Thiên Thánh

Trương Tuyết khẽ thở dài: 

- Hắc Dục Ma Liên chí âm chí tà, sinh mệnh lực rất mạnh, cơ hồ được xưng bất diệt, cho dù là tiên khí cũng chưa chắc tiêu diệt nó được, chính là một trong mười thập đại ma vật của Vân Hoang đại lục, bài danh thứ ba. Hắc Dục Ma Liên có rất nhiều đặc tính không tưởng tượng nổi, trừ khi có thể trừ tận gốc, người phóng Hắc Dục Ma Liên ra có thể tùy thời nắm giữ tình huống thân thể của Tiết Phượng Lỵ, cũng có thể cách không thúc dục Hắc Dục Ma Liên tiến hành phòng ngự hoặc là công kích. Nếu như người nào đó không biết, một khi làm tình với Tiết Phượng Lỵ sẽ bị dẫn Hắc Dục Ma Liên xâm nhập vào người, do đó chết bất đắc kỳ tử.

Hoa Vô Khuyết sắc mặt đại biến, kinh nghi nói: 

- Có lợi hại như vậy?

Trương Tuyết giải thích nói: 

- Hắc Dục Ma Liên chí âm chí tà, có thể sống ký sinh trong cơ thể của người ta, tạm thời không tổn thương tính mạng của người đó. Nhưng mà nam nhân thì không được, hoặc là chết trong tay Hắc Dục Ma Liên hoặc là bức nó ra ngoài, không có khả năng thứ ba. Ta cho ngươi biết phương pháp thứ nhất chính là mượn nhờ Âm Dương giao hoan chuyển di Hắc Dục Ma Liên, thành công tỷ lệ chỉ năm thành, mà lại vô cùng hung hiểm.

Hoa Vô Khuyết giọng căm hận nói: 

- Câu Hồn Ma Địch đáng hận, thì ra ngươi tính toán bổn công tử, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.

Tiết Phượng Lỵ vẻ mặt đắng chát, hỏi: 

- Loại thứ phương pháp thứ hai thì sao?

Trương Tuyết nói: 

- Bởi vì Hắc Dục Ma Liên chí âm chí tà, cho nên muốn bức nó ra ngoài cơ thể, cũng chỉ có thể tìm một người tu luyện pháp quyết chí dương chí cương, dùng tu vị vô thượng cưỡng ép bức độc ra ngoài. Loại phương pháp này cũng tồn tại hung hiểm lớn, một là do người tu luyện pháp quyết chí dương chí cương khó tìm, hai là thân thể Tiết Phượng Lỵ năng lực thừa nhận có hạn. Nếu tu vị người vận công bức độc quá yếu, không chỉ không thể giúp được gì, còn phải chịu Hắc Dục Ma Liên cắn trả. Nếu người vận công bức độc tu vị quá mạnh, thân thể Tiết Phượng Lỵ không chịu nổi, sẽ bạo thể mà vong, hương tiêu ngọc vẫn.

Vệ Thiên Minh nhìn qua hả hê, nói: 

- Nói đến nói đi đều là chết, ta khuyên ngươi không nên phụ lòng người, chuyên tâm theo đuổi Hồng Vân thánh nữ đi, vừa vặn thừa cơ vứt bỏ vướng víu này.

Hoa Vô Khuyết cả giận nói: 

- Ngươi câm miệng cho ta, nói nữa ta giết ngươi.

Tả Tuấn Hi cười tà nói: 

- Ta cảm thấy còn có phương pháp tốt nhất, chính là tìm được Câu Hồn Ma Địch, sau đó nhờ hắn dùng cách Âm Dương giao hợp thu hồi Hắc Dục Ma Liên thu hồi.

Hoa Vô Khuyết giận dữ, nhìn Tả Tuấn Hi lạnh lùng nói: 

- Ngươi dám nói thêm câu nữa không?


Tả Tuấn Hi nhún nhún vai, bộ dáng không cho là đúng, nhưng không có tiến thêm một bước kích thích Vô Khuyết công tử.

Trương Tuyết nhìn qua Hoa Vô Khuyết, thấy hắn thật sự tức giận, trong nội tâm thở dài một tiếng.

- Xem phần chân tình này của ngươi, ta cho ngươi một chút nhắc nhở. Ta cho ngươi biết hai phương pháp khác cũng có thể phá giải Hắc Dục Ma Liên, mấu chốt là phải xem tu vị người xuất thủ mạnh yếu thế nào. Loại phương pháp đầu tiên cao hơn một chút, loại phương pháp thứ hai độ khó cao hơn loại trước mấy lần.

Sắc mặt Hoa Vô Khuyết bất thiện, nhìn qua Trương Tuyết, lập tức nhìn qua Tiết Phượng Lỵ thả người rời đi, ở đây lưu lại tức giận và không cam lòng.

Vệ Thiên Minh cùng Tả Tuấn Hi đứng thẳng bất động, không có chút ý thối lui, hiển nhiên vẫn muốn bắt giữ Trương Tuyết, dùng để uy hiếp Ý Thiên bán mạng cho mình.

Đối mặt hai cao thủ tà phái, Trương Tuyết cũng không có thần sắc bối rối và bất an nào cả, điểm này khiến cho Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính cảm thấy kinh ngạc, hai người thập phần lo lắng an nguy của Trương Tuyết.

- Xem ra ngươi tấn chức Thánh Hoàng thì khí chất và gan dạ cũng tăng lên nhiều, vậy mà lâm nguy không loạn, không hề sợ hãi.

Vệ Thiên Minh cười dâm tà, nhìn qua Trương Tuyết bình tĩnh thì khen ngợi.

Cười thanh nhã, Trương Tuyết ngữ khí bình tĩnh nói: 

- Tấn chức Thánh Hoàng quả thật khiến tu vị của ta tăng nhiều, cũng giúp thực lực tổng hợp của ta tăng cao. Có lẽ liều mạng ta không đánh lại các ngươi, nhưng đây chính là trong xích vân sa mạc, các ngươi muốn ngăn ta, vậy là quá không có khả năng.

Lời này vừa nói ra, hào quang quanh người Trương Tuyết lóe lên, tính cả Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính đều biến mất vô tung.

Vệ Thiên Minh cùng Tả Tuấn Hi tức giận, lại tìm kiếm khu vực ở gần đây, cũng không phát hiện chút dấu vết của Trương Tuyết lưu lại, không hiểu nổi nàng biến mất thế nào.

Nói tới điểm này, khi Trương Tuyết tấn chức Thánh Hoàng có quan hệ lớn lao.

Trương Tuyết tu luyện Thất Tuyệt Đại Tiên Trận, bởi vì quan hệ tu vị nên Thất Tuyệt Đại Tiên Trận lĩnh ngộ giai đoạn nhập môn, vận dụng cũng thập phần có hạn.

Thế nhưng mà khi ở trong Tử Vong Chi Thành, bởi vì quan hệ với Ý Thiên cho nên tu vị của Trương Tuyết tăng vọt, tấn thăng làm Thánh Hoàng, bước vào lĩnh vực hoàn toàn mới, đối với Thất Tuyệt Đại Tiên Trận lĩnh ngộ cùng vận dụng cũng tăng cao hơn rất nhiều.

Vừa rồi Trương Tuyết vận dụng một trong cửu vực trận của Thất Tuyệt Đại Tiên Trận, bằng vào lĩnh ngộ của mình có thể tùy ý tiến vào trong xích vân sa mạc, căn bản không có hạn chế gì cả.

Vệ Thiên Minh cùng Tả Tuấn Hi không biết Trương Tuyết như thế nào cho nên vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc.

Ánh sáng nhạt lóe lên, Trương Tuyết, Hà Hiển, Âm Thiên Chính xuất hiện sâu trong khu vực hoang vắng của xích vân sa mạc, mấy trăm dặm chung quanh không có chút dấu vết tính mạng nào cả.

Trương Tuyết quay đầu nhìn qua Hà Hiển cùng Âm Thiên Chính nói: 

- Ta muốn đi tìm Chí Thiên tôn giả, các ngươi nên đi tìm Vi Tinh Nghi đi, sau khi hoàn thành công việc ta sẽ đi tìm các ngươi.


Hà Hiển lo lắng nói: 

- Ngươi đi một người, ta thật lo lắng, nên kết bạn mà đi, có thể chiếu ững lẫn nhau.

Trương Tuyết nói: 

- Không cần lo lắng cho ta, tìm kiếm Vô Biên Hoang Thành chính là nhiệm vụ của chúng ta, ta sẽ không bỏ qua. Mà tìm kiếm Chí Thiên tôn giả chính là việc riêng của ta, chúng ta không nên vì tư phế công, bởi vậy binh chia làm hai đường là lựa chọn tốt nhất.

Âm Thiên Chính đồng ý nói: 

- Trương Tuyết nói như vậy cũng có đạo lý, từ thủ đoạn mà nàng thi triển mà nhìn, chúng ta căn bản không cần lo lắng cho nàng.

Hà Hiển không bỏ, nhưng băn khoăn thân phận và ý đồ của Âm Thiên Chính tới đây, cũng không tiện nhiều lời, chỉ dặn dò Trương Tuyết phải cẩn thận.

Sau khi chia tay, Trương Tuyết bắt đầu tìm kiếm Chí Thiên tôn giả.

Dưới tình huống bình thường, ở trong xích vân sa mạc tìm người chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Nhưng mà Trương Tuyết không có làm như vậy, nàng lựa chọn thúc dục cửu vực trận, vận dụng lĩnh ngộ của bản thân, xảo diệu thi triển Thất Tuyệt Đại Tiên Trận, kết quả dễ dàng tìm được Chí Thiên tôn giả.

Tại khu vực biên giới phía nam của xích vân sa mạc, đó là trong khu vực màu xanh của xích vân sa mạc, Chí Thiên tôn giả giờ phút này đang tiến tới khu vực này, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Trong tay Chí Thiên tôn giả có một hạt châu trong suốt đang lơ lửng tỏa ra hào quan màu lam sáng ngơi, dường như đang cảm ứng đặc thù gì đó.

Khi Trương Tuyết tới gần Chí Thiên tôn giả thì hào quang màu lam từ hạt châu trong suốt kia chấn độn, khiến cho Chí Thiên tôn giả chú ý, hạt châu sau đó nó lại bay vào trong tay của Trương Tuyết.

Một khắc này Chí Thiên tôn giả nổi giận gầm lên một tiếng, hắn phi thân đánh ra một chưởng, chưởng lực vô cùng đáng sợ, xé nát hư không, ý đồ một chưởng đánh gục Trương Tuyết.

Nhíu mày lại, Trương Tuyết hơi tức giận, Chí Thiên tôn giả không hỏi nguyên nhân đã ra tay dồn người ta vào đường chết, có thể thấy được hắn dụng tâm độc ác, không phải người tốt gì.

Phất tay phản kích, Trương Tuyết trong lúc vô hình thi triển Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp.

Chưởng lực hai bên đụng vào nhau, thân thể chấn động, Chí Thiên tôn giả gào thét, tay phải vung vẫy ý đồ bỏ qua bàn tay của Trương Tuyết, đáng tiếc vẫn không được.

Trương Tuyết lập tức thanh tỉnh, nhìn qua gương mặt ghê tởm dữ tợn của Chí Thiên tôn giả, vốn định tha hắn một lần, nhưng mà không thể buông tha.

Tâm niệm khẽ động, Trương Tuyết gia tốc thôn phệ, Thiên Linh Thảo phối hợp Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, trong nháy mắt thôn phệ tám thành tu vị của Chí Thiên tôn giả, đẩy hắn vào tuyệt cảnh.


Một lát sau Chí Thiên tôn giả đã chết trong tay của Trương Tuyết, đến chết trên mặt vẫn đầy tàn nhẫn, chuyện này làm cho Trương Tuyết cảm thở dài thu hồi tay phải, Trương Tuyết nhìn qua thi thể Chí Thiên tôn giả, phát hiện trên người của hắn có quyển sách cổ, giờ phút này đang tỏa ra hào quang nhàn nhạt, nằm trong nưực của Chí Thiên tôn giả.

Trương Tuyết ngồi xổm người xuống, từ trong nụực Chí Thiên tôn giả cầm sách cổ ra ngoài, phát hiện phía trên đó có cấm chế lợi hại không cách nào mở ra được.

Quyển sách này vô cùng cổ xưa, tản mát khí tức thời gian, trên cấm chế tỏa ra hào quang nhàn nhạt, có tần suất chấn động đặc thù. Cầm cuốn sách, trong lòng Trương Tuyết có cảm giác quái dị, dường như quyển sách này và mình có liên hệ gì đó hấp dẫn tâm thần của nàng thật sâu.

Vì biết rõ nguyên nhân, Trương Tuyết thử mở sách cổ ra.

Vừa mới bắt đầu cũng không thuận lợi, thẳng đến khi Trương Tuyết thi triển ra Thất Tuyệt Đại Tiên Trận mới lục lọi ra phương pháp, cuối cùng cởi bỏ cấm chế trên sách cổ.

Một khắc này trong sách cổ tỏa ra hào quang rực rỡ, tản mát hào quang chói mắt sáng ngời, nằm trong tay Trương Tuyết bay lên sau đó tự mở ra.

Trương Tuyết nhìn qua sách cổ, phát hiện trong sách có bốn chữ, toàn thân tỏa ra hào quang rực rỡ, trên bìa có bốn chữ cổ "Thất tuyệt Tiên Cảnh", phía dưới là một bộ tranh sơn thủy, cảnh sắc xa hoa, mê người đến cực điểm.

Khi Trương Tuyết nhìn rõ tất cả, hạt châu trong suốt trong ty của nàng tỏa ra hào quang sáng ngời tới cực điểm, trực tiếp bao phủ người của Trương Tuyết, kéo thân thể của nàng bay đi giống như sao chổi, rơi vào vị trí trung tâm của khu vực màu xanh, trong nháy mắt chui vào trong cát và biến mất vô tung.

Một khắc này trong xích vân sa mạc, có mấy sinh mệnh đặc thù cảm ứng được biến hóa, Ý Thiên là một trong số đó.

Giờ này khắc này Ý Thiên mang theo mọi người truy tìm tung tích của Tả Thiên Huệ, đang đi tới khu vực màu tím. Tả Thiên Huệ cùng Ý Thiên phâm biệt chia ra hai hướng khácnhau, Ý Thiên nhờ vào khí tức của Tả Thiên Huệ đi thẳng tới khu vực màu tím.

Trải qua một đêm tu luyện, thực lực tổng hợp của Ý Thiên tăng lên thật lớn, cảm ứng với thiên địa vạn vật trở nên rõ ràng, đã có thể dễ dàng mang ý niệm dò xét thế giới vi mô của hạt cát, đi thăm dò huyền bí trong đó.

Bằng vào loại năng lực này, Ý Thiên rất dễ dàng tập trung thân ảnh của Tả Thiên Huệ, phát hiện cả hai cách nhau hơn ba ngàn dặm.

Đối với địa hình của xích vân sa mạc, Ý Thiên cũng hiểu rõ, hắn dang phân tích tuyến đường mà đám người Tả Thiên Huệ tiến lên, hắn hiểu rõ dụng tâm của Tả Thiên Huệ, biết rõ các nàng đang nhắm tới khu vực màu tím và màu xanh.

Ý Thiên bởi vậy phán đoán, Vô Biên Hoang Thành có khả năng giấu trong đó.

Ngược gió mà đi, Ý Thiên dẫn người đi trong xích vân sa mạc, trên đường gặp gỡ nhiều phong bạo, còn tao ngộ Hỏa Linh Quy công kích.

Giữa trưa Ý Thiên dẫn người đi thêm được hai ngàn dặm, phát hiện đoàn người Tả Thiên Huệ đang thả chậm tốc độ khí tức cũng càng yếu ớt, khó tìm ra tung tích.

Thời điểm này Ngọc Linh Lung đưa ra cảnh cáo, làm cho Ý Thiên hiểu được vì sao như vậy.

- Cửu Đầu Linh Xà cảm ứng được khí tức của Xích Vân Tử Thần, chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước, nếu không sẽ làm Xích Vân Tử Thần tức giận.

Người đi theo nghe vậy thì kinh hãi, Ý Thiên thì bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đám người Tả Thiên Huệ đang tránh Xích Vân Tử Thần.

Từ điểm này mà phán đoán, vị trí của Vô Biên Hoang Thành tất nhiên nằm trong khu vực màu tím và màu xanh, mà Xích Vân Tử Thần đang thủ trong khu vực này.

Nghĩ vậy khóe miệng Ý Thiên cười vui vẻ, thi triển Hư Không Thấu Xạ Đại Pháp, mang tin tức này trải rộng ra cả xích vân sa mạc, thông tri cho tất cả người đi tìm Vô Biên Hoang Thành biết.

Phát giác được Ý Thiên làm gì, Từ Nhược Hoa hỏi: 

- Ngươi muốn mượn nhờ Xích Vân Tử Thần suy yếu thế lực khác?


Ý Thiên cười nói: 

- Đây là phương pháp tốt náất, biết rõ nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, người ta vẫn sẽ đánh cược vận khí mà.

Tiêu Minh Nguyệt cảm xúc nói: 

- Dục vọng có thể mang cho người ta sinh cơ bừng bừng, nhưng cũng có thể khiến người ta đi tới hướng tử vong.

Mộ Dung Tiểu Dạ cười nói: 

- Thời khắc sinh tử, nhân duyên tế hội.

Mã Chí Viễn nhìn qua phía trước, nói ra một vấn đề mấu chốt

- Có Xích Vân Tử Thần thủ hộ, chúng ta đi thế nào?

Lan Hinh cười nói: 

- Giương đông kích tây. Thiếu gia cố ý tiết lộ tung tích của Vô Biên Hoang Thành, không phải chính là khiến người ta hấp dẫn Xích Vân Tử Thần để chúng ta thừa cơ đi vào sao? 

Mộc Thanh Thư cười nói: 

- Phi Vũ ngươi thật thông minh, một đá ném hai con chim, đã có thể mượn đao giết người, lại có thể giương đông kích tây.

Trần Ngọc Lan nói: 

- Văn võ toàn tài mới có thể thong dong ứng đối. Lúc này vì tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành, cao thủ và thế lực quá nhiều, nếu như chỉ dựa vào thực lực mà tranh đoạt thì chúng ta không có bao nhiêu cơ hội, chi bằng dùng trí.

Đoan Mộc Thanh Vân hỏi: 

- Chúng ta làm sao bây giờ, chờ đợi hai tiếp tục đi tới?

Ý Thiên nói: 

- Tạm thời chui xuống đất, để tránh bị quá nhiều người phát giác.

Mọi người không có dị nghị, đã sớm nghe lời Ý Thiên rồi.

Tiến vào tầng nham thạch dưới đất, Ý Thiên phân phó mọi người thu liễm khí tức, thừa cơ tu luyện hoặc nghỉ ngơi, an tâm chờ đợi thời cơ.

Ý Thiên yên lặng rời đi, trở lại trên mặt đất, mật thiết lưu ý tình huống trong xích vân sa mạc, phát hiện rất nhiều cao thủ đang bay tới khu vực màu tím và màu xanh.

Trong đó một khí tức mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ bộc phát.

Tâm niệm khẽ động, Ý Thiên lập tức xuất ở một nơi cách đó mấy chục dặm, trước mặt vừa vặn có một thanh niên áo trắng bay tới, song phương không hẹn mà gặp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận