Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến


Chẳng là, ta vạn vạn không ngờ Tiêu Tử Vân sẽ đuổi theo.
Nàng kéo ống tay áo của ta, vừa khóc vừa giải thích, than thở kể lể.
Ta nghe tiếng gió thổi rừng trúc xào xạc, kéo ống tay áo của mình lại. “Tiêu Tử Vân, ta đã rõ rồi, cõ lẽ không phải cô cố ý quên mất ta đang ở khách sạn Long Môn đợi cô, nhưng ta quả thật đã đợi cô ở đó gần hai canh giờ, vả lại còn tìm khắp tất cả các tiệm lớn nhỏ trên đường. Hai canh giờ là bao lâu cô có biết không? Đủ để gà đẻ trứng ấp gà con, bắt con gà nấu một nồi canh, Bảo nhi còn uống xong bát canh đó nữa rồi kìa. Ta từ nhỏ tính khí không tốt, người ta đánh ta một chưởng ta nhất định phải trả lại hắn một quyền, chuyện lần này của cô cũng chẳng tính là to tát gì, ta nhiều nhất cũng đánh nháo một tí chơi đùa với cô thôi, ta sẽ ngừng tay đúng lúc. Đến lúc đó ta sẽ nguyện ý chung sống hòa bình với cô, chẳng hay cô có vừa lòng không.”
Từ nhỏ ta đã cảm thấy phàm là chuyện gì đều phải chú trọng công bằng, một xâu hồ lô đường sáu quả, ta nhất định sẽ chia cho Bảo nhi ba quả.
Tiêu Tử Vân thu hồi nước mắt, oán hận nhìn ta, “Vương Thanh Thiển, cô đừng có vênh váo, Tiểu Tử Vân ta không sợ cô.”
Ta cực kỳ thán phục kỹ năng biến sắc mặt đến xuất thần nhập hóa của người nhà bọn họ, rồi thành thật nói: “Cô có thể yên tâm, ta sẽ không làm chuyện gì đáng cho cô phải sợ đâu.”
Nàng nghe ta nói một phen chân thành như thế, chẳng những không an tâm, ngược lại còn căm phẫn phẩy tay áo mà đi, lòng ta trăm mối tơ vò.
Ta từ xưa tới nay không nói chơi, nói đánh nháo một chút thì chính là đánh nháo một chút thôi.
Từ hôm đó, quần áo của Tiêu Tử Vân thường thường vô duyên vô cớ tòi ra một lỗ thủng; trong hộp son của nàng ta ngẫu nhiên có sâu bọ; nước đường nàng ta uống có khi lại mặn. . .
Mấy trò đó ta chơi ba ngày đã thấy chán, cho nên quyết định độ lượng mà tha thứ cho nàng ta. Nhưng mà như thế ta lại rảnh rang, con người ta có mệnh phải bận bịu, cứ nhàn ra là lại thấy hơi hoảng, bèn gọi Bảo nhi tới, quyết định đem mấy giống hoa Tiêu Tử Vân cho ta ra hậu hoa viên. Ta nghĩ thế này cũng coi như là cho ta và Tiêu Tử Vân một đường thoát, Tiêu Tử Vân hẳn cũng sẽ biết ta tha thứ nàng, huống hồ ta cũng tò mò giống hoa quý hiếm sẽ trồng ra hoa kiểu gì.
Ta và Bảo nhi mới đào được một cái hố, Tiêu Tử Vân đã hổn hển chạy tới, khuôn mặt vì chạy mà đỏ bừng bừng, nhễ nhại mồ hôi, thở không ra hơi: “Vương Thanh Thiển, cô khinh người quá đáng!”
Ta nghĩ kỹ một phen, thật không hiểu nàng ta nói chuyện gì, ta đã quyết định thu tay tồi mà, hôm nay đương nhiên sẽ không đi trêu chọc gì nàng.
Ta phủi phủi bùn đất trên tay: “Xin chỉ giáo cho?”

Tiêu Tử Vân bình tĩnh lại rồi bắt đầu ra vẻ thiên kim, lạnh lùng nói: “Loại hành vi chuột nhắt của cô mấy ngày nay ta đều độ lượng không so đo với cô, sao cô cứ phải giẫm lên đầu ta mới được hả?”
Chậc, lời này nói ra thật không phúc hậu rồi, cô mới là đồ chuột nhắt, già trẻ lớn bé trong phủ các người đều là chuột nhắt.
Ta cảm thấy phải giải thích rõ ràng, bèn nói: “Ta thật sự không rõ cô đang nói cái gì, không bằng cô nói trực tiếp ra luôn đi?”
Tiêu Tử Vân bỗng giật lấy cái cuốc trong tay ta, ném xuống đất, động tác như mây trôi nước chảy, thực không phù hợp với hình tượng nhu nhược mà ngày thường nàng đắp nặn ra.
Nhưng lần này nàng ta ném một cái, ta lại ngộ ra vài phần, hóa ra quy củ ở phủ này là cái quy củ rất kỳ diệu, khi người ta tặng giống hoa cho ngươi, mời ngươi trồng hoa ở hậu hoa viên, thì thực ra là đang nói vạn vạn không thể trồng hoa ở hậu hoa viên, cái kiểu biểu đạt này quả thật là trăm chuyển ngàn hồi quá mức, mà ta lại có thể hiểu được, ta đúng là một đóa giải ngữ hoa mà.
Ta nghĩ tới mấy ngày nay cũng đã chỉnh nàng thê thảm rồi, bèn rộng lượng nói: “Nếu biểu tiểu thư không thích cho ta trồng hoa, vậy ta không trồng nữa là được, Bảo nhi, chúng ta tìm chỗ khác chơi thôi.”
Tiêu Tử Vân bắt lấy tay ta trước khi ta quay đi, ta quay lại nhìn nàng, trong đôi mắt quyến rũ của nàng ta đang bừng bừng lửa giận, ta thấy thật kỳ quái, nàng là con gái nhà lành ôn uyển hiền thục như thế, mà nhìn gần lại có một đôi mắt dụ dỗ như cáo, hơn nữa lực đạo nàng bắt lấy tay ta, không phải của một cô tiểu thư sống an nhàn sung sướng có được.
Ta hiếu kỳ nói: “Biểu tiểu thư có tập võ?”
“Cô muốn đi tìm biểu ca cáo trạng?” Nàng bóp chặt tay, siết đến mức ta muốn kêu mẹ ơi, liền sử lực giãy ra vài lần, không giãy ra được.
Ta đau đến nhíu mày: “Cáo trạng cái gì? Chuyện khí lực của cô rất mạnh? Chẳng có gì là ghê gớm, Bảo nhi nhà chúng ta khí lực cũng rất mạnh.”
Bảo nhi bỗng nhiên xông lên, ba một tiếng, đánh rớt tay Tiêu Tử Vân, la lên: “Tay của tiểu thư từng bị thương, cô đừng có bóp của người!”
Nhiều năm như thế, thật không uổng công thương em.
Ta nhìn bàn tay nõn nà của Tiêu Tử Vân từ từ đỏ lên, trong lòng lại một phen cảm thán vì sức mạnh của Bảo nhi. Nhưng lời kịch thì vẫn phải nói, ta trách cứ nhìn Bảo nhi một cái: “Không được vô lễ, mau nhận lỗi với biểu tiểu thư.”
Bảo nhi hiểu ngay: “Thật xin lỗi, còn mong biểu tiểu thư trách phạt.”

Tiêu Tử Vân không chút nể tình, không ngừng cật vấn ta: “Cô có định đi tìm biểu ca cáo trạng hay không?”
Cái sự cố chấp lạ thường này khiến ta run lên một chặp, vội vàng xua tay: “Không hề.”
Ta nói như vậy, một là ta quả thật cảm thấy Tiêu Tử Vân này đầu óc hơi bị vặn vẹo, thứ hai là trong lòng ta rất rõ, dù cho ta thật sự tìm Phạm Thiên Hàm cáo trạng, cũng không chắc có thể được lợi gì cả.
Nàng ta nhìn ta một cách quỷ dị, ta thật chân thành nhìn lại nàng, cuối cùng cô nàng chầm chậm bỏ đi.
Ta thở dài một cái, mẹ ơi, ánh mắt ấy cũng thật là khủng bố, nhìn ta thêm chút nữa ta sẽ gọi nàng là bà cô luôn.
Ánh mắt của nàng làm ta nhớ tới con mèo điên mà dì lục nuôi, mỗi lần nó lộ ra cái ánh mắt ấy, hôm sau trong phòng chứa củi sẽ xuất hiện vô số xác chuột, có con mất đầu, có con không chân, có con ruột gan bèo nhèo…tàn nhẫn đến mức đáng phẫn nộ.
Bảo nhi tựa hồ cũng đồng cảm với ta, nàng run run bàn tay múp míp: “Tiểu thư, cô ta, cô ta thật đáng sợ.”
Ta vỗ vỗ lưng nàng an ủi: “Ta cũng có cảm giác như vậy, cô ta không chừng còn ăn thịt người, Bảo nhi, kiểu ít da nhiều thịt như em, hấp rồi cho thêm ít gừng, nhất định là nhân gian mỹ vị.”
“Tiểu thư!” Bảo nhi giậm chân.
Ước chừng dùng xong bữa trưa, ta đang cùng Bảo nhi ở trong phòng nói chuyện phiếm, nghe nàng kể Tiêu Tử Vân đi đường lắc lắc eo, cho nên bọn hạ nhân trộm gọi cô ta là xà yêu.
Lúc Phạm Thiên Hàm đẩy cửa vào thì ta đang cười nắc nẻ, thấy anh ta, giật mình một cái, bị sặc nước miếng.
Vị Phạm đại nhân này ta đã ba, bốn ngày không thấy mặt, nghe nói là theo tể tướng lão gia đi thị sát dân tình, cho nên mấy ngày trước ta chỉnh Tiêu Tử Vân rất thuận buồm xuôi gió, không có trở ngại gì to tát cả.
Anh ta rót chén trà đặt vào tay ta, tiện thể thay ta ngăn bàn tay đang vỗ lưng ta của Bảo nhi, so với cái lực vỗ đẩy ta vào chỗ chết của Bảo nhi, anh ta vỗ nhẹ hơn nhiều, bất giác, ta bỗng thấy anh ta lại rất giống như mẹ ta dỗ ta vào giấc ngủ khi còn thơ bé,

Xem ra, hoặc là ta bị sặc hồ đồ rồi, hoặc là anh ta không đủ khí khái nam tử.
Đợi ta bình tĩnh lại, anh ta nói: “Nàng xuất giá đã bao nhiêu ngày rồi?”
Ta thốt lên: “Không nhiều không ít, tám ngày.”
Phạm Thiên Hàm hứng thú nói: “Nàng cũng nhớ rõ thật đấy.”
Ta im lặng không nói, cái kiểu sống một ngày như một năm này, có thể không nhớ rõ sao?
Anh ta lại nói: “Ngày mai ta cũng nàng về nhà mẹ đẻ nhé?”
Ta khó hiểu: “Vì sao muốn về nhà mẹ đẻ? Huynh muốn bỏ ta sao?”
Anh ta thở dài: “Nàng nói nghe có vẻ hớn hở quá?”
Ta đưa tay che đi nụ cười trên mặt, nghiêm trang nói: “HIểu nhầm, hiểu nhầm, trong lòng ta buồn thảm lắm.”
Anh ta kéo ghế ra ngồi, nghiêng đầu nói với ta: “Thanh Thiển, ngày mai chúng ta về là quy trữ*, nàng nghĩ thử xem cha nàng với các dì, bình thường thích những thứ gì, rồi bảo Lý tổng quản chuẩn bị.”
*Về thăm nhà ngoại.
Cái vấn đề rất giản đơn ấy lại khiến ta nhất thời không biết nên nói thế nào, ta có chín bà dì, ta thường thường lẫn lộn sở thích của từng người, về phần cha ta, sở thích của ông ấy thì ta lại rất rõ — gái gú.
Phạm Thiên Hàm khẽ nhấc bím tóc rũ trên vai ta: “Lần này nàng cũng được dịp thừa nước đục thả câu?”
Ta giật bím tóc lại, trời đất chứng giám, ta có chỗ nào là thừa nước đục thả câu?
Cuối cùng Bảo nhi giải vây cho ta, nàng nói: “Lão gia thích mỹ thực, các phu nhân thích các đồ kim sức ngọc sức của cánh phụ nữ.”
Ta thất vọng liếc Bảo nhi một cái, cha ta thích mỹ thực? Ta làm con gái ổng mười tám năm, lần này là lần đầu tiên nghe nói vậy. Ai cũng biết Vương Vô Lại thời trẻ ăn nhiều cám bã, sau khi phú quý thì mắc cái tật, đồ ăn cao quý quá thì không nuốt được, ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu.

Bảo nhi bị ta liếc một cái, biết mình sai lầm, vội nói: “À, là tiểu thư thích mỹ thực, lão gia thích, thích sắc, đồ nhiều màu sắc.”*
*Đoạn này là háo, háo sắc :) háo = thích.
Đến khoảng chiều tối, Lý tổng quản đưa tới một đống lễ vật cho ta xem qua, từ vây cá tổ yến cho tới vàng bạc châu báu, cái gì cũng có. Trước lúc này ta vẫn nghi ngờ Phạm Thiên Hàm lấy ta là vì ham của hồi môn của ta, lại thêm phủ trạng nguyên bé như lỗ mũi, cho nên ta có một dạo cảm thấy ta phải học làm một người vợ đảm mẹ hiền, cần kiệm trì gia, để miễn lại thành điển phạm vợ chồng nghèo trăm sự xót, giờ thấy có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.
Bữa tối Phạm Thiên Hàm và Tiêu Tử Vân không thấy tham dự, ta dứt khoát gọi Bảo nhi cùng ngồi ăn, mấy ngày gần đây Bảo nhi cũng lận đận, do phủ trạng nguyên quy định hạ nhân không thể ngồi cùng chủ tử, nên nàng không thể ngồi ăn cơm cùng ta, chuyện này thường thường thì có nghĩa nàng không thể ăn một nửa bữa cơm của ta, cũng có nghĩa là nàng thường ăn không no.
Ăn được nửa, Phạm Thiên Hàm lại đột ngột xuất hiện, lần này lại đến phiên Bảo nhi bị nghẹn chết đi sống lại.
Ta vỗ lưng Bảo nhi, oán trách Phạm Thiên Hàm: “Cái tật xuất quỷ nhập thần của huynh phải sửa đi.”
Bảo nhi luống cuống muốn đứng dậy nhường chỗ, ta kiên quyết ấn nàng lại: “Ngồi đi ngồi đi, xem em kìa, gầy thành như thế, còn không ngồi yên mà ăn cơm.”
Nói đoạn, ta nhìn khuôn mặt tròn vo múp míp của Bảo nhi mà chột dạ, vội chuyển sang nhìn Phạm Thiên Hàm: “Huynh muốn cùng ăn luôn không?”
Vẻ mặt của Phạm Thiên Hàm tựa như còn đang nghiền ngẫm xem Bảo nhi rốt cuộc là gầy ở chỗ nào, nghe vậy liền thuận miệng nói: “Ta uống bát canh là được.”
Ta đưa một cái bát không cho anh ta múc canh, anh ta lại duỗi tay ra cầm lấy cái bát canh đặt bên cạnh tay ta, uống hai miếng rồi nhíu mày nói: “Canh này không hợp khẩu vị ta, không cần lấy nữa,”
Ta làm ngơ múc thêm một bát canh, đẩy bát anh ta vừa uống sang một bên, bưng bát vừa múc lên uống.
Anh ta ngẩn ra, sắc mặt trở nên khó coi, rồi bỗng sáp lại, mút miệng ta một cái.

Khi hồn vía ta trở về, trước mặt chỉ còn lại Bảo nhi đang che miệng cười khúc khích, ta vô thức nhếch môi, nói: “Bảo, Bảo nhi, anh ta..”
Bảo nhi bỡn cợt nói: “Cô gia không chờ được người hoàn hồn, đã bị Lý tổng quản mời đi rồi. Người uống nhiều canh chút, nhất là cái múc ra rồi ấy, đừng lãng phí.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận