Thiên Thánh

Nhiều Huyền Hoàng tinh thạch như vậy, cho dù dùng giá trị liên thành đều không đủ hình dung, mà Vô

Biên Hoang Thành có tám mươi mốt vạn tòa thành như vậy, đây quả thực nghe rợn cả người.

Trên mặt Ý Thiên vô cùng khiếp sợ, Lý Nhược Nhiên, Nam Cung Uyển Nghi thì vô cùng rung động, ngược lại Đoan Mộc Thanh Vân không biết nhìn hàng cho nên vô cùng bình tĩnh.

Sóng ý niệm của Ý Thiên trải rộng mỗi góc của tòa thành, từ ngoài vào trong cẩn thận thăm dò huyền bí trong đó, rất nhanh tập trung vào một tòa điện cổ trong thành.

Đáp xuống, Ý Thiên dẫn người vào điện cổ, đi thẳng tới tầng dưới chót của nó.

Tòa điện cổ này có ba tầng, trong thành cổ cũng không thấy được, nhưng nó nằm ở trung tâm của thành cổ.

Tiến vào trong đại sảnh, Ý Thiên đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nhưng thấy đại sảnh này có hình bát giác giống như bát quái trận.

Trong đại sảnh của điện cổ không có gì, hoang vu mà yên tĩnh.

Lan Hinh kinh nghi nói:

- Nơi này không có cái gì, thiếu gia dẫn ta tới đây làm gì?

Ý Thiên nhìn quanh một vòng, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, nói khẽ:

- Nơi này nhìn như không có vật gì, trên thực tế huyền bí nằm trên mặt đất.

Mộ Dung Tiểu Dạ hỏi:

- Có huyền bí gì?

Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói:

- Ta vừa rồi thăm dò thế giới này, phát hiện tung tích của Công Tôn Duy


Ngã cùng Tả Thiên Huệ. Bọn họ tiến tới trung tâm của Vô Biên Hoang Thành này...

Đoan Mộc Thanh Vân vội vàng nói:

- Chúng ta mau chóng đuổi theo thôi.

Chư Cát Đằng Huy hỏi:

- Trung tâm ở nơi này còn cách nơi đây xa không?

Ý Thiên nhìn qua mọi người, trầm ngâm nói:

- Vô Biên Hoang Thành đúng như Chư Cát huynh nói, là một tiên trận vô cùng to lớn, những thành cổ này chính là trụ cột của tiên trận, có tám mươi mốt vạn tòa thành như vậy, cách nhau mấy ngàn dặm. Trung tâm của Vô Biên Hoang Thành nằm cách nơi này ba mươi sáu vạn dặm, nếu như ngự khí phi hành, có thể làm các ngươi mệt chết đấy.

Từ Nhược Hoa chen miệng nói:

- Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ lự chọn phương thức gì?

Ý Thiên nói:

- Hai người này là chủ kí sinh của Vi Tinh Nghi cùng Chú Kiếm Đỉnh, có quan hệ chặc chẽ với Vô Biên Hoang Thành, cho nên quen thuộc nơi đây.

Bọn họ lợi dụng trận pháp chuyển di tức thời trong mỗi tòa thành, từng bước một tiến tới gần trung tâm.

Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua đại sảnh, nói khẽ:

- Ngươi nói Truyền Tống Trận của tòa thành đặt ở đây?

- Tỷ tỷ nói đúng, Truyền Tống Trận nằm trong điện cổ hình tròn ở trong thành, chỉ cần chúng ta mở Truyền Tống Trận Pháp ra, có thể lập tức tiến tới tòa thành tiếp theo. Đến lúc đó chọn dùng loại phương thức này, chúng ta có thể rất nhanh tiến lên, tiết kiệm không ít thời gian. Nhưng mà dùng phương thức này cũng có tai hại rất lớn, chính là không đuổi kịp Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ.

Mộ Dung Tiểu Dạ hỏi:

- Đuổi theo hay không có quan hệ gì?

Ý Thiên trầm giọng nói:

- Trong khống chế của Vô Biên Hoang Thành, tòa thành ở trung tâm kia nắm giữ hệ thống phòng ngự đặc thù, tuyệt đối không phải những tòa thành này có thể so sánh.

Lý Nhược Nhiên cau mày nói:

- Ngươi nói là một khi Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ tiến vào trong tòa thành kia, có thể khống chế Vô Biên Hoang Thành, trở thành chủ nhân chính thức của Vô Biên Hoang Thành?

Ý Thiên gật đầu nói:

- Dùng thân pâận của hai người, tất nhiên vô cùng hiểu bí mật của Hoang thành. Bọn họ tiến vào Vô Biên Hoang Thành, trừ thoát khỏi người khác khống chế ra, một nguyên nhân khác chính là cướp lấy Vô Biên Hoang

Thành. Một khi bọn họ khống chế Vô Biên Hoang Thành, có thể chống lại cao thủ khác, từ đó một bước lên trời.

Đoan Mộc Thanh Vân nghe vậy đại hỉ, nếu như Công Tôn Duy Ngã đoạt đi Vô

Biên Hoang Thành, tới lúc đó cũng không e ngại người nào.

Mộ Dung Tiểu Dạ phản ứng nằm trong mắt của Đoan Mộc Thanh Vân, trong nội tâm cảm thấy không vui, hỏi:


- Phi Vũ, Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ chính là chủ kí sinh của tiên khí, cả hai có sư mạng và quan hệ như thế nào?

Ý Thiên cười quái dị, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Vân, đưa ra kết luận của bản thân.

- Vi Tinh Nghi cùng Chú Kiếm Đỉnh là hai nhân tố mở ra Vô Biên Hoang

Thành, có số mệnh không thể phân ra. Theo ta đoán chừng, Công Tôn Duy

Ngã cùng Tả Thiên Huệ cũng không thoát khỏi số mệnh này, sẽ có cảm tình. Nói cách khác, bọn họ trời sinh có duyên phận tình lữ, hoặc là phu thê.

Đoan Mộc Thanh Vân nghe vậy chấn động, bật thốt lên:

- Không, điều đó không có khả năng, ngươi gạt người, ta không tin.

Phản ứng kích động của Đoan Mộc Thanh Vân, nàng rất khó tiếp nhận việc này, dù sao trong mắt tình nhân không được có hạt cát nào.

Lý Nhược Nhiên nghiêm mặt nói:

- Phi Vũ nói những câu này là thật, đây là số mệnh của Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ, dù ai cũng không cách nào ngăn cản được. Về phần tình cảm của ngươi và Công Tôn Duy Ngã, số mệnh phải do chính ngươi nắm chắc.

Đoan Mộc Thanh Vân vẻ mặt đắng chát, vui sướng biến mất, mà chuyển biến thành lo lắng vô tận.

Tình cảm ba năm bị người ta hoành đao đoạt ái, chuyện này khiến Đoan Mộc Thanh Vân tiếp nhận thế nào?

Lan Hinh cầm cánh tay Ý Thiên, vội vàng nói:

- Thiếu gia, chúng ta bây giờ ra tay còn có thể ngăn cản được hay không?

Lan Hinh nói như vậy đã kéo vấn đề về sự thật, tất cả mọi người nhìn qua Ý Thiên, chờ hắn trả lời.

Ý Thiên không nói, lại thăm dò Truyền Tống Trận Pháp trong đại sảnh, sau đó suy nghĩ cách ứng phó.

Một lát sau Ý Thiên kết hợp ý niệm dò xét và Thiên Tâm ý thức, nắm giữ huyền bí Truyền Tống Trận Pháp, trên mặt lộ nét tươi cười.

- Truyền Tống Trận tại đây ta đã nắm giữ cách mỏ ra, nếu chỉ dựa vào điểm này không đuổi kịp Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ hai người.

Mộ Dung Tiểu Dạ nghi vấn nói:


- Vì cái gì?

Ý Thiên cười nói:

- Nguyên nhân rất đơn giản, Tả Thiên Huệ nắm giữ Vi Tinh Nghi có thể lập tức mở Truyền Tống Trận. Mà ta thì phải tốn thời gian phân tích và dò xét, cho nên thời gian có chênh lệch với nhau.

Lan Hinh thất vọng nói:

- Nói như vậy, chúng ta chẳng phải không cách nào sánh bằng Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ?

Nam Cung Uyển Nghi cười nói:

- Nhìn thần sắc của Phi Vũ, hắn khẳng định đã nghĩ ra cách ứng phó.

Lý Nhược Nhiên trừng mắt Ý Thiên, mắng:

- Còn không nói mau, muốn thừa nước đục thả câu sao?

Ý Thiên cười nói:

- Sư tỷ phân phó, Phi Vũ không dám không theo.

Lý Nhược Nhiên mắng:

- Ngứa da có phải hay sao, có tin ta giáo huấn ngươi không?

Ý Thiên cười hắc hắc hai tiếng, lập tức đi vào chính đề.

- Truyền Tống Trận của mỗi tòa thành đoán chừng đều không giống nhau, nhưng sẽ không tồn tại khác biệt quá lớn. Nếu như chúng ta dùng phương thức chuyển di cự ly ngắn, như vậy tuyệt đối không thể đuổi theo hai người này. Theo ta phân tích, Truyền Tống Trận của mỗi tòa thành cổ, trận pháp này trừ có được di chuyển tức thời ra, còn có một một tác dụng càng thêm mấu chốt.

Chư Cát Đằng Huy quen thuộc trận pháp, lập tức hiểu ý của Ý Thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận