Bão táp không ngừng ập tới, hết lần này tới lần khác, mà đợt sau càng cuồng bạo hơn đợt trước. Mỗi lần, nó đều trở nên thoi thóp, nhưng mỗi lần nó lại quật cường đứng dậy, sau đó ngửa mặt lên trời cười điên dại, cười nhạo ông trời vĩnh viễn cũng đừng mong đoạt đi tính mạng của mình.Tách…Đây là thanh âm nước mắt rơi xuống, không biết từ lúc nào, họ lại tuôn lệ như mưa trong tiếng tiêu. Tiếng tiêu réo rắt thảm thương đó mới đầu vang lên khiến nội tâm họ run rẩy chất chồng, sau đó dần biến thành từng mũi đao sắc bén mạnh mẽ đâm vào sâu trong nội tâm họ, khiến họ đau thấu tim, ngay cả linh hồn cũng đau run rẩy kịch liệt.Họ cảm nhận được sự đau đớn tuyệt vọng đó, cùng với chấp niệm vĩnh viễn không buông tha trong tâm linh non nớt ấy. Cõi lòng, run rẩy càng lúc càng mãnh liệt. Sự đớn đau ấy, họ tự hỏi tuyệt đối không có cách nào chịu đựng nổi, họ sẵn lòng lựa chọn chết đi trong cơn hành hạ như khoét tim ấy để giải thoát còn hơn. Nhưng sinh linh bé bỏng ấy hết lần này tới lần khác đều chống đỡ, sau đó ương ngạnh trưởng thành, thậm chí chưa từng mang sự đau đớn của mình cho người khác. Song song với nội tâm đau đớn, họ bắt đầu xấu hổ, sự đau đớn họ từng trải qua thật nhỏ bé cỡ nào so với nó chịu đựng, mà sự cứng cỏi kiên cường của nó khiến họ xấu hổ thậm chí muốn độn thổ cho xong.Đau đớn rốt cuộc có ngày kết thúc… Bởi vì nó bỗng nhiên ngủ say, ngủ yên ổn như vậy. Trong bóng tối và yên lặng, nó tham lam ngủ mê mệt, mãi đến tận một năm… hai năm… mười năm.Tiếng tiêu trong nửa phút, vào lúc này vang lên nốt nhạc cuối cùng. Trong tích tắc khi cây Bạch Ngọc Tiêu rời môi, trong đôi mắt hắn lóe lên vẻ mê mang bi thương, nhưng trong nháy mắt liền tắt ngúm. Giây tiếp theo, khuôn mặt hắn đã mỉm cười tao nhã.Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, ngay cả gió dường như đều hoàn toàn giấu đi sự tồn tại của mình, không mang theo một tiếng gió nào. Hắn không phá vỡ không khí này, mà mỉm cười đứng ở đó, nhìn về phía những khuôn mặt đã bị lệ thấm ướt. Trong bọn họ, có thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi, có tướng quân uy nghiêm trang trọng, có lão nhân tóc bạc mặt hồng, thậm chí có Hoa Chấn Thiên và hoàng đế Long Dận. Tại Blap blap blap!Tiếng vỗ tay giòn giã, đánh tan mộng cảnh bi thương tuyệt vọng đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng, theo tiếng vỗ tay của Long Dận, tiếng vỗ tay vang lên liên tiếp mau chóng liền mạch thành hải dương tiếng vỗ tay, đan xen tiếng thút thít của thiếu nữ, truyền ra rất rất xa. Khiến đám thị vệ canh giữ học viện hoàng gia Thiên Long đều đối mặt nhìn nhau, cũng khiến đám người qua đường chỗ này đều nghỉ chân ngóng nhìn.Tiếng vỗ tay của Thiên Thần đại lục hoàn toàn không giống tiếng vỗ tay không đáng tiền của Hoa Hạ hiện đại, chỉ vào thời khắc nội tâm kích động đến cực điểm họ mới dùng phương thức này để phóng thích tình cảm của mình. Chẳng hạn như… Thời khắc Thiên Long Quốc đánh lui Đại Phong Quốc. Họa kỹ kinh người của Diệp Vô Thần và tiếng tiêu kinh người của Lâm Khiếu không tạo nên tiếng vỗ tay, mà lúc này, họ lại chẳng chút keo kiệt tặng vỗ tay cho một khúc tiêu.Trong sân, không biết có bao nhiêu người cố gắng lau những nước mắt làm thế nào cũng không ngừng tuôn, lại không biết có bao nhiêu người song song lúc đang vỗ tay đã khóc không thành tiếng. Thế nào là tiếng tiêu xúc động nội tâm, giờ họ thật sự đã cảm nhận được, chính là khúc tiêu ngắn ngủi này, khiến họ cảm nhận được rõ ràng sự đau khổ tuyệt vọng, bi thương tan nát cõi lòng.Vương Văn Thù ghé đầu lên ngực Diệp Uy, nước mắt thấm ướt một mảng lớn trước ngực y, vừa khóc vừa đau lòng kêu:- Thần Nhi đáng thương của ta… Trong lòng nó nhất định đã chịu quá nhiều đau khổ, người làm mẫu thân như thiếp thật quá thất bại, sau này… Thiếp nên làm gì để bồi thường con trai của thiếp đây…Diệp Uy vỗ nhẹ lưng nàng, không nói gì, mà ngẩng đầu muốn gạt sạch hơi nước trong mắt. Trên chiến trường, y không biết bao nhiêu lần toàn thân trọng thương, may mắn sống sót, y chưa từng chảy một giọt lệ nào, lại từng thấy qua biết bao huynh đệ đi theo mắt mở trợn trừng chết trước mặt mình, lòng y đau như cắt, nhưng vẫn không rơi một giọt lệ nào, mười năm trước vị mẫu thân y dựa dẫm cả đời bị bệnh qua đời, y quỳ năm ngày không ăn không uống, mãi đến khi hôn mê ngã xuống. Từ đầu chí cuối, y vẫn không chảy một giọt nước mắt. Bởi vì y là nam nhân Diệp gia khí phách kiên cường, cả đời chỉ đổ máu, không rơi lệ.Mà hiện giờ, bất kể y cố gắng nhẫn nhịn như thế nào thì vẫn có một giọt nước mắt từ trong mắt trào ra, từ từ rơi xuống. Bởi vì cõi lòng thật sự quá đau, y cho tới bây giờ đều không hay biết, thì ra cõi lòng còn có thể đau như thế, mà đau lòng như vậy lại xuất phát từ một khúc tiêu, xuất phát từ người thổi tiếng tiêu đó. Không có thật sự trải qua, thì sao có thể thổi lên nỗi đau thương xé gan đứt ruột như thế.Thần Nhi… Con rốt cuộc đã trải qua những gì?Hoa Thủy Nhu bưng mặt, khóc như hoa lê trong mưa, ngay cả khăn thơm mang trên người đã ướt đẫm hoàn toàn, thông qua đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn nam tử cầm cây Thúy Ngọc Tiêu vốn thuộc về nàng, nàng có một loại xúc động muốn xông tới ôm lấy hắn. Ngay cả Hoa Chấn Thiên bên người nàng đều dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói:- Tiếng tiêu này, thật là tà môn, quá tà môn… Mẹ nó, làm lão tử đều có đôi chút chịu không nổi, trong lòng cuống cuồng, hệt như năm lão bà mất vậy.Trong góc, một thân thể run rẩy dùng thanh âm càng run rẩy hơn hỏi:- Thần Nhi… Con nói cho ngoại công biết, khúc nhạc này… Nó tên gọi là gì?Trong cả quảng trường, thần sắc tự nhiên cũng chỉ có một mình Diệp Vô Thần, hắn cười đáp:- Khúc nhạc này là tác phẩm ngẫu hứng, còn chưa kịp đặt tên. Không cần tên cũng được, bởi vì sau khi thổi xong, hiện giờ con đã quên hết rồi.Tiếng tiêu trác tuyệt như vậy không ngờ chỉ là tác phẩm ngẫu hứng… Điều này cần có thiên phú kinh người cỡ nào, tạo nghệ cao thâm nhường nào mới có thể làm được!? Họ rung động, rung động không gì sánh bằng. Có lẽ cộng tất cả sự rung động cả đời họ cũng không nhiều bằng một ngày hôm nay. Tới đây, họ vốn dĩ chỉ muốn xem vài trận thi đấu đặc sắc, tăng thêm chút sắc màu cho cuộc sống nhàm chán của riêng mỗi người. Nhưng đâu ngờ, họ lại tận mắt chứng kiến từng màn kinh người ngày trước tuyệt không thể nhìn thấy, thậm chí không thể tin nổi. Họ lo đây chỉ là một giấc mộng, bởi vì hết thảy đều không chân thật, lại chỉ sợ đây là một giấc mộng, rất sợ hết thảy những điều mộng ảo khó có thể tin này sẽ tan thành mây khói sau khi họ tỉnh mộng.Một ít nhóm người cách xa ngàn dặm tới Thiên Long Thành chuẩn bị hưởng thụ một bữa tiệc no mắt thì càng thổn thức không thôi. Thì ra tới Thiên Long Thành lại là một chọn lựa sáng suốt biết bao.- Không! Khúc nhạc này nhìn chung lịch sử Thiên Thần, chưa bao giờ có, ngươi tuy đã quên nhưng ngoại công đã ghi tạc trong lòng, mỗi một nốt nhạc đều không dám nhớ lầm, mà ngoại công cũng tin mỗi một người ở sân đều sẽ nhớ kỹ cả đời. Tuy rằng có lẽ không còn người có thể thổi ra thần vận ngang lúc vừa rồi, nhưng ngày sau đương nhiên sẽ lưu danh muôn thuở, khiến mỗi một người yêu tiêu đều biết được thế nào mới là cảnh giới cao nhất về tiêu. Thần Nhi, coi như là đáp ứng một thỉnh cầu cho ngoại công, nếu khúc nhạc này không có tên, ắt sẽ là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ta. –Vương Bác càng nói càng kích động, sau cùng lại là vẻ mặt cầu xin. Ông thân là thầy Long Dận, học thức cả đời uyên bác như biển cả, mà hôm nay, nội tâm ông hoàn toàn bị khuất phục bởi một người, mà người này còn là ngoại tôn của ông – Diệp Vô Thần.- Nếu đã như vậy, khúc nhạc này đặt là "Tiền Trần Ức Mộng" đi. –Diệp Vô Thần nói. Hắn không nói dối, trong tích tắc khi hắn thổi nốt nhạc cuối cùng kia, hắn đã quên sạch hoàn toàn khúc nhạc này. Nếu đã là mộng, vậy hà tất phải canh cánh trong lòng. Nếu đã là quá khứ, vậy thì để nó trôi qua đi, mình khi đó là ngọn cỏ nhỏ tùy thời đều có thể chết yểu trong bão táp mưa sa. Mà hiện giờ, mình đã thề phải trở thành một gốc đại thụ ngạo thị thiên hạ.Quên hết đi… Quên quá khứ mơ hồ đó, quên mê mang, quên đau khổ lúc trước. Một ngày nào đó khi mình có đủ thực lực, vậy quá khứ bị mất kia tất nhiên sẽ tự động hiện ra ở trước mắt thôi.