** Chap này ta xin tặng cho tất cả mọi người đã đọc truyện của mình. Nàng @KagamineRiku2712, @Reviil, @Love_heart0316, @princemoon123, @HmMo67, @katori2406, @Tuongvy1234, @thaihieungoc, @Mia8687023...... ( còn nhiều lắm nhưng mình chỉ nhớ nhiêu đó thôi. )và tặng cho em huonggdollyy ( chị giữ lời rồi nha ^-^ ) và hai con mắm W124589, 0TieuMieu0 ( mặc dù tao chẳng biết là tụi bây có bén mảng ghé thăm truyện tao chưa )**
-Ba Ân ơi con đói!!!!! - bé con giở giọng làm nũng, réo cậu từ nhà trên lật đật phóng xuống xem ra sao. Chứ không vợ giận thì mệt.
-Có chuyện gì ? - cậu mặt mày nhăn nhó, khó chịu hỏi.
-Đói.
-Người làm đâu sao không kêu ?
-Không thích.
-Vậy thì nhịn đi.
-M.... ưm.... - bé con đang tính nói thì bị cậu bịt mồm lại lôi ra nhà bếp.
Lúc này cậu mới nhẹ giọng dỗ dành mà không để ý là cô con gái của mình đang nở một nụ cười cực đểu.
-Ba đâu biết nấu đâu, con kêu người làm đi.
-Bác Nguyên phải đi làm vườn, cô Đào phải quét sân, anh Thông phải lái xe chở MiMi ( con mèo của bé con ấy ) đi khám, chị M.....
-Thôi đừng kể nữa, ba nấu. - cậu đành ngậm ngùi nấu đỡ thôi chớ sao. Chắc chắn là con nhóc này sai mấy người kia làm nè. Bây giờ cậu khẳng định luôn là con này là con quỷ chứ không phải người nha. Sợ quá đi.....
..........
Lúc này nó đang ở trên lầu ngồi suy nghĩ, thật không biết là dạo này làm sao mà nó luôn thấy bất an. Cả tuần nay nó cứ nằm mơ thấy ác mộng, rồi hay bị khủng bố bởi những bức thư từ ai đó..... nhưng chẳng dám nói cậu, nó lại sợ cậu bị nó kéo vào rắc rối.
-Vợ ơi. - dòng suy nghĩ bị cắt đứt khi nó thấy cậu lết lên phòng trong tình trạng trầy sướt đủ chỗ.
-Anh sao thế ? - nó hốt hoảng chạy lại hỏi han.
-Do con em đấy, nó bắt anh nấu ăn.
-À. - nó thở dài nhưng rồi chợt nhớ đến chuyện gì đó, nó lên tiếng hỏi :
-Cái nhà bếp sao rồi ?
-Hả ? - cậu tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.
-CÁI - NHÀ - BẾP - SAO - RỒI ?
-Sao em không hỏi chồng em có sao không mà lại đi hỏi cái nhà bếp thế ? - cậu xụ mặt, hóa ra cái nhà bếp quan trọng đối với vợ quan trọng còn hơn cả cậu nữa. Mai phải phá cái bếp ấy mới được, mốt ra nhà hàng ăn luôn khỏi nấu.
-Anh bị thương cách mấy cũng có chết đâu mà lo. Nên em lo cho mấy cái chén sẽ bị bể hay mấy con dao có mẻ miếng nào không có khi lại tốt hơn lo cho anh đấy.
-Vợ xấu. Giận vợ rồi, chồng đi làm đây.
-Vâng chồng đi nhé. - cậu tưởng nó sẽ khóc lóc ỉ ôi lôi cậu lại ai dè.... nó còn phủ hơn cậu tưởng. Haiz quả thật đời không như mơ.
.
.
.
.
Đợi cậu đi nó mới dám moi điện thoại ra xem thì lại nhận thấy cả mười mấy tin nhắn. Mà tất cả tin nhắn này chỉ từ một số điện thoại, nhưng có điều lạ là chẳng bao giờ nó gọi được số này. Mỗi lần gọi chỉ đều nghe đúng một câu " Số điện thoại quý khách gọi không có thật, xin vui lòng kiểm tra và gọi lại.... "
Mà nội dung tin nhắn cũng như khuôn đúc chỉ vỏn vẹn vài chữ như " Tao sẽ trở lại.... ", " Tao sẽ giết mày.... " hay " Mày là con chó xấu xa.... ", đại loại thế. Một ngày cả chục tin. Không những tin nhắn ở điện thoại mà thậm chí còn gửi cả thư đến nhà, rồi xác mấy con chuột, hay rắn rít gì đó. Khủng khiếp hơn có lần còn gửi cả bầy bọ cạp làm nó sợ ngất lên ngất xuống, hại mấy người giúp việc phải một phen khốn đốn. Vừa giải quyết đống bọ cạp vừa lo cho nó, ấy thế mà nhất quyết nó không nói cho cậu biết. Nó thật sự muốn phát điên lên, vừa lo đối phó với đống thư khủng bố vừa lo cậu biết chuyện thật rất khó. Đề phòng cậu phát hiện nó lập luôn mật khẩu khóa luôn laptop, điện thoại rồi cả mấy ứng dụng trong điện thoại nữa. Hết chuyện này đến chuyện kia, khi nào nó mới được yên đây.
........ Quay qua một nơi nào đó ......
-Vậy có ác quá không ? - Hưng đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
-Ác gì ? Cái con quỷ ấy chưa chết thì tao chết. Mà tao cũng thật không ngờ mày lại vô dụng thế. Có chút chuyện cũng làm không xong.
-Vô dụng sao cô không tự làm đi, hay bản thân quá phế vật để có thể làm. Mà cô nên nhớ Nhi đang mang thai đấy, đứa bé có chuyện gì Ân không tha cho cô đâu.
-Tha gì chứ ? Con nhỏ đó mà chết thì càng tốt. Mà mày cứ làm như kế hoạch tao đưa đi. Chỉ cần xong thì mày có được nó, tao có Ân. Vậy thì đôi bên cùng có lợi, đúng không ?
-Cứ vậy đi.
Hưng cúp máy rồi thẫn thờ ngồi suy nghĩ, liệu việc làm của hắn là đúng hay sai đây. Liệu như thế nó có đến bên hắn không ? Hay đến mặt hắn nó cũng không thèm nhìn ?
...... Quay qua chỗ cậu .......
Thật ra là hôm nay cậu không đi làm nhưng được lệnh triệu tập của phụ thân đại nhân nên đành bỏ vợ yêu ở nhà vậy. Đến nơi thì cậu gặp được khuôn mặt thần thánh của ba mình đang hầm hầm sát khi làm té bật ngửa ra sau và vô tình làm rớt một đống sách trên kệ xuống đè lên người.
-Ân, lại đây ba có chuyện muốn nói.
-Chuyện gì mà mặt ba nghiêm trọng thế ?
-Vợ con bị bắt cóc, con biết chứ ?
-Cô ấy bị bắt cóc, mới sáng vẫn còn ở nhà mà. Sao thế được ? Để con về xem sao. - cậu hớt hải tính chạy đi thì bị ba cậu nắm đầu kéo lại.
-Thằng ngu, ta có bảo là nó mới bị bắt đâu. Mà đừng nói là mi không biết nha.
-Không. - nghe câu này của con trai mà tim ông như vỡ thành ngàn mảnh. Ôi bây giờ thì ông đã biết thằng con mình nó yêu vợ đến mức nào rồi.
-Ta nghĩ về việc bắt cóc lần này là do Thư sắp đặt.
-Con nhỏ đó chết rồi mà, không phải sao ba ?
-Con thấy xác nó chưa mà bảo nó chết. Với lại ta nói cho con biết, con hãy coi chừng đấy không khéo có ngày mất vợ.
-Sao ba nói bóng gió hoài thế ? Nói thẳng ra luôn đi, sao con lại mất vợ ạ ?
-Về mà xem lại cách ăn ở của nhà mi. Đi ra chỗ khác cho ta đọc sách.
Cậu lặng lẽ đi ra khỏi phòng, trong lòng nặng trĩu. Tại sao nó không nói cho cậu biết chứ, hay nó có điều gì muốn giấu cậu ?
......
Thế đấy, mỗi người một tâm tư, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một mưu kế. Thế điểm cuối cùng cho mưu kế vì khát vọng tình yêu không thành là gì ? Thư và Hưng làm thế để nhận được gì ? Tình yêu..... hay những tháng ngày tăm tối sau xông sắt ?..... Không ai quyết định được cả, chỉ có bản thân họ mới quyết định được thôi.