-Ưm....- nó uể oải ngồi dậy. Ủa mà đây là đâu thế nhỉ, đâu phải nhà nó đâu, nhà nó làm gì to thế này. Để nhớ xem nào: hôm qua nó đi với mẹ, mẹ bảo mẹ đi mua đồ một chút mẹ quay lại. Nhưng đợi mãi mẹ lại không tới, sau đó nó ngất và giờ tỉnh lại thì nó lại ở đây. Sao mà chẳng hiểu gì cả ?
-Cháu tỉnh rồi à ?- một giọng nói ấm áp vang lên. Nó bị cuốn hút bởi giọng nói này. Nó quay qua nhìn, giọng nói phát ra từ một bà lão có khuôn mặt phúc hậu.
-Dạ. Nhưng tại sao cháu ở đây thế ạ ?
-Ta thấy cháu ngất bên đường, trên người lại bị phỏng nặng nên ta đem cháu về đây chữa trị.- bà cụ giải thích tận tình cho nó hiểu.
-Đây là nhà bà ạ ?
-Không đây là nhà của cậu chủ. Hiện giờ cậu ấy không có ở nhà.- nghe bà nói vậy nó cũng thôi không hỏi nữa nhưng chợt nhớ ra gì đó, nó nói :
-Mẹ cháu ở đâu bà có thấy không ạ ? Mẹ bảo cháu đợi mà lâu quá không thấy mẹ lại không bik mẹ có bị gì không nữa ?
-Ta không biết. Mà cháu tên gì vậy ? - đến lúc này bà mới quan sát kĩ nó. Một đứa trẻ kì lạ với đôi mắt hai màu, thân hình nhỏ nhắn và làn da trắng hồng. Nhìn nó thật yếu đuối mang lại cho người khác cảm giác muốn bảo vệ, che chở.
-Cháu không có tên- nó trả lời buồn bã.
-Ba mẹ cháu tên gì ? - lạ nhỉ, sao lại không có tên được chứ. Nhưng nhìn nó có vẻ buồn nên bà không hỏi nguyên nhân.
-Ba cháu ạ ? Ba cháu tên Nguyễn Thế Hoàng.- nó có vẻ vui khi nhắc tới ba mình mà cái tên Nguyễn Thế Hoàng rất quen, hình như bà đã nghe ở đâu rồi. Đúng rồi, bà nhớ rồi. Nguyễn Thế Hoàng giám đốc công ty Nguyển Hoàng mà con bé nói đó là ba nó. Kì nhỉ hồi sáng báo mới đăng tin là con gái ông ấy bị bắt cóc rồi bị giết mất xác rồi kia mà. Kiểu này là bị gia đình bỏ rơi rồi đây, chắc là do đôi mắt hai màu của con bé. Tội nghiệp con bé, bà có nên nói cho nó biết không.
Về phần nó, thấy bà suy nghĩ lâu như thế, nó thắc mắc liền hỏi :
-Bà ơi bà sao thế ?- nó ngước mặt lên hỏi.
-À ta không sao. - nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của con bé, bà lại không nỡ nói. Hay là bà nhận nó ở lại đây, dù gì bà cũng là quản gia lâu năm ở đây mà. Tuyển thêm người giúp việc chắc cậu chủ cũng không phàn nàn gì. Nghĩ vậy bà liền nói :
-Thật ra ta có biết ba cháu. Ba cháu bận đi công tác xa, mẹ cháu cũng đi cùng nữa nên họ gửi cháu cho ta. Ta sẽ xin cậu chủ cho cháu làm việc ở đây. Cháu chịu không nào ?
-Dạ được mà. Chừng nào ba mẹ cháu về, bà có biết không ?
-Họ đi lâu lắm, khi nào họ về ta sẽ nói cho cháu biết.
-Vâng.
-Giờ cậu chủ cũng sắp về rồi. Cháu chuẩn bị ra gặp cậu chủ. Ta sẽ nói cậu chủ cháu là cháu của ta và nhớ là đừng nói gì khiến cậu chủ bực nhé. Cậu ấy khó chịu lắm đấy.
-Dạ.
-Ngoan lắm- bà đưa cho nó một bộ váy khá dễ thương ( t/g : người hầu gì sướng thế. )
Nó ngoan ngoãn đi thay đồ. Mà công nhận cái váy ấy rất hợp với dáng người nhỏ nhắn của nó. Nó thích lắm, trước giờ nó có bao giờ mặc đồ đẹp như thế này đâu. Chỉ toàn mặc đồ cũ của người khác không thôi. Nó cứ đứng trước gương xoay tới xoay lui, ngắm nghía đủ kiểu ra chiều khoái chí lắm. Vô tình bà thấy nó cứ đứng ngắm nhìn như thế, tự nhiên bà lại mủi lòng. Một đứa trẻ đáng yêu như thế mà ba mẹ nào lại nỡ bỏ đi như vậy. Thật độc ác.
-Cô nương làm gì mà ngắm kĩ thế. Đẹp lắm rồi.- bà ghẹo nó.
-Cảm ơn bà.- nó ôm cổ bà. Hôn cái chụt vô má của bà rồi chạy mất.
Một tiếng sau
-Mừng cậu chủ trở về.- đám người làm đồng thanh chào.
-Quản gia. Bà muốn nói gì sao ?- sau khi đám người kia lui xuống cậu mới lên tiếng.
-Tôi muốn nhận thêm người vô làm có được không ạ ? Con bé là cháu gái của tôi.
-Tùy bà.- cậu hờ hững đáp rồi đi lên phòng.