-Thì liên quan cái gì ? - nó nheo mắt, tên này lên cơn à ?
-Lúc đó tên bác sĩ phẩu thuật mặt cho em đã làm hư phần mắt bên trái, sau đó hắn đã bỏ trốn. Chính anh đã hiến mắt cho em, không lẽ em không biết sao ? - nói xong hắn vén cái mái che đi một bên mắt, nó vốn luôn thắc mắc màu mắt của nó bây giờ sậm hơn trước nhiều. Thì ra lí do là như vậy.
-Thật ?
-Phải. - hắn ta dịu dàng trả lời, phải chi thằng chồng nó cũng được một phần thì tốt nhỉ ? Đúng là sự thật đắng lòng mà.
-Vậy bắt em về đây chi ?
-Anh giúp em vậy không lẽ em không đền cho anh gì sao ? - cơ mặt vừa giãn ra thì lại phải nhăn tiếp khi nghe câu này của hắn. Tên này thật......
-Anh muốn em đền gì ? - nó cố giữ bình tĩnh để hỏi mà trong lòng không khỏi lo sợ.
-Sinh cho anh một đứa con và đồng ý làm vợ anh, nhé ?
-Anh điên sao ? Ân biết sẽ giết anh đấy.
-Thằng đó thì làm gì được. Gia thế nhà anh và nhà nó ngang nhau mà. Muốn chơi anh sao ? Tên đó chưa đủ trình đâu, nên em đừng đề cao hắn quá. - Hưng nói một cách đắc thắng.
-Anh giết con tôi bây giờ anh muốn tôi sinh con cho anh sao ? Anh nghĩ gì vậy ? Bị ngu hay là thiểu năng thế ?
-Con em chết hay chưa làm sao em biết được ?
-Tôi.... - nó cứng họng. Hắn nói cũng có phần đúng, lỡ may tiểu bảo bối vẫn còn sống thì sao ?
-Lát anh sẽ kêu bác sĩ tới khám cho em. Giờ thì nghỉ ngơi đi. - Hưng đi lại tháo trói cho nó rồi nhẹ nhàng bế nó đi lại phía giường.
Hưng không đem nó về nhà bởi vì có thể sẽ bị phát hiện nên đem nó tới đây là an toàn nhất. Cũng không thiệt thòi cho nó là mấy vì Hưng cũng cho sửa sang căn nhà này một chút và mua luôn giường cho nó để nghĩ cho thoải mái. Kể ra hắn cũng tốt nhỉ ?
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Trong lúc con vợ đang bán sống bán chết thì thằng chồng lại ngồi nhởn nhơ uống trà tại nhà Minh....
Thật ra là cậu không biết vì người giúp việc vừa báo là nó giận lắm nên bảo là không cho cậu về nhà. Thế nên thôi để khi nào mèo con hết giận rồi về cũng chưa muộn.
-Vợ anh đâu ? - Minh đặt bé con lên đùi mình rồi nói.
-Ở nhà. Mà mi đưa con cho ta bế với, nó con ta mà.
-Con cái beep. Mi nuôi nó ngày nào chưa mà ý kiến với ta.
-Thì giờ nuôi.
-Dẹp.
-Bé con muốn ở với ba không ? - cậu quay qua hỏi bé con nhưng lại nhận cái lắc đầu tuyệt tình của nhóc.
-Thấy chưa ? Bé con thích ba Minh hơn phải không ?
-Vâng. - bé con gật đầu cái rụp.
-Hứ hông thèm.
-Vậy thì mời về cho.
-Mèo con giận rồi, cho ta ở đây tối nay nhé.
-Không.
-Đi.
-Không.
-Làm ơn, nếu cho ta sẽ tặng mi một chiếc SH.
-SH bổn thiếu gia không thiếu.
-Vậy Audi nhé.
-Ở đây dư.
-Chứ cái gì mới được ? - cậu sắp mất kiên nhẫn với thằng âm binh này rồi nha. Mi mà không phải em ta là ta giết mi lâu rồi.
-Nhi.... bữa nào cho cô ấy qua đây chơi nhé.
-...... Ừm. - suy nghĩ một hồi cậu cũng gật đầu. Chắc hẳn nó cũng nhớ bé con lắm.
-Vậy thì ở đi. Mà muốn ăn thì tự lăn vào bếp nhá, không thằng nào rảnh mà nấu giúp đâu.
-Biết rồi.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
-Đứa bé vẫn ổn chưa tới nỗi thiệt mạng. Nhưng phải công nhận là phúc cô lớn thật, chấn động mạnh vậy mà cũng không sao ? - bác sĩ tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Đương nhiên rồi vì làm gì có ai mà lãnh một phát vào bụng mà đứa bé vẫn ổn đâu. Trường hợp này quả thật rất lạ.
-Cô ấy ổn không ? - Hưng bước vào hỏi.
-Cô ấy ổn, đứa bé cũng không sao ? Anh làm cha mà sao vô tâm quá vậy ? Để vợ như thế.
-Biết.
-Tôi về à.
-PẰNG. - một phát đạn xuyên thẳng qua đầu vị bác sĩ xấu số làm bà ta chết không biết lí do. Còn nó thì mở mắt to hết cỡ, lấp bấp :
-A.... anh điên..... sao ?
-Bà ta biết nhiều lắm rồi, chết là đáng. - Hưng nhếch môi, rồi quay sang nó nói tiếp :
-Con em phúc lớn nhỉ ? Hay để anh thử lại lần nữa nhé ? - Hưng với tay lấy khúc gỗ gần đó, nham hiểm nói.
-Đừng mà. - nó sợ sệt nép sát vào bức tường.
-Anh đùa thôi. Không cần phải sợ. - Hưng đi lại vuốt ve khuôn mặt của nó, rồi đè nó xuống giường. Cúi xuống thưởng thức đôi môi đỏ mộng của nó.
-Anh.....- nó đánh mạnh vào ngực Hưng kháng cự nhưng vô vọng. Đã thế lại còn bị Hưng nắm tay kéo ngược lên trên.
-Ngoan.
-Buông tôi ra.
-Haizzz. Chán em quá, ở yên đây. Anh đi mua đồ ăn nhé. - Hưng cuối cùng cũng chịu buông nó ra, mặc dù vẫn còn khó chịu nhưng thôi vậy. Còn nó thấy vậy thì như vớ được vàng, vội chạy đi kiếm chỗ nắp.
-Em nhắm trốn được đâu thì trốn nhé, nếu để tôi thấy tôi sẽ ăn em đó. - Hưng đi ra ngoài cũng không quên nói lại một câu.
-Xì trốn được thì tôi đã trốn rồi, đồ cái thứ đáng ghét, khốn nạn, bỉ ổi, vô liêm sỉ,..... - nó tức tối nghĩ thầm ( thật ra là rủa thầm ).
-Chồng ơi cứu vợ với. - nó nằm phịch xuống giường, thầm mong cậu sẽ tới cứu nó sớm. Nó nhớ cậu lắm, chưa đầy một ngày mà nó nhớ cậu đến phát điên, lại còn thèm được cậu ôm vào lòng nữa.
CÒN THẰNG CHỒNG THÌ......
-Sai rồi làm lại đi. - cậu la lớn làm bé con giật nảy mình. Làm gì mà phản ứng ghê thế ? Chả hiểu ba Ân có gì hay mà mẹ lại lấy thế nhỉ ? Thấy có khi ba Minh còn dễ thương hơn mặc dầu không đẹp trai bằng ba Ân thôi chứ còn lại thì hơn nhiều.
-Nghĩ gì thế ? - cậu lườm bé con, học không lo toàn lo ra mãi thôi. Có ai mà dạy nãy giờ khan cả cổ mà vẫn làm sai như thế này không ? Cậu nhớ là cả cậu và nó ai cũng giỏi mà sao bé con này ngu vậy nhờ ? Có khi nào là con ông hàng xóm không nhỉ ?