Lan Hinh hiếu kỳ nói:
- Đạo Châu dường như không có phái cao thủ tới a?
Đạo nhân đui mù lắc đầu nói:
- Theo ta được biết, Tam Thanh Thần Điện cũng không có phái cao thủ nào tới. Ngược lại Vân Châu có không ít cao thủ, là năm đại tà ma.
Mộ Dung Tiểu Dạ phân tích nói:
- Theo tình huống mà nhìn, cao thủ tới cướp đoạt Vô Biên Hoang Thành chủ yếu tới từ Nam Dương cùng Vân Châu.
Thời điểm này Ý Thiên nhìn ra xa, thần sắc cổ quái.
Từ Nhược Hoa phát giác được Ý Thiên khác thường, quay đầu nhìn qua ánh mắt của hắn, nhưng thấy bầu trời xa xa có những thân ảnh giao thủ di động thật nhanh.
Hai thân ảnh tối đe và di động rất nhanh, phất tay là có hiện tượng thiên văn tạo thành hư ảnh thật lớn trong hư không, giống như thiên thần hàng lâm.
- Đó là cái gì?
Thần sắc Từ Nhược Hoa kinh ngạc, nhịn không được thở nhẹ.
Mọi người cũng quay đầu lại xem xét, khi nhìn thấy một màn kia thì vô cùng kinh ngạc.
Ý Thiên nhíu mày, nói:
- Bóng đen kia chính là người lấy trộm Vi Tinh Nghi lúc trước, thân phận tạm thời không rõ. Mà bóng đen màu đỏ chính là Thiên Ma thiếu chủ ở bên ngoài Xích Huyết Phong, sau đó Thiên Ma thiếu chủ tàn sát không ít người. Hai người này tất cả đều la Vũ Đế, từng chiêu từng thức đủ hấp dẫn thiên địa đại thế, lúc này ngưng tụ chưởng ấn như núi trong hư không, dễ dàng phá hủy thành trì. Nhưng chúng ta bây giờ không nhìn thấy cảnh tượng chân thật, chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Tiêu Minh Nguyệt kinh nghi nói:
- Ảo ảnh? Ngươi nói bọn họ không phải giao thủ ở đây, mà là nơi khác sao?
Ý Thiên nhìn qua tình huống giao chiến và gạt đầu.
Một màn giao chiến này tiếp tục một lát, lập tức chậm rãi biến mất.
Nhưng mà hình ảnh giao chiến khắc sau vào lòng của mọi người.
Cao thủ cấp Vũ Đế giao phong, quả nhiên không phải chuyện đùa, chỉ tiếc không nhìn thấy kết quả, không biết trong hai Vũ Đế ai là người thắng.
Đột nhiên Ý Thiên cảm ứng được khí tức của Tả Thiên Huệ, lúc này hắn đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói:
- Đi mau, ta phát hiện tung tích của Vi Tinh Nghi.
Chợt lóe lên, thời không chấn động.
Ý Thiên xuyên qua không trung, mười người đi theo phía sau, thân ảnh vặn vẹo, giống như ảnh thác loạn khi xuyên qua thời không.
Đây là di động cực nhanh tạo thành ảo ảnh đứt quãng, lưu chấn động trong không khí..
Trong sa mạc vô biên vô hạn, Ý Thiên tập trung khí tức của Tả Thiên Huệ, mang theo người bên cạnh xuyên qua hư không, chỉ trong chốc lát đã đi qua trăm dặm, lúc này trên một cồn cát phát hiện khí tức của Tả Thiên
Huệ lưu lại.
Ngắm nhìn bốn phía, Ý Thiên cẩn thận thăm dò, phát hiện khí tức của Tả Thiên Huệ biến mất ở nơi này, hiển nhiên còn chưa đi xa.
Thúc dục Thiên Tâm ý thức, Ý Thiên triển khai dò xét khu vực này.
Sóng ý niệm đảo qua trăm dặm, xâm nhập vào trong nham thạch dưới cát, Ý Thiên phát hiện kinh người.
- Như thế nào, sắc mặt của ngươi không đúng, có phải có phát hiện hay không?
Nhìn qua Ý Thiên, trong mắt Từ Nhược Hoa tỏa ra thần sắc nhu hòa.
Ý Thiên không có trả lời ngay, hắn bảo trì thần sắc kinh ngạc, ý niệm chấn động thật nhanh, lúc này tiến thêm một bước thăm dò dưới đất.
Lúc này tất cả mọi người đang nhìn qua Ý Thiên, cùng đợi hắn hồi phục.
Ước chừng qua một lát, Ý Thiên khôi phục thái độ bình thường, ánh mắt đảo qua mọi người, nói khẽ:
- Dưới chân chúng ta, sâu bảy trăm trượng có một tòa thành.
Không chờ Ý Thiên nói xong, Mã Chí Viễn hỏi:
- Là Vô Biên Hoang Thành?
Đạo nhân đui mù nghi vấn nói:
- Tại đây? Không có khả năng ah. Nơi này căn bản không thể dấu được nhiều cao thủ.
Lan Hinh nói:
- Không nên ngắt lời, trước hết nghe thiếu gia nói xong.
Mã Chí Viễn cùng đạo nhân đui mù lập tức câm miệng, người khác cũng chờ Ý Thiên mở miệng.
- Tòa thành này rất lớn, chiếm một diện tích mấy chục dặm vuông, tổng cộng có bốn cửa vào. Mỗi cửa vào đều có cấm chế, không cách nào dễ dàng đi vào. Ta không biết nơi này có phảu là Vô Biên Hoang Thành hay không, nhưng mà ta biết rõ, Tả Thiên Huệ đã chạy vào tòa thành này, có không ít cao thủ khác cũng ở trong đó.
Mã Chí Viễn vội vàng nói:
- Vậy còn chờ cái gì, bây giờ chúng ta nên tiến vào đi.
Ý Thiên nhìn qua Mã Chí Viễn, trầm giọng nói:
- Trước nên nói kỹ với mọi người, tòa thành trì này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, không dễ dàng vượt qua.
Mọi người nghe vậy gật đầu, trên mặt mang theo nét hưng phấn và kích thích.
Ý Thiên chần chờ một lát, quay đầu lại nhìn qua bầu trời, dường như phát hiện cái gì đó.
Sau đó Ý Thiên phân phó Trần Ngọc Lan thi triển là tiềm hành chi thuật, mang theo mọi người chui vào dưới đất bảy trăm mét, muốn nhìn tòa thành này hình dáng thế nào.
Xích vân sa mạc, thành cổ dưới đất phải chăng chính là Vô Biên Hoang Thành?
Nếu như là Vô Biên Hoang Thành, đoàn người Ý Thiên một chuyến mười một người sẽ xảy ra cái gì ở đó?
Nếu như không phải, vậy thành cổ dưới đất là cái gì?
Tiềm hành thuật là pháp thuật đạo gia, tục xưng Địa Độn Thuật.
Trần Ngọc Lan xuất thân từ Đạo Châu Tề quốc, thuở nhỏ tu luyện đạo thuật, cũng rất tinh thông thuật này.
Nhưng mà Ý Thiên phát hiện thành cổ sâu dưới bảy trăm mét, muốn xuyên qua tầng nham thạch này không phải người bình thường có thể làm được.
- Phiền toái đạo trưởng giúp ta giúp một tay, ta muốn dẫn nhiều người chui vào độ sâu này có độ khó rất lớn.
Trải qua cân nhắc, Trần Ngọc Lan ý định liên thủ với đạo nhân đui mù..
Đối với yêu cầu này đạo nhân đui mù không nói hai lời, hai người cùng thúc dục Địa Độn Thuật, mang theo Ý Thiên và chín người khác chui vào lòng đất.
Xích vân sa mạc cát vàng khắp nơi trên đất, phạm vi trăm trượng bên dưới tất cả đều là hạt cát, cơ hồ không có độ khó.
Nhưng sau khi xuyên qua khu vực này thì phía dưới là nham thạch cứng rắn và tầng đất, chuyện này đối với Trần Ngọc Lan cùng đạo nhân đui mù mà nói chính là khảo nghiệm thật lớn.
Ý Thiên không có hứng thú với Địa Độn Thuật này, hắn âm thầm chú ý tình huống của thành cổ, cảm giác chỗ đó ẩn núp nguy cơ lớn lao.
Cụ thể là nguy cơ gì thì Ý Thiên tạm thời còn nói không rõ ràng, nhưng hắn vẫn biết rõ trong thành cổ này tất nhiên sẽ phát sinh rất nhiều chuyện xấu ngoài ý muốn.
Thời điểm Ý Thiên suy tư thì Trần Ngọc Lan đột nhiên nói:
- Mọi người chú ý, ta cảm ứng được có cao thủ khác thi triển Địa Độn Thuật tới gần thành cổ.
Mộ Dung Tiểu Dạ hỏi:
- Nhân số cụ thể ra sao?
Trần Ngọc Lan lắc đầu nói:
- Ước chừng có ba bốn phe cao thủ, nhân số cụ thể không thể nắm giữ.
Từ Nhược Hoa nói:
- Chúng ta có thể phát hiện thành cổ dưới đất, người khác cũng đồng dạng có thể phát hiện, cũng không có cái gì.
Mọi người nghĩ cũng đúng, lúc này không nói thêm lời.
Trần Ngọc Lan gấp rút thi thuật, chỉ qua một lát đã độn bảy trăm trượng, đi tới gần thành cổ.
Xuất phát từ trực giác của người tu đạo, Trần Ngọc Lan nhắc nhở:
- Trong thành cổ này giấu diếm sát cơ, mọi người không nên làm việc lỗ mãng.
Mã Chí Viễn reo lên:
- Tốt, đừng nói những chuyện này, chúng ta nên nhìn qua thành cổ đi.
Trần Ngọc Lan nhin qua Ý
Thiên, thấy hắn gật đầu, lập tức thúc dục Địa Độn Thuật mang theo mọi người tiến lên phía trước, tới một cửa thành.
Tòa thành cổ này chiếm diện tích mấy chục dặm vuông, bốn phương có bốn cửa thành.
Mỗi một cửa thành có cấm chế, người bình thường không hiểu bí quyết thì không thể đi vào.
Ý Thiên đoàn mười một người, tất cả đều là Vũ Hoàng trở lên, khoảng cách gần dò xét thành cổ quá dễ dàng, bởi vậy mọi người cũng hiểu được kết cấu của tòa thành này.
Tới gần cửa thành, Ý Thiên phát hiện dưới đất nơi này có hang động ngầm, nói rõ trước đó có cao thủ đã tới.
Mà hang động này đi tới trước chưa đủ hai trăm trượng, đoàn người Ý Thiên nhìn thấy cửa thành cổ.
Bởi vì dưới mặt đất, tòa thành cổ này bị ẩn trong bùn, cho nên biến thành tòa thành dưới đất.
Đi vào cửa thành, mọi người nhìn thấy cửa thành cao năm trượng do thé tinh tạo thành, biểu hiện ra hào quang nhàn nhạt, có hào quang kỳ lạ lưu động khác thường.
Nhìn qua một màn này đạo nhân đui mù trầm giọng nói:
- Trên cửa thành có cấm chế, chỉ có tìm được cách phá giải mới vào được.
Đoan Mộc Thanh Vân hỏi:
- Cấm chế trong lời của đạo trưởng là thứ gì?
Đạo nhân đui mù nói:
- Nói thế này, cấm pháp cùng phong ấn gọi chung là cấm chế. Nói đơn giản một chút chính là một loại chướng ngại, chỉ có vượt qua chướng ngại mới có thể đi vào.
Đoan Mộc Thanh Vân hiếu kỳ nói:
- Vậy nên phá giải thế nào?
Đạo nhân đui mù không nói, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trần Ngọc Lan nhìn chằm chằm vào cửa thành, âm thầm triển khai dò xét, suy nghĩ làm cách nào đi vào.
Ý Thiên nhìn qua, nói khẽ:
- Cấm chế trong cửa thành không phức tạp, ta hiện tại mang mọi người đi vào.
Đi tới một bước và hào quang trên cửa thành sáng lên, ánh sáng bắn ra chung quanh, cánh cửa sắt nặng nề mở ra một đường nhỏ.
Nhìn qua cảnh này thì Ý Thiên nhíu mày, trong nháy mắt bước vào thì trong lòng sinh ra dự cảm xấu.
Một khắc này Ý Thiên tâm tư đảo ngược thật nhanh, phân phó nói:
- Mọi người tay nắm tay, theo ta đi vào.
Lời vừa nói ra. Ngọc Linh Lung, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Tiêu Minh
Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân sáu nữ nắm chặc tay nhau.
Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư tay nắm tay, đạo nhân đui mù cùng Mã
Chí Viễn thì chằn chờ một chút, nam nhan nắm tay nam nhân dường như không quá thích hợp.
Ý Thiên cất bước đi ra, xuyên qua cửa thành nhìn thấy cảnh bên trong, trong nháy mắt đã bị hút vào trong cửa thành.
Một khắc này tâm thần Ý Thiên chấn động, thầm nghĩa không tốt, nhưng không kịp phản ứng.
Sau lưng Ý Thiên là Ngọc Linh Lung, Từ Nhược Hoa sáu nữ theo sát nhau, sau khi đi vào thì bị hút vào trong thông đạo, không biết tiến về nơi nào.
Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư tay nắm tay, hai người sau khi vào thành cũng tiến vào thông đạo thời không, nhưng lại là thông đạo hoàn toàn khác đám người Ý Thiên, Ngọc Linh Lung.
Đằng sau Mã Chí Viễn cùng đạo nhân đui mù vừa đi vào trong cửa thành cũng bị hút vào hai hướng khác nhau, không biết bị truyền tống đến nơi nào.
Thì ra cấm chế trên cửa thành cũng không phức tạp, nhưng đi vào cửa thành thì xuất hiện thông đạo thời không thác loạn.
Đoàn người Ý Thiên không biết điểm này, trong nháy mắt tiến vào thì Ý Thiên phát hiện không đúng thì đã chậm.
Kể từ đó Ý Thiên, Mã Chí Viễn, đạo nhân đui mù tiến vào thông đạo khác nhau, bị truyền tống tới các nơi khác nhau.
Phu thê Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư tay nắm tay, tiến vào thông đạo như nhau.
Từ Nhược Hoa, Ngọc Linh Lung, Lan Hinh sáu nữ tay nắm tay, cùng bị cuốn vào thông đạo giống nhau, cùng tới một nơi.
Tòa thành này quá quỷ dị, đám người Ý Thiên nóng lòng đi vào thành, bởi vậy xem nhẹ rất nhiều chi tiết, cũng không phát hiện ra bốn chữ bị bùn bao phủ trên cửa thành.
Ánh sáng nhạt lóe lên, Ý Thiên xuất hiện trong một cung điện, cảm giác cung điện thập phần rộng lớn, trong này sương mù trùng trùng điệp điệp.
Quay đầu nhìn chung quanh, nhưng thấy cung điện này cao lớn nguy nga, do rất nhiều tảng đá hình trụ tạo thành.
Mỗi một hình trụ có đường kính một trượng, mặt ngoài điêu khắc hoa văn cổ xưa.
Trong các hình trụ đó có nhiều nơi có ánh sáng nhàn nhạt, mà các khối hình trụ này ngăn cách các nơi giống như mê cung thật lớn.
Trên cung điện này mỗi cách mười trượng sẽ có một viên Dạ Minh Châu chiếu sáng, phát ra hào quang rực rỡ, chiếu cung điện này sáng rực.
Tuy ánh sáng này lờ mờ, nhưng thiết kế bắt sáng của cung điện rất tốt, cũng không có tối tăm gì cả.
Hơn nữa những bức tường này có nguyên lực chấn động, quấy nhiễu ý niệm dò xét, làm cho ánh mắt của Ý Thiên cũng bị ảnh hưởng.
Đối với người khác thì tình huống này càng không chịu nổi.
Nhìn qua chung quanh, Ý Thiên không có vọng động, hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không hiểu thành cổ và cung điện dưới đất này là nơi thế nào.
Theo Ý Thiên suy đoán, thành cổ này có niên đại đã lâu, bị bùn đất bao phủ, cũng không tính là thành cổ gì, chỉ được xưng là cung điện dưới đất.
Cung điện này nằm trong thành cổ, không biết đi thông tới nơi nào.
Trong tòa thành cổ này có rất nhiều cung điện, mà các cung điện có thông đạo liền nhau, có phải cũng bị bùn đất che phủ hoàn toàn?
Còn nữa, bắt đầu từ cửa thành, Ý Thiên xuyên qua một thông đạo thời không.
Điều này nói rõ cung điện này và cửa thành có tồn tại thông dạo với nhau, có thể liên thông với nhau.
Thiết kế như vậy có ý gì?
Chẳng lẽ từ khi bắt đầu tu luyện tòa thành này thì nó đã nằm dưới đất, bởi vậy cân nhắc ra vào tiện lợi, mỗi khi mở một cửa thành đều xếp đặt thiết kế thông đạo thời không?
Rất nhiều ý niệm lóe lên trong đầu của Ý Thiên, đủ loại phỏng đoán hiển hiện trong lòng, làm cho Ý Thiên càng hiếu kỳ về tòa thành cổ này.
Qua một lát Ý Thiên áp chế ý lộn xộn trong lòng, cất bước di động, ý định tìm hiểu kết cấu của cung điện trước tiên.
Trong đại điện Ý Thiên cẩn thận lưu ý qua, tổng cộng có mười sáu hình trụ, chúng giống như ngăn cách nhau và tạo thành mê cung phức tạp.
Chậm rãi dời đi, Ý Thiên nhanh chóng chứng thật suy đoán của mình..
Những hìn trụ này bị phong kín, có nơi có lưu cánh cửa.
Ý Thiên phát ra ý niệm dò xét, phát hiện những hình trụ này ngăn cách ý niệm, cần Ý Thiên không ngừng điều chỉnh ý niệm mới vượt qua quấy nhiễu của chúng, Ý Thiên lúc này cũng hiểu tình huống đại khái của cung điện.
Loại chuyện này với người khác mà nói là quá khó, nhưng đối với Ý Thiên mà nói lại thập phần nhẹ nhõm.
Chỉ trong nháy mắt, Ý Thiên đã nắm giữ tình huống đại khái của cung điện này, hắn đi vào một góc phía tây.
Dừng bước lại, Ý Thiên nhìn qua vết máu trên mặt đất, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Truy tung theo vết máu này, trong một góc cách đó không xa, một thân ảnh màu tím nằm tại đó, chính là Hồng Vân đế quốc Huyết Phù Dong Lam
Phong.
Giờ phút này Lam Phong nằm trên mặt đất, khóe miệng có máu loang lổ, quần áo không chỉnh tề, y phục bị xé nát một bộ phận, lộ ra một bên ngực cao ngất, ngực vẫn phập phồng.
Ý Thiên nhíu mày, hắn nhìn ra Lam Phong thân chịu trọng thương, đã sớm hôn mê, chỉ còn một hơi.