anh lẩm bẩm:
- Cô ấy sao vậy ta, được, ngày mai anh sẽ biết hết.
Đêm dài rồi cũng qua.
`````````6h45`````````````````
Nếu valentine lại 1 mình trên con đường cuối phố
Cố kìm nén lại cảm xúc , cố dựng xây sao lại đổ
Vì 1 người ra đi bước chung lối ai rồi
Trước ghế đã cùng nhau ngôi sao hôm nay mình anh lẻ loi và
Nếu valentine 1 lần nữa cho anh là người đợi chờ
Ok, anh vẫn chấp nhận được yêu em dù dại khờ
Cho anh 1 lần nữa thôi được nắm tay em và nói
Em vẫn còn “yêu anh nhìu” dù vẫn biết là nói dối
Xin cho anh quên quên hiện tại để quay về nơi bắt đầu
Nơi chưa từng gặp em nơi mà con tim chưa biết đau
Chưa biết khóc chưa biết nhớ chưa biết ghen với nhà giàu
Thà anh vẫn chưa bik yêu ai để con tim này chưa rỉ máu
Anh thề đây là lần valentine cuối cùng mà anh còn quan tâm
Kể từ đây và mãi mãi con tim sẽ mãi lặng câm
Số kiếp cô đơn nên chẵng muốn ai đến bên cạnh
Dù thể xát héo khô vẫn mong 1 lần e yêu anh.
Điện thoại của Anh Thư vang lên.
- Ushhhh! Alo, quỷ nào vậy?- Anh Thư cáu.
- Tao đây, hôm nay trường mình được nghĩ hoc, mày không cần đến trường.- Yến
Nhi nói qua điện thoại.
- Hả, sao lại nghĩ vậy, hôm nay đâu phải ngày gì? Với lại hôm nay tao có việc ở
trường mà.
- Tao cũng không biết nữa. Thôi nghĩ đi. Tút...tút...tút...- Yến Nhi tắt máy.
Cô cũng nằm xuống ngủ tiếp nhưng:
- Sao mà đau đầu, chóng mặt vậy nè.- Cô xoa xoa thái dương.
Nói rồi cô quyết định vào nhà vệ sinh làm VSCN để đến bệnh viện khám. Cô bước ra với chiếc áo phông trắng có cánh thiên thần và quần bagy vải trắng, và thêm đôi
giày bata trắng nữa, nhìn cô không khác một thiên thần.
Bước xuống cầu thang mà có ai đó phải nhìn cô chăm chú.
- Em đi đâu đó.- Anh lên tiếng.
- Đi chơi chút về.
- Anh đi cùng em.
- Không, em đi cùng bạn, không cần anh đi theo làm gì.
- Nhìn sắc mặt em hơi yếu đấy.
- Không sao, em đi đây.
Nói rồi, cô bước ra cửa. Chạm mặt cô là cô bạn chí cốt của mình.
- Mày đi đâu vậy?.- Yến Nhi cười cười.
- Mà hình như sắc mặt mày không tốt.- Yến Nhi tiếp lời.
- Tao thấy hơi chóng mặt nên đi đến bác sĩ một chút. Mà mày đến làm gì đấy.- Anh
Thư mệt mỏi.
- Tao đến gặp anh tao có chút việc. Để tao đi với mày, chút nói với anh tao cũng được.- Yến Nhi.
- Thôi không cần đâu. Tao đi một mình cũng được.
- Đi mà, mày cho tao đi đi.
- Thôi, đủ biết tính mày rồi, đi.
Rồi cô và Yến Nhi ra chiếc xe lambogini của Yến Nhi rồi chạy vút đi.
_____________________Tại bệnh viện WHITE____________
- Mày vào đi.- Yến Nhi xua xua tay.
- Ừ, tao vào đây.
Nói rồi cô bước vào cánh cửa được cho là thiên đàng. Một hồi sau khi khám cho cô, cậu bác sĩ nhẹ giọng cất tiếng:
______________END CHAP 08_____________________
-----------------------Giới thiệu nhân vật------------------------------
1. Huỳnh Anh Vũ ( Bin ).
- Làm việc trong bệnh viện của gia tộc Phan-Hoàng. Cùng là bác sĩ riêng của gia tộc Phan-Hoàng.
- 21 tuổi. IQ 209/300.
- Ngoại hình: đẹp trai, cực kì kute,...
- Tính tình: luôn đối sử tốt với mọi người.