Trừng mắt Ý Thiên, Nam Cung Cảnh Vũ mắt đầy hận ý, sát cơ lộ ra, nhưng cũng không dám vọng động.
Ý Thiên dùng ánh mắt khiêu khích nhìn qua, căn bản là không đặt Nam Cung Cảnh Vũ vào trong mắt, ngược lại đưa ánh mắt nhìn qua Hắc Vũ cách đó không xa.
Gần Hắc Vũ có một hư ảnh nhàn nhạt như có như không, Ý Thiên biết đó là Hư Châu Ngôn Vô Dục, am hiểu hư ảo chi thuật, hư thật khó lường.
Nhìn chung toàn trường, Ý Thiên không có phát hiện thánh nữ Tử Hoa, cũng không có nhìn thấy sư tỷ Lý Nhược Nhiên, nhưng lại nhìn thấy Huyền
Dương Cung Thánh Hoàng Dương Tông Thánh cùng Dương Viêm.
Buông lỏng toàn thân, Ý Thiên cảm nhận được nhiều ánh mắt bất thiện từ bốn phương tám hướng, xem ra chính mình thật sự không khiến người ta vui vẻ a.
- Phi Vũ, trước mặt nhiều thế lực, cao thủ nhiều như mây, chúng ta không bằng đi trước đi.
Tiêu Minh Nguyệt còn chưa dứt lời thì một tiếng thét như lệ quỷ vang vong các nơi, lập tức truyền ra khắp toàn trường, giống như tảng đá ném vào trong lòng, vô cùng khó chịu.
Ánh mắt Ý Thiên khẽ biến, nhắc nhở:
- Mọi người coi chừng, đây là Qua Não của Tàn Thức U Hồn Tông.
Qua Não công kích không chỗ nào không có, thuộc về tinh thần ý thức, có thể trực tiếp tổn thương ý thức nguyên thần của người tu chân, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Lúc này đây Qua Não đột nhiên tập kích, hơn phân nửa người ở nơi này không kịp đề phòng Qua Não, một phần ba cao thủ bị thương tại chỗ.
Ý Thiên lẳng lặng căng ý thức đặc thù ra chung quanh, bảo vệ mọi người vào bên trong, lại không có trở ngại Qua Não công kích người khác.
Cẩn thận lưu ý Ý Thiên rất nhanh phát hiện ra người phát động Qua Não đánh lén không phải là Tàn Thức U Hồn Tông thiếu chủ Vệ Thiên Minh, mà là Nam Cung Cảnh Vũ, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Theo lý thuyết Nam Cung Cảnh Vũ không cần phải làm loại chuyện ngu xuẩn này, hắn có giải vây cho Phi Phàm công tử, Phi Phàm công tử tuyệt không cảm tạ hắn, vì sao hắn còn muốn biết rõ rồi mà còn cố phạm sai lầm này?
Thời điểm Ý Thiên nghi hoặc thì Phi Phàm công tử lao ra ngoài động, lao thẳng tới chỗ Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên mà đi.
- Ứng Thải Liên, thực sự là ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, việc này ta sẽ không tính toán như vậy đâu.
Ứng Thải Liên phản bác nói:
- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Ngươi đường đường hoàng tử Liệt Hỏa Đế Quốc nhưng không dám dùng dung mạo thật gặp người, thật sự là cho Liệt Hỏa Đế Quốc mất mặt.
Phi Phàm công tử sắc mặt nhăn nhó, giận quá hóa cười, nói:
- Ngươi không có ý tốt, sớm muộn gì sẽ có một ngày ta sẽ khiến ngươi hối hận không kịp.
Vứt bỏ một câu ngoan thoại, Phi Phàm công tử dẫn theo người rời đi, rất nhiều cao thủ lao theo vì tìm kiếm Vô Biên Hoang Thành, một đường lao thẳng về hướng tây.
Ý Thiên vẫn lưu ý cử động của Phi Phàm công tử, phát hiện thời điểm hắn tới gần Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên thì ánh mắt Hoa Vô Khuyết có biến hóa rất nhỏ, dường như giữa Đoạn Thiên Đức cùng Hoa Vô Khuyết có trao đổi ngắn ngủi gì đó.
Cười quái dị, Ý Thiên không có vạch trần việc này, hắn vui vẻ ý vị thâm trường, ánh mắt nhìn qua Hồng Vân thánh nữ.
Trong khoảng khắc đại bộ phận thế lực không ngừng đuổi theo Phi Phàm công tử, vẻn vẹn chỉ có số ít thế lực án binh bất động, trong đó kể cả đám người Hoa Vô Khuyết, Ứng Thải Liên, Ngọc Linh Lung, Tà Thần công tử, Tả Tuấn Hi, Hồng Thành Sầu.
Trừng mắt Ý Thiên, ánh mắt Hoa Vô Khuyết nhìn qua Đoan Mộc Thanh Vân, cười lạnh nói:
- Ngươi động tác đúng là rất nhanh a, người khác vì tranh đoạt Vi Tinh
Nghi, ngươi thì đánh chủ ý lên Chú Kiếm Đỉnh. Mọi người đều biết, Chú
Kiếm Đỉnh rơi vào trong tay Tàn Thức U Hồn Tông, nhưng mà bí mật lại nằm trong tay Công Tôn Duy Ngã. Hôm nay ngươi bắt Công Tôn Duy Ngã là Đoan
Mộc Thanh Vân, dùng nàng uy hiếp Công Tôn Duy Ngã, một chiêu này đủ cao minh.
Hoa Vô Khuyết lời này dụng ý rất rõ ràng, chính là muốn chăm ngòi ly gián, khiến người khác ra tay tranh đoạt Đoan Mộc Thanh Vân, do đó suy yếu thực lực của Ý Thiên.
- Vô Khuyết công tử đúng là đủ thông minh nha, vậy mà hiểu được kế mượn đao giết người, muốn châm ngòi những người khác bán mạng cho mình, sau đó ngươi có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nhưng mà không biết trong mắt Vô Khuyết công tử, người ở đây có ai ngu đần không?
Ý Thiên đối chọi gay gắt, dùng ngôn ngữ đáp trả, khiến cho Hoa Vô Khuyết quỷ kế không có thực hiện được.
Hừ nhẹ một tiếng, Hoa Vô Khuyết nói:
- Chớ đắc ý, bổn công tử trước mặt tạm thời không để ý tới ngươi, nếu không há lại để cho ngươi làm càn.
Ý Thiên phản bác nói:
- Vô Khuyết công tử đúng là đại nhân bận rộn nha, không biết là vội vàng vì niềm vui giai nhân, hay là vội vàng hợp mưu với người khác cùng một chỗ đối phó người ở đây và tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành?
Ý Thiên nói ra lời này rất chấn động, rất có hiềm nghi cắn ngược lại.
Hoa Vô Khuyết cười lạnh nói:
- Ngươi yêu suy đoán lung tung là chuyện của ngươi, bổn công tử không tâm tư để ý tới ngươi.
Quay người, Hoa Vô Khuyết mang theo thủ hạ rời đi.
Ý Thiên nhíu mày, mỉa mai nói:
- Nếu như ta suy đoán lung tung, ngươi cần gì phải để ý? Chẳng lẽ Vô Khuyết công tử ngươi có tật giật mình?
Hoa Vô Khuyết biến sắc, tức giận quát:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi đừng vội dương dương tự đắc, chọc giận ta thì ngươi chỉ hối hận thôi.
Ý Thiên khẽ nói:
- Vậy cũng không nhất định, nói không chính xác người hồi hận là ngươi.
Một khi thánh nữ nhìn thấu thân phận khác của ngươi, khi đó... hắc hắc...
Ý Thiên không có nói rõ, nhưng lại cho ra nhắc nhở, chuyện này khiến
Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên có chút kỳ quái, vô ý thức nhìn qua Hoa
Vô Khuyết.
Trong lòng Hoa Vô Khuyết thầm giận, nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh, chỉ hừ lạnh vài tiếng.
Thời điểm này ở phía tây có tiếng va chạm điếc tai cùng tiếng nổ mạnh, nhìn qua khoảng cách vài chục dặm, lập tức có cao thủ chú ý.
Nhìn qua hướng tây, sóng mắt Ý Thiên khẽ nhúc nhích, lập tức bắt được một ít tin tức và sắc mặt biến hóa.
Người còn lại bay đi, tự mình tiến tới tìm hiểu tin tức.
Lan Hinh nhìn thấy mọi người rời đi, nhẹ giọng hỏi:
- Thiếu gia, chúng ta có nên đi qua nhìn một chút không?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Xích Huyết Phong tình thế sắp cải biến, vận khí kém có thể bỏ mạng ở nơi này.
Từ Nhược Hoa nói:
- Vụ nổ kia uy lực kinh người, chắc chắn là cao thủ tuyệt thế đang giao phong, chúng ta không dễ tới gần.
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Đã như vầy, chúng ta nên lặng lẽ chờ tin tức, tránh xa thị phi.
Mọi người không nói, ánh mắt nhìn lên người Ý Thiên, chờ hắn quyết định.
Ý Thiên ngẩng đầu nhìn phía chân trời, hắn đang định truy tìm tung tích thánh nữ Tử Hoa, muốn tìm được thánh nữ trước tiên.
Nhưng mà phía tây có tiếng nổ vang lên không dứt bên tai, một đạo ma khí kinh thiên như thôn phệ sinh linh bắn lên cao.
Một lát, sắc mặt Ý Thiên vui vẻ, cười nói:
- Tìm được, chúng ta bây giờ nên đi ngăn cản thánh nữ Tử Hoa, kéo dài một chút thời gian.