- Ngày 20-6-2007 : Mình mới biết mình bị một khối u chèn não.Bác sĩ kêu không có cách nào mổ được. Mình sẽ phải uống những thứ thuốc đắng đó để làm chậm quá trịnh phát triển của nó. Ôi! Không thể tưởng tượng nổi. Tất nhiên mình buồn, mình khóc. Nhưng mình tự cho phép mình yếu đuối 1 ngày hôm nay thôi. Từ ngày mai trở đi sẽ không còn giọt nước mắt nào có thể lăn trên má mình được. Mình sẽ sống “ sung” hơn cả trước à xem. Đâu cần sống nhiều đâu nhỉ? Chừng ấy thời gian cũng đủ để ình để lại cái gì đó cho cuộc đời rồi. mình sẽ không yêu đâu. Đơn giản vì mình không muốn phải buồn vì tình yêu. Càng không muốn người ấy phải buồn khi mình rời khỏi thế gian này.
- Ngày 19-4-2008: Mình thi thử đại học rồi. Điểm cao nhất lớp nhé. Thế mà bố mẹ không cho thi. Cứ bắt qua Úc điều trị. Mình đã đi điều trị cả chục lần rồi. Nhiều chỗ còn có nhiều hi vọng hơn lần đi Úc này, thế mà họ cũng có chữa được đâu.Mình bảo nếu không ình thi đại học thì sẽ không ra ngoài nữa. Anh 2 hiểu mình, nói giúp mình bao nhiêu ra, cuối cùng bố mẹ cũng đồng ý. À mình tình cờ đọc được 1 top nói về những con thiên thần. Chúng bay xuống trần gian vào 1 ngày được phân từ trước để lấy nhựa sống. Nếu con thiên thần tới vùng đang mưa sẽ bị ướt cánh phải làm kiếp người dưới trần gian chờ ngày mọc cánh lại…
- Ngày 8-8-2008 : Oh yeah! Mình đậu đại học rồi Hà nội rồi. Nỗi buồn chợt len lói giữa niềm vui khi mình đang viết những dòng nhật kí này. Liệu mình có đủ thời gian để cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay? Thôi chuyện đó tính sau. Bố mẹ mua nhà ình trên đó. Mình không thích như vậy …Mình không còn nhiều thời gian nữa. Mình muốn sống như các bạn sinh viên xa quê khác cơ. Thuê phòng trọ, đi làm thêm. Ôi thích quá.
- Ngày 10-9-2008: Mai mình nhập học rồi. Hôm nay đi tìm trường bị ướt hết cả người vì mưa to quá. Có 1 anh nhường ghế ình. Anh ta đâu biết mình đang sống nhanh, sống bù lại nhưng ngày mình không thể sống. Mình không thích ngồi, mình thích đứng như những bạn sinh viên khác. Anh ta cũng vui tính. Bây giờ mình sẽ nhắn tin nhờ anh ta mai đưa mình tìm phòng nhập học. Anh ta học trường mình mà.
- Ngày 11-9-2008 : Khứa khứa, vui quá. Mệ nữa. Bác sĩ kêu nên ít vận động và tránh làm việc nặng nhưng vui không cưỡng được. Mình lấy áo anh ta giả làm sinh viên tình nguyện đi bắt nạt bọn cùng tuổi. Mình còn trúi anh ta, bí mật quát 1 con bé làm nó sợ xanh mắt mèo ra.Lúc về anh ta cứ nhìn mình rồi lại nhìn quán mía đá. Thế mà ra đến cổng trường rồi vẫn chưa chịu mời. Bắt mình phải ra tay. Không hiểu sao mình tự nhiên với anh ta thế : thổi ùng ục cốc mía đá rồi khích anh ta uống hết. Anh ta đúng là đồ ngốc. Thích bóng rổ mà không dám chơi. Lại còn không tin có thiên thần nữa chớ…
- Ngày 20-10-2008 : Anh ấy giúp mình rất nhiều. Hôm nay tặng hoa mình nữa nè. Mình cũng thích thích anh ấy. Tự nhiên lại nghĩ về anh ấy nhiều hơn cả anh hai. Phải chỉnh ngay mới được, mình không được phép yêu ai hết đó.
- Ngày 1-12-2008 : Anh rất quan tâm mình. Có những lúc mình còn tưởng chúng mình là người yêu của nhau cơ đấy. Anh thích núm đồng tiền của mình thì phải . Nhưng không dám nhìn lâu. Ha ha
- Ngày 13-1-2009 : Mình và anh đứng trên cầu Thê Húc. Mình muốn làm người yêu anh. Thực sự đấy. Mình biết mình không còn là mình nữa, không giữ được cái quyết tâm lúc đầu nữa. Mình định nói là “ Anh dễ thương lắm, lại hay bảo vệ em, anh là bạn trai em nhé!” Nhưng nói đến chữ “ anh làm “ thì mình khựng lại rồi vội chuyển thành “ anh trai em nhé”. Thật bực mính khi anh đồng ý. Chả nhẽ anh chưa hề yêu mình, hay anh đã có người yêu rồi. Tình cảm anh dành ình chỉ là do mình chủ quan đánh giá ư? Mình buồn nói hôm nay sẽ tốn nhiều giấy mực không phải vì có thêm ông anh mới mà là vì mất đi cơ hội làm người yêu của anh. Thực ra mình mâu thuẩn lắm. Cái đầu mình cứ nhảy loạn xà ngậu cả lên. Lúc về anh vào phòng mình. Như mọi lần,mình nhanh tay cất cái bọc thuốc to tướng đi rồi. Mình không muốn anh thương hại mình đâu. Mình cũng chưa 1 lần nói cho anh biết mình là con nhà giàu. Cứ để anh nghĩ mình là cô bé nhà quê đi. Như vậy sẽ không phải phiền phức. À. Cứ tưởng bị bại lộ khi mình bị ngất. Tỉnh dậy thấy mặt anh trắng chả khác gì mặt mình. Thương anh quá. Mình nhanh trí nói như 1 trò đùa. Hên là anh đã tin. Bây giờ mình gác bút ở cuốn nhật kí này để khai bút ở cuốn sổ sáng tác truyện. Nhũng hình ảnh về anh đã ăn sâu vào trong từng câu chữ rồi.
- Ngày 15-1-2009 :Phù phù mệt quá. Hôm nay đi chơi. Tôi nghiệp anh thật. Thư sinh mà phải vác cái ba lô to tướng. Đồ ăn, nước uống… bao nhiêu ra. Không bỏ được 1 thứ nào ở nhà cả. Anh có ý muốn chia trả tiền thức ăn mình mua. Mình nói là đồ quê mang lên. Nói 1 thôi 1 hồi cuối cùng anh mới chịu. Anh còn có vè hậm hực vì về muộn , phải bỏ lỡ 1 trận bóng rổ hay. Xì.
- Ngày 26-1-2009 : Hôm nay mình và anh ăn tất niên. Bố mẹ không cho vì phải ăn tất niên ở nhà. Mình giả vờ khóc nói mình bị bệnh, bố mẹ không thương mình nữa. Cộng thêm sự viện trợ nhiệt tình cuả anh hai. Cuối cùng bố mẹ cũng cho đi. Mình biết bố mẹ thương mình nhất. Bố mẹ làm đều muốn tốt ình thôi. Kể chuyện ăn tất niên nè. Anh phải đi chợ mặc cả. xách làn. He he. Giá ngày tết thật đắt đỏ. Mỗi đứa 100k mà chả bõ xỉa răng. Mình định góp thêm. Phần vì biết anh sẽ không chịu. Phần vì sợ anh nghĩ mình theo hướng xấu nên không góp nữa. Lúc rửa bát anh bức xúc lắm. Lừ mình miết à. Mình đấm đám vai nịnh hót rồi chớp chớp mắt ấy cái là anh siêu luôn. Ha ha. Anh đâu biết đặc thù căn bệnh của mình là càng hoạt động nhiều sẽ càng đẩy nhanh quá trình phát triển của khối u, làm cho bị ngất đột ngột. Mình thì không muốn ngất trước mặt anh thêm lần nào nữa. Không muốn anh lo lắng thêm lần nào nữa. Những giây phút đi cạnh anh thật hạnh phúc. Mình biết anh yêu mình. Mình cũng yêu anh nhiều quá rồi. Mình không muốn chết sớm. Mình muốn sống cùng anh cơ! Sao ông trời bất công với mình vậy. Hu hu
- Ngày 14-2-2009 : Mình nghe bọn bạn kêu đi bán hoa hồng ngày này nên tự nhiên muốn thử. Hì. 4h mình đã lôi cổ anh ra chợ đầu mối rồi. Thế mà còn suýt nữa thì hết hoa đấy. Cuộc đời này có nhiều gã dại gái hơn mình tưởng. Nhờ vậy nên mình bán rất đắt hàng. Nhìn những đồng tiền tự mình kiểm được thật ý nghĩa. Lời những 320k. Anh tự nhiên lôi ra bông hoa hồng to tướng, không biết thó được ở đâu tặng mình.Mình vui khôn tả. Chỉ mong anh nói thêm câu : “ làm bạn gái anh nhé”. Thế mà cái đồ ngốc đó im thin thít.Mình tức giận kêu anh lãng phí rồi bán luôn bông hoa đó đi cho bõ ghét. Mình và anh còn gặp 1 chuyện bất bình nữa. Đứa bé bán vé số không bán được vé số còn bị 2 người nhà giàu xô ngã xước cả chân. Anh có ý cho cô bé đó số tiền này . Tiền này là tiền tự tay mình kiếm được. Cả hai đã thống nhất để đi chơi Bát Tràng rồi. Mình có cách khác giúp cô bé. Mình bí mật đưa cho cô bé đó địa chỉ nhà mình để xin làm người giúp việc. Khi này mình dặn đi dặn lại bố mẹ rồi. Nếu có cô bé nào đến xin việc thì phải báo mình. Anh ghét bọn nhà giàu lắm. Có những lúc mình định nói rõ về bản thân mình nhưng lại sợ anh xa lánh. Mình đành vào hùa với anh rồi kết luận mình cũng là người nghèo.
- Ngày 16-2-2009 : Hôm nay là ngày xui xẻo nhất của mình. Mình và anh đi Bát Tràng thấy 1 con thiên thần đẹp ơi…là đẹp. Ông thợ bảo con thiên thần đó do 1 cậu đặt làm 1 con duy nhất và độc quyền nữa chứ. Thật bực mình, mình đang tính khi về nhà mình sẽ đặt ông ta làm 1 con khác như thế. Thế mà ông ta nói vậy …làm mình mất hết hi vọng. Nếu chỉ có vậy thì cũng không xui lắm. Cái chính là lúc đang đi thì mình bị ngất đột ngột. Nghe bác sĩ nói là được khoảng 30p rồi. Mình năn nỉ ông bác sĩ già. Cuối cùng ông ta cũng đồng ý không nói thật bệnh tình của mình.Ông ấy thật tốt bụng. Hi hi. Anh nói có việc về sau không đưa mình về được. Mình không trách anh đâu vì anh đã không đưa mình về thì chắc có việc gấp lắm. Về đến nhà mama goi điện báo cô bé bán vé số đã tìm đến nhà xin việc. Cô bé dễ thương ấy sẽ được bố mẹ thích lắm cho xem. Mình không làm tròn bổn phận của một người con… Không báo hiếu được cho họ thì mình phải tìm một người con khác cho họ chứ đúng không?
- Ngày 28-8-2009 : Mình gạ gẫm mãi nhưng anh không chịu biểu diễn bóng rổ ình xem. Cuối cùng phải dùng biện pháp mạnh mói chịu nghe lời. Hì. Mình thấy anh tập cũng như anh hai ý. Mình muốn anh chơi bóng rổ vì nó là ước mơ của anh. Mình muốn nói với anh là đừng bao giờ từ bỏ ước mơ. Đắn đo lắm mình cũng đã quyết định chơi bóng cùng anh nhưng mình không vận động được nhiều. Mình chỉ tham gia để … nhìn thấy anh thôi. Hi hi. Chiều tối đó anh về phòng mình nấu cơm. Chả may bố mẹ mình đến mà không báo trước. Mình nhanh trí nói như kiểu bố mẹ là chủ nhà. He. May mà bố mẹ hiểu ý nên không nói gì. Hên.
- Ngày 29-8-2009 : Mình nhờ 1 ngôi nhà dưới quê rồi mới anh về. Anh cứ tưởng là nhà mình thật. ĐÚng là con bò.
- Ngày 10-2-2010 :Hôm nay mình kêu anh ngày 14-2 đi bán hoa kiếm tiền chơi. Không hiểu vì sao mà anh lắc đầu nguầy nguậy. Quen anh hơn 1 năm rồi, mình cảm thấy càng ngày mình càng yêu anh hơn. Chính vì mình yêu anh nên mình mới không thể để anh yêu mình được. Mình đâu có tương lai. Cứ để riêng mình chịu nỗi đau này là đủ rồi. nếu anh nói yêu mình…mình sẽ… từ trối ngay mà không cần suy nghĩ.
- Ngày14-2-2010 : Hôm nay vui mà buồn. Anh dẫn mình đi ăn chè nóng rồi tặng mình con thiên thần bữa đi Bát Tràng với 1 ít socola. Thì ra hôm đó anh ở lại để gặp người đặt làm con thiên thần này. Anh nói muốn mình làm bạn gái.Trơid ơi! Không 1 ai có thể hiểu nổi mình vui như thế nào đâu.Mình định hét toáng lên trong quán chè nóng đó.Chợt một giọng nói rất quen thuộc vang lên : “ Ơ .Nhưng em có người yêu rồi “. Giọng nói đó chính là giọng mình.Nhưng xin thề nó không phải là lời nói tự đáy lòng mình. Mình thấy những tia tuyệt vọng trong con mắt anh phóng ra 1 cách đau khổ. Anh ơi! Anh có biết em còn đau khổ hơn anh gấp trăm ngàn lần khi phải dối lòng! Em yêu anh…Em yêu anh lắm mà…Em yêu anh hơn cả anh hai đó.
- Ngày 17-2-2010 : Tính đến hôm nay là tròn 3 hôm anh trốn tránh mình. Đó không phải cách hay đâu anh. Anh phải mạnh mẽ đương đầu với mọi khó khăn chứ. Mình quyết tâm đến tận phòng anh . Cuối cùng cũng gặp.Anh nói mai sẽ ình biết câu trả lời. Mình hồi hộp quá. Nếu là dừng lại, coi như 2 kẻ xa lạ thì sẽ là hình phạt khắc nghiệt nhất với mình. Chẳng nhẽ cái hạnh phúc nhỏ nhoi là được đi cạnh anh mà ông tròi cũng định lấy mất đi.
- Ngày 18-2-2010 : Ai ăn chè không mình khao. Hi. Hôm nay mình rất vui. Anh chịu tiếp tục làm anh trai nuôi của mình rồi. Anh bảo không được thiên vị giữa người yêu và anh trai. Mình bảo người yêu phải hơn anh trai chứ. Chắc anh không hiểu. Anh là người mình yêu thì anh phải hơn anh hai chứ. Anh muốn gặp người yêu mình. Mình nghĩ ngay tới anh hai. Nhưng chắc sẽ phải đổi với anh hai cái gì thì ảnh mới chịu.
- Ngày 21-2-2010: Ồ. Đúng là trái đất tròn. Có những sự trùng hợp đến không tưởng. Người đặt làm con thiên thần đó thì ra là anh hai.Anh hai định làm tặng mình thế mà bị anh Tú hớt tay trên. Không quan trọng. Cuối cùng nó cũng thuộc về tay mình rồi. Anh hai quen xưng hô “ mày –tao” làm súy nữa lộ tẩy. Mình biết ngay mà. Anh hai bắt mình qua Nhật gặp ông bác sĩ gì gì đó. Mình nói trước là chỉ qua 1 tuần thôi.
- Ngày 7-9-2010 : Có khi nào em nên đừng lại … để cho anh rộng đường bước tiếp? Ừ ! Chắc phải chia tay thôi. Chia tay dù cho chúng ta chưa 1 lần chính thức yêu nha. Gắng gượng làm chi vì những cuộc điện thoại không còn đầy ắp tiếng cười …vì khoảng cách đã đủ xa để chia rẽ hai người dưng ngược lối…Và vì nhưng yêu thương không đủ để kết nối đôi tim vốn đang loạn nhịp.Tất cả đều là vì em không tốt. Vâng, em chỉ là một đoạn thẳng ngắn ngủi còn anh là cả một đường thẳng dài. Chúng ta chỉ cắt nhau 1 lần duy nhất rồi khoảng cách cứ thế mà tăng dần đến muôn trùng.Đã vậy , chẳng thà là hai đường thẳng song song. Không gặp…không yêu…không buồn biết đâu sẽ tốt hơn rất nhiều.Anh đã từng thử nhắm mắt để cảm nhận em để biết anh yêu em như thế nào chưa? Anh đã từng thử ngừng yêu em để hiểu cái cảm giác đâu khổ mà em sẽ phải chịu đựng chưa? Chưa đúng không anh? Chác anh cũng không biết được vì sao em lại rời xa anh…vì em ghét bỏ anh…vì em đã có người yêu hay vì em yêu anh quá nhiều.Em vẫn là em thôi! Vẫn là cô bé muốn nhõng nhẽo bên anh cả ngày…vẫn là cô bé quan tâm anh từng giờ…vẫn là cô bé yêu anh trong đau khổ và thầm lặng. Mà em không đủ khả năng làm 1 người yêu tốt của anh thì thôi em buông tay cho anh bước đi.Anh hãy tìm ình 1 đường thẳng trùng, một người có thể cùng anh đi hết quãng đường đời.Nhưng anh ơi! Buông tay không có nghĩa là quay lưng đâu nhé! Không có nghĩa là chúng ta trở thàng hai người xa lạ. Em sẽ luôn dòi theo từng bước chân của anh để biết được … anh đang khóc… Ấy! anh đừng khóc. Anh khóc làm em không kim được lòng. Anh phải cười nhiều lên, cười nhiều như em đã từng cười đó. Đừng ngoảnh mặt lại…sẽ không bao giờ anh thấy được em đâu. Ngố quá! Em thấy anh vì anh luôn ở trong tim em mà. Em xin lỗi vì đã dành hết sự đau khổ với anh. Em xác định rồi. những ngày không có anh chắc chắn sẽ không còn là 24h nữa. Sẽ lạnh và dài lắm. Mà không sao đâu anh. Cũng không phải chịu đựng cái cảm giác này lâu đâu anh. Thiên đường … cho em…
- Ngày 8-9-2010 : Mình quyết định rồi. Mình sẽ cùng anh đi chơi ở bến xe bus đó 1 ngày rồi mình sẽ quên anh mãi mãi. Cố lên.
- Ngày 11-9-2010 : Anh vẫn vậy. vẫn quan tâm mình mà. Mình đã vô tình làm tổn thương anh một lần nữa rồi. Mình bướng bỉnh không nghe lời: Không chịu về phòng cũng không chịu ăn chè nóng dù người đang run bần bật.Anh bực lắm. Bỏ về trong trời mưa. Anh không hiểu mình. À mà không phải. Chính mình không hiểu mình. Mình muốn được anh ôm chứ không phải là ăn chè hay đi về. Thế vầy mà không chịu nói. Bóng anh xa khuất thì mình cũng dầm mưa về. Không còn lạnh nưa…Mát…Nhưng để được cái cảm giác đó thì bây giờ mình đang nằm viện dài ngày. Hêy ! Bắt đầu quên anh nào.
- Ngày 18-9-2010 : Anh chắc đang giận lắm đây. Một tuần không gọi điện, không nhắn tin…Giận đi anh, giận đi để chúng ta không còn gì của nhau nữa. Để anh không phải khóc khi em ra đi.
- Ngày 21-1-2011 : Những ngày thiếu vắng anh không dễ như mình vẫn nghĩ.Mình rất nhớ anh nhưng không thể ra bệnh viện. Ngay cả gọi cho anh cũng không được vì bố mẹ đã thu điện thoại. Hu hu. Chỉ còn cách biến những nỗi nhớ về anh thành câu chữ trong tập tiểu thuyết mình đang viết. Nhờ vậy mà đã hoàn thành rồi. Mai mình sẽ nộ bài dự thư này trân diễn đàn Zingh. Biết đâu lại xoắn được giải “ Cây bút trẻ” về nhỉ.Khối u đang lớn dần,mình cảm nhận được nó. Mình cảm thấy sợ hãi…sợ hãi thật sự.
- Ngày 14-2-2011 : một valentin buồn. Hôm nay chắc anh đang đi chơi cùng người yêu. Hì. Mình có cảm giác bị bỏ rơi…có cảm giác bị phản bội…Ôi
- Ngày 20-2-2011: Mình đã mua chuộc được anh hai. Anh hai hiểu mình nhất. Mai anh hai sẽ xắp đặt giúp mình ra ngoài gặp anh Tú. Nếu lịch học anh không thay đổi thì có thể gặp anh ở trường. Vui quá.
- Ngày 21-2-2011 : Anh hôm nay đẹp trai ghê. Hì. Mọi thứ về anh vẫn tốt. Vui rồi nha! Mình nói mình chia tay rồi thế mà anh không biết đường tỏ tình với mình. Anh ngốc ngốc ngốc. 15p ngắn ngủi cuối cùng cũng hết. Mình tự nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cố gắng chờ đến lúc anh xa khuất mới gục ngã. Anh hai mặt xanh lè vội bế mình ra xe chở về bệnh viện. Sau vụ này chắc mình bị bố mẹ quản chặt lắm.
- Ngày 09-5-2011 : Mình nghe lén được bác sĩ bảo bố mẹ là mình không còn nhiều thời gian nữa. Họ giấu mình làm gì cơ chứ. Mình biết rõ hơn ai hết mà. Chính lúc này đây nét chữ mình cũng đâu còn đẹp. Cầm 1 dồ vật nặng với mình là điều không thể…
- Ngày 10-5-2011 : Mình rất vui. Bố mẹ bảo mình đã đoạt giải “ Cây bút trẻ” rồi. Còn hứa sẽ tổ chức tiệc ình nữa.Anh là người đầu tiên mình mời. Bạn bè xã giao thì nhiều lắm, còn thân thì không có mấy người. Mình đã không chơi với bọn nhà giàu từ lâu rồi. Nhưng có 1 số đứa là con của bạn bố mẹ mình, việc kinh doanh của gia đình có ảnh hưởng trực tiếp từ họ nên mình mời con bọn họ cho phải phép. Dù sao cũng đâu mất gì. Mình sẽ giới thiệu anh là người yêu. Mình không thể giữ trong lòng mãi được. Mai anh sẽ biết mình là con nhà giàu. Nhưng sẽ không biết được mình xắp chết. Vì mình dặn mọi người kĩ lắm lắm lắm rồi.
- Ngày 11-5-2011 : Mình mặc bộ cánh trắng do anh hai đặt. Anh hai kêu anh đặt độc quyền. Hịc. Anh hai rảnh ghê í. Còn 1 vấn đề nữa cần được giải quyết…Chân mình yếu nên đi hơi khó. Mình lại không muốn bị sao trong buổi tiệc có mặt anh. Chắc mình phải nhờ Mai dìu giúp. À Mai là cô bé bán vé số đó. Giờ là em gái nuôi mình rồi.Thôi mình rửa tay gác…bút đây. Tí nữa buổi tiệc kết thúc thì mình sẽ viết tiếp…
- Ngay 15-5-2011 : Hay ghê. Mình bị mê man 4 ngày nay rồi. Nhiều lúc tỉnh mà không đi lại được. Đến nói vài câu còn cảm thấy mệt.Chả hiểu sao bây giờ tỉnh như sáo. Đi lại quanh phòng bệnh được rồi.Còn viết được cả nhật kí nữa.Chữ cũng đẹp hệt như lúc bình thường vậy.Mình kể tiếp hôm đó nha! Hôm đó anh tới với vẻ mặt hoang mang. Mình nắm tay anh trấn an rồi đưa qua gặp bố mẹ. Mình giới thiệu là người yêu luôn. Mình kéo anh đi ra bục phát biểu. Định tuyên bố anh là người yêu mình. Nhưng đi ngang qua bọn con nhà giàu đó…Bọn nó kéo mình lại hỏi han.Làm mình không thoát được.Thế rồi điều mình lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra: Con Uyên đã khinh rẻ anh. Mình chết lặng người không nói được gì.Anh nhìn mình bằng ánh mắt cười. Giá như anh nhìn mình thù hần mình sẽ nhẹ lòng hơn. Anh nói mình kêu anh đến như 1 trò hề…anh nói mình lừa dối anh suốt 3 năm qua…Không anh ơi! Đó không phải sự thật. Rất tiếc đó lại là sự thật. Một sự thật mà ai cũng có thể nhìn thấy dù mình hoàn toàn không có ý xấu. Giận mình như vậy mà anh vẫn tặng quà.Giờ nó đang ở trên tay mình đây. Nó chỉ là 1 con gấu bông nhỏ có thể mua ở bất cứ cửa hàng lưu niệm nào. Khác biệt ở chỗ khi ấn vào trái tim của nó thì mình nghe thấy anh nói: “ Cuộc đời dài như thế…chờ em một vài năm không thành vấn đề. I love you”. Anh đã nhét vào con gấu 1 cái máy ghi âm nhỏ rồi khâu lại. Những mũi khâu mang rõ phong cách …con trai. Hi. Anh ơi! Em rất vui khi anh tặng món quà này cho em. Em không thể yêu cầu ở anh nhiều hơn thế. Bây giờ anh hãy tìm cho …
-----------------------------------------------------------------------------------------
Nét chữ riêng của em dừng lại ở đây.Em đã không kịp hoàn thành những dòng nhật kí cuối cùng. Tôi thấy dòng nhật kí của em nhòe đi vì những giọt nước mắt. Nước mắt của em ngày ấy và nước mắt của tôi ngày hôm nay đã cùng rơi xuống 1 trang nhật kí…
---------------------------------------------------------------------------------------------
Một năm sau
- Cậu định không yêu nữa sao? Nó trên trời cũng không muốn cậu như thế này vì nó đâu.
Minh vừa xoay con thiên thần vừa lạ lùng hỏi tôi. Tôi cười. Những nụ cười tôi đã học được từ em:
- Cũng thế mà thôi! Những ngọn lửa tình chẳng thể nào thiêu đốt đi những kí ức buồn.
Minh lắc đầu chịu thua:
- Cậu và nó hình như không phải người trần gian này. Mà đã có kết quả của Zing chưa?
- Sao cậu biết hay vậy. Chiều nay tôi mới nhận được điện thoại của hội đồng.Mai mới thông báo chính thức trên diễn đàn.
- Nếu không có kết quả thì sao cậu lại thúc gặp tôi gấp vậy.
Cậu ta vừa nhìn tôi vừa cười gian. Chắc cậu ta nghĩ rằng chỉ có những việc liên quan đến em mới làm tôi khẩn trương thế.Cậu ta sai rồi. Ngoài em ra vẫn còn 1 người có thể khiến tôi như vậy. Đó là con thiên thần ướt cánh ngày 11-9.
- Ước mơ của Châu cũng đã được thực hiện rồi. Bữa tiệc hôm đó chỉ là tổ chức trước 1 năm thôi đúng không?
- Cảm ơn cậu. Đúng là cậu hiểu nó hơn tôi. Tôi chẳng thể nào nghĩ ra việc đó để mà làm. Nếu không có cậu chắc nó sẽ không bao giờ đạt được ước mơ đó.
Tôi làm vậy đã thấm thía gì so với những việc em đã làm cho tôi, so với những gì em hi sinh vì tôi. Giờ tôi đã thực sự tin rằng trên đời này có những thiên thần. Trong đầu tôi hiện lên 1 thiên thần đang nở nụ cười bên núm đồng tiền má trái.Đôi cánh nhỉ xíu đang vẫy vẫy để bay về nơi có ánh sáng huyền ảo. Em đến trần gian thức tỉnh tôi. Làm tôi sống vui vẻ hơn. Lấy lại cho tôi sự tự tin. Giúp tôi sống có ý nghĩa hơn. Và rroif cũng đến lúc em phải đi.
Tại sao em cứ phải dấu những nỗi buồn trong lòng? Tại sao em không nói cho tôi biết toàn bộ sự thật? Em ngốc lắm! Biết sự thật rồi tôi sẽ không xa lánh em đâu. Tôi cũng chẳng thương hại em đâu. Biết sự thật rồi tôi sẽ chỉ yêu em nhiều hơn thôi. Tôi sẽ cùng em vượt qua khó khăn. Biết đâu em sẽ qua khỏi. Nếu không tôi cũng có thể cùng m đi hêt quãng đương … dù cho nó có ngắn ngủi đến mấy. Chỉ có em âm thầm chịu đựng như vậy mới làm tôi buồn ,tôi khóc.
Không chắc tôi sẽ lấy ai làm vợ nhưng chắc chắn tôi sẽ không thể yêu ai nhiều hơn em được… Lấy cuốn nhật kí từ trên giá sách, lòng tôi cảm thấy rộng mênh mông. Tôi mở nó nhẹ nhàng. Tôi mở nó ra làm gì? Chả phải tôi đã đọc thuộc làu từng câu từng chữ trong các trang nhật kí rồi sao? Đơn giản tôi mở ra để thấy em trong đó. Giật mình tôi nhìn lại. Dòng cuối cùng em viết không phải dừng lại ở câu “Bây giờ anh hãy tìm cho…” nữa mà đã có thêm những chữ mới:”…mình 1 hạnh phúc riêng. Hãy gói em vào trong 1 góc nhỏ của trái tim anh. Em rất vui vì anh đã thực sự trưởng thành. Em sẽ còn vui hơn nữa nếu anh tìm ình 1 ai đó thay em yêu anh.”
Vội gập cuốn nhật kí lại, tôi nhìn quanh căn phòng. Em đag ở đây…Em luôn dõi theo tôi thật.Mở lại cuốn sổ ra, nhẹ lau hai hàng nước mắt vô thức rơi. Những dòng nhật kí mới cũng theo đó mà tan biến hết. Thì ra những dòng nhật kí là ảo. Em là ảo. Cuộc sống này là ảo.Ngay cả con người tôi cũng là ảo. Đã là ảo sao tôi vẫn cảm thấy buồn, vẫn cảm thấy đau? Ngu ngốc không khi mà tôi muốn quay lại cái ngày tôi bị từ trối. Hụt hẫng, đau khổ nhưng ít ra tôi còn thỉnh thoảng có thể gặp em ở đâu đó.Bây giờ thì chỉ còn biết nhớ gọi tên em trong vô vọng. Chỉ biết trách mình đã không biết trân trọng những gì mình đang có.Đến khi mất rồi mới khóc lóc hối hận. Ssao tôi lại có thể để những giận hờn nhỏ nhen cướp đi hạnh phúc cơ chứ.
Ngồi trên xe 27 nhìn các bạn sinh viên nhập học tôi mỉm cười Trời đang mưa đấy! Tôi không nhìn những người bị mưa làm ướt mà cười đâu.Từ lâu lắm rồi tôi đã bỏ được cái sở thích không tốt đó. Thực ra tôi cười vì tôi nhìn về ngày này 4 năm về trước. Tại nơi đây em che ô cho cụ già để mình ướt cánh. Em có biết chiếc áo xanh tình nguyện em đã mặc được tôi giặt rồi gấp vào cẩn thận. Tôi đã không bao giờ dùng nó nữa kể từ lần đó. Tôi muốn em vẫn là 1 cái gì đó trên thế gian này. Giờ tôi đã ra trường…Tôi nghe em đi theo tiếng gọi của trái tim để quyết định đi theo con đường chơi bóng rổ chuyên nghiệp. Tôi tin quyết định đó là đúng.
Chắc sẽ có nhiều đồng đội thắc mắc vì sao hôm nay tôi nghỉ tập. Họ thể đưa ra hàng ngàn lí do nhưng chả thể đoán được tôi nghỉ tập chỉ đẻ ngồi trên chiếc xe bus này cả ngày. Bác lái xe và anh thu vé ngạc nhiên lắm. Có thể họ đang nghĩ tôi điên. Cứ để họ nghĩ vậy đi. Đã 6h tối rồi. Cái giờ cao điểm của Hà Nội. Nhưng xe bus có vẻ ít ngươi lên. Cũng đúng thôi. Mưa lạnh thế này họ ở nhà coi phim, chơi game chả thích hơn à?
- Anh…Anh có phải là Trần Lê Anh Tú – tuyển thủ bóng rổ của Việt Nam không?
Một cô gái la toáng lên làm 4 người khách còn lại trên xe quay ra nhìn:
- Phải rồi. Có gì không cậu ?
- Í ! Em và bọn bạn em hâm mộ anh lắm đó. Sáng nay em có thấy anh đi xe này. Phần vì vội, phần vì sợ không phải anh nên không dam hỏi. Làm em tiếc Cả buổi. Hên quá bây giờ lại gặp anh chính chiếc xe bus ban sáng. Cũng có duyên anh ha.
- Chắc vậy. Từ sáng đến giờ mình đều ngồi trên chuyến xe bus này. Từ đầu bến đến cuối bến rồi lại ngược lại.
- Ơ ! Ngoài sở thích ngắm người ta bị mưa ướt mà anh chia sẻ trên trang cá nhân thì hình như anh còn nhiều sở thích lạ nữa nhỉ?
- Không phải sở thích. Cậu có biết vào 1 ngày được phân công từ trước, các thiên thần sẽ xuống trần gian lấy nhựa sống không?
Cô gái nghếch mũi không hiểu:
- Thiên thần gì cơ ạ ?
Tôi không thèm để ý:
- Theo lịch thì ngày 11-9 là tới phiên thiên thần có núm đồng tiền má trái. Hôm nay trời lại mưa nữa nên thiên thần ấy sẽ ướt cánh và rơi xuống chiếc xe bus này như 4 năm về trước…
Hết
Truyện này của Ken Trên zing đó. Mình đọc thấy hay nên pos ọi người. Hãy tôn trọng tác giả bằng cách like nếu thấy hay. Và thì ghi rõ nguồn hoặc tên tác giả.