Thiên Thánh

Trong nháy mắt Tử Vong Chi Thành cùng chữ 'diệt' gặp nhau, lực lượng bộc phát nổ tung liên tục.

Bởi vì tốc độ cực nhanh. lực nổ tiếp diễn thời gian không dài, nhưng uy lực lại kinh thế hãi tục, một lần hành động đánh bay Phi Phàm công tử, Hỏa Dực Vương Xà, Nam Cung Lục Vân, Nghiêm Tu Vũ.

Tà Thần công tử đứng mũi chịu sào, phát ra Tử Vong Chi Thành bị nổ bay, thân thể kêu thảm một tiếng, trọng thương thổ hiếp, thương thế nghiêm trọng.

Chữ 'diệt' của Ý Thiên lập lòe bất định, kiên trì một lúc cũng nghiền nát.

Đứng ngạo nghễ bất động, Ý Thiên không thừa cơ đánh lén, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua năm người trọng thương, lạnh lùng nói:

- Tự phụ bất phàm, chẳng có thực lực gì cả.

Phi Phàm công tử tức giận muốn chết, lạnh lùng nói:

- Im miệng, bổn công tử còn chưa có chết.

Ý Thiên lãnh đạm nói:

- Đây chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết.

Ý Thiên vung tay phải lên, Linh Bút Quy Tịch tung bay vẽ ra đường cong lập lòe, trong nháy mắt hình thành chữ 'khốn' trên không trung.

Khi chữ 'khốn' xuất hiện, trong thiên địa sinh ra một lực trói buộc không thể kháng cự hình thành cực nhanh, quay chung quanh người của Ý Thiên, bao phủ Phi Phàm công tử, Tà Thần công tử năm Vũ Đế vào trong đó.

Nghiêm Tu Vũ sắc mặt âm trầm, nhìn Phi Phàm công tử nói:

- Người này thần binh nơi tay, chúng ta cũng không là đối thủ, chi bằng nghĩ cách đào thoát.

Phi Phàm công tử giọng căm hận nói:

- Ngươi có biện pháp?

Nghiêm Tu Vũ trầm ngâm nói:

- Chúng ta có thể thử hồn tiễn!

Sắc mặt Phi Phàm công tử kinh biến, bật thốt lên nói:

- Hồn tiễn! Chính là cái đó!

Thời điểm hai người thương nghị, Hỏa Dực Vương Xà đột nhiên hoảng sợ nói:


- Mọi người cẩn thận, ta cảm giác được không gian chấn động quỷ dị, nguyên lực trong người chúng ta dần dần lệch hướng, đang lao qua phía tiểu tử kia.

Nam Cung Lục Vân quát:

- Đáng chết! Tiểu tử này quả thực cũng không phải là người, là yêu nghiệt.

Tà Thần công tử nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chúng ta thua hắn không khó hiểu, là do không rõ chi tiết của hắn cho nên khó lòng phòng ngự.

Ý Thiên cười lạnh nói:

- Như thế nào, các ngươi hối hận? Đáng tiếc quá trễ.

Ý Thiên tâm niệm khẽ động, phong bế thiên địa nguyên khí trong khu vực này, chấn động có quy luật, đã bị một lực lượng huyền diệu khống chế, dùng gia tăng tần suất chấn động lên thật nhanh.

Cảm nhận được không gian xuất hiện chấn động, năm đại Vũ Đế nhanh chóng triển khai phòng ngự, ý đồ ổn định chấn động không gian của người bên cạnh, dùng nó tiến công Ý Thiên.

Nhưng mà năm đại Vũ Đế phòng ngự cũng bị kéo nhỏ lại, có tính hạn chế cực mạnh.

Ý Thiên thi triển công kích tới cực hạn, thống ngự toàn cục.

Trong khi giao chiến, Phi Phàm công tử cùng Nghiêm Tu Vũ nương tựa vào nhau, Hỏa Dực Vương Xà cùng Tà Thần công tử thì đứng bên cạnh, chỉ có Nam Cung Lục Vân độc thân không dựa vào, một người đau khổ chèo chống.

Những cao thủ Vũ Đế này đều có tiên khí, thế nhưng mà đối mặt Ý Thiên dùng Linh Bút Quy Tịch, ai cũng không muốn thúc dục tiên khí, chỉ vì tiên khí của bọn họ không cách nào địch lại Quy Tịch.

Một khi tế ra kết cục chính là hủy diệt.

Ý Thiên cũng không vội tiến công, tuy hắn chiếm cứ thượng phong, nhưng trong lòng của hắn hiểu rõ, tạm thời phong bế năm người không khó, nếu muốn giết năm người thì không dễ.

Giờ phút này năm đại Vũ Đế nhìn như tình thế bất lợi, trên thực tế bọn họ còn ẩn dấu thực lực, không có bị buộc đến mức chó cùng rứt giậu, liều chết phản kích.

Mà Ý Thiên chậm chạp không có tấn chức Vũ Đế, chuyện này vẫn chế ngự hành động của hắn, nếu không có mượn nhờ Linh Bút Quy Tịch thì hắn không cách nào khinh địch vây khốn địch thủ.

Trong tình thế trước mắt, Ý Thiên vẫn vây khốn năm người, một bên gia tốc rút nguyên lực tinh thuần của Phương Hoành Dực, Dương Mục, Hoa Cửu Công ba Vũ Đế, phối hợp Thiên Tâm Thần Dục Quyết âm thầm trùng kích cảnh giới Vũ Đế.

Người xem cuộc chiến ở bốn phía có biểu lộ khác nhau.

Nam Cung Thần Nguyệt vừa sợ vừa giận, trong mắt hàn quang lập loè, hình như đã động sát cơ.


Hoa Vô Khuyết sắc mặt đầy lo lắng, hắn giờ phút này đã ý thức được, Ý Thiên đáng sợ hơn xa tưởng tượng của mọi người.

Ứng Thải Liên vừa tức vừa giận, thỉnh thoảng nhìn qua phương xa, dường như đang chờ đợi cái gì.

Hắc Vũ cũng đang chờ xem thế nào, ánh mắt hơi kỳ lạ, dường như cất dấu cái gì đó.

Cao thủ Duệ Phong Lâu cực kỳ hưng phấn, Ý Thiên bày ra thực lực khoáng cổ tuyệt kim, độc thân nghênh chiến sáu đại Vũ Đế vẫn thong dong tự nhiên, đây quả thực chính là một truyền thuyết.

Hà Hiển, Trường Không Vô Kỵ, Hứa Hồng Ảnh, người Mộ Dung thế gia thấy một màn này cũng cực kỳ phấn chấn, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười.

Trong tràng, hào quang trên người Ý Thiên lập loè, vô số hào quang bao phủ tới, hóa thành đường cong quay quanh người của hắn, nhanh chóng bị thân thể của hắn hấp thu.

Một màn này cực kỳ quỷ dị, giống như Ý Thiên đang thôn phệ thiên địa, thôn phệ lực lượng vạn vật cho bản thân sử dụng.

Phi Phàm công tử cảm giác được tình huống không ổn, nguyên lực trong người lúc này chấn động mạnh mẽ, không bị khống chế tràn ra ngoài, cảnh này khiến hắn chấn động.

Nghiêm Tu Vũ gấp giọng nói:

- Công tử, không nên kéo dài thời gian. Tiểu tử này cực kỳ quỷ dị, lại tiếp tục như vậy chúng ta sẽ chết đấy.

Phi Phàm công tử tức giận nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận nói:

- Cuộc đời này ta và hắn thế bất lưỡng lập, ta sẽ khiến hắn hối hận không kịp. Hiện tại chúng ta nên thi triển hồn tiễn.

Cùng thời khắc đó Hỏa Dực Vương Xà cũng đang thương nghị với Tà Thần công tử.

- Tình huống trước mắt không ổn, bằng lực lượng của chúng ta không thể làm gì được hắn, ta thấy không bằng thỉnh thành chủ xuất thế, một lần hành động đánh chết hắn.

Tà Thần công tử âm trầm nói:

- Không vội, chúng ta có thể mượn tay của tiểu tử này trước tiên giết Phi Phàm công tử cùng Nam Cung Lục Vân. Đến lúc đó chúng ta lại đánh úp, như vậy chúng ta sẽ là người thắng lớn nhất.

Hỏa Dực Vương Xà nói:

- Thực sự là thế thì chúng ta bây giờ nên toàn lực phòng ngự đi.

Nam Cung Lục Vân đặt mình trong khốn cảnh, thân thể di động cực nhanh, mượn nhờ di động sinh ra chênh lệch để chống đỡ lực cắn nuốt của Ý Thiên, tạm thời tình huống không tệ.

Ý Thiên giờ phút này đã luyện hóa tu vị cả đời của Nam Cung Đức Vận, Nam Cung Ly Tiếu, Nam Cung Tuấn Trì, hoàn toàn dung nhập vào trong người của hắn.


Nguyên lực tinh thuần của Vệ Thiên Minh, Vương Phi Dật hai đại Vũ Đế cũng bị Ý Thiên hấp thu tiêu hóa toàn bộ, khiến cho số nguyên lực trong người của hắn tăng vọt như bay, nguyên lực chấn động tần suất không ngừng tăng cao, bức thẳng đại quan năm vạn lần.

Phương Hoành Dực, Dương Mục, Hoa Cửu Công ba người bị nhốt trong người của Ý Thiên, tuy cực lực giãy dụa nhưng lại vô bổ, bị Ý Thiên thôn phệ với tốc độ chậm hơn mà thôi.

Hôm nay Ý Thiên khống chế cả chiến trường, trực tiếp rút thiên địa nguyên lực, dẫn động nguyên lực trong người năm đại Vũ Đế, do đó hấp thụ nguyên lực tinh thuần của bọn họ, lớn mạnh thực lực của chính mình.

Rất nhiều nhân tố tống hợp lại khiến cho thân thể Ý Thiên bắt đầu thoát biến, Kỳ Lân Tiên Thụ, Kỳ Lân Thánh Quả trong người cùng với bốn đầu linh mạch bắt đầu dung hợp, rất nhiều pháp quyết cộng đồng vận chuyển, bằng phương thức tốt nhất thôi động Ý Thiên bước vào lĩnh ưực hoàn toàn mới.

Loại tình huống này mỗi khi qua một hô hấp Ý Thiên biến hóa đều cực kỳ kinh người.

Phi Phàm công tử cùng Nghiêm Tu Vũ không dám chần chờ, thi triển thủ pháp đặc thù sử dụng hồn tiễn.

Đây là hội tụ tinh khí thần cả đời của một người hóa thành một đạo nguyên thần chi tiễn, đủ để xé nát tất cả phòng ngự.

Nhưng mà hồn tiễn cũng ưực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận sẽ nguyên thần vỡ vụn, thân thể tan vỡ, không phải tình huống bất đắc dĩ thì không thể thi triển pháp quyết cấm kị này.

Giờ phút này Phi Phàm công tử cùng Nghiêm Tu Vũ đang ở hoàn cảnh này, hai người mặc dù có tiên khí trên người nhưng do có Linh Bút Quy Tịch chấn nhiếp nên không dám lấy ra, bởi vậy thi triển hồn tiễn còn có một đường sinh cơ.

Mặt khác tiên khí trong người hai đại Vũ Đế sẽ gia tăng tính an toàn cho bọn họ, cho nên hồn tiễn tuy hung hiểm, hai người cũng không quá để ý.

- Đến đây đi, phong hỏa nhị dực, hồn tiễn diệt địch.

Quát lạnh trong tiếng, Phi Phàm công tử cùng Nghiêm Tu Vũ một trái một phải đồng thời thi triển hồn tiễn, hình thành xu thế phong tỏa, cường công một kích.

Một khắc này nhìn qua từ xa, nhưng thấy Phi Phàm công tử hóa thân thành một đạo mũi tên ánh sáng đỏ thẫm, Nghiêm Tu Vũ hóa thành một mũi tên ánh sáng màu xanh, hai mũi tên theo góc độ nhất định lao tới.

Ý Thiên phát hiện trước tiên, trong ánh mắt toát ra một tia kinh ngạc, dường như không ngờ Phi Phàm công tử vẫn còn thủ đoạn này, nhanh chóng đề phòng.

Tay phải Ý Thiên vung vẩy, Linh Bút Quy Tịch viết trong hư không chữ "Chết", dùng tốc độ nhanh nhất phong bế không gian của hai mũi tên, từ đó ngăn cản chúng.

Bởi vì phong hỏa nhị dực có góc độ nhất định, Ý Thiên phát ra chữ "Chết" phong kín đường đi của mũi tên, ngăn cản mũi tên đỏ thẫm bắn tới.

Chữ "Chết" này ngưng tụ hung thần, tà ác, khủng bố của Linh Bút Quy Tịch mà thành, đủ để hủy diệt tất cả sinh linh, có được uy lực vô cùng.

Nghiêm Tu Vũ thời vận bất lực, lập tức muốn thoát ly hiểm cảnh, nhưng mà hắn không thể làm gì, bị chữ "Chết" bao phủ.

Một khắc này một tiếng kêu ngắn ngủi, tiếng kêu không cam lòng này lóe lên rồi biến mất.

Ngay sau đó mũi tên màu xanh tự động nghiền nát, hóa thành ngàn vạn hào quang, mang theo không cam lòng rơi vào trong hư không.

Những hào quang này phiêu phù trong gió, sau khi đạt tới trình độ nhất định thì hội tụ lại, hóa thành một quang cầu, bị Ý Thiên hút vào trong lòng bàn tay, đó chính là tu vị cả đời của Nghiêm Tu Vũ.

Phi Phàm công tử cũng tao ngộ uy hiếp của "Chết", nhưng hắn không bị đánh trúng chính diện, mà là bị đánh vào mặt phải, tuy bị trọng thương đáng sợ nhưng Phi Phàm công tử hi sinh tiên khí trong người để tranh đoạt thời gian quý báu, tranh thủ một đường sinh cơ cho mình.

Đồng thời Phi Phàm công tử lòng dạ sâu đậm, lúc hắn thi triển hồn tiễn đã cân nhắc Ý Thiên sẽ ra tay chặn đường, cho nên âm thầm thi triển thủ đoạn đặc thù là bỉ ngạn chi môn, triệu hoán một cường giả Vũ Đế.


Khi chữ "Chết" đánh tan mũi tên màu đỏ do Phi Phàm công tử biến thành, tên Vũ Đế vượt qua hư không chẳng biết tên kia trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ngăn cản chữ "Chết", cứu Phi Phàm công tử trong tay của Ý Thiên.

Ý Thiên đầy kinh ngạc, không thể ngờ Phi Phàm công tử cẩn thận như vậy, muốn chặn đường nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn qua Phi Phàm công tử biến mất trong khe hở thời không, trong nháy mắt biến mất không thấy tung tích.

Lúc này đây tuy Phi Phàm công tử thoát được một mạng, nhưng lại bị thương thế nghiêm trọng, Ý Thiên xem như giáo huấn hắn thật ác.

Thời điểm Ý Thiên ra tay chặn đường Phi Phàm công tử thì Nam Cung Lục Vân cũng phát động công kích, hóa thành cột sáng xoay tròn, ý đồ phá tan phòng tuyến của Ý Thiên chạy ra tìm đường sống.

Nam Cung Lục Vân thi triển thủ pháp xuất thân từ Phần Thiên Quyết, tự nhiên không thể dấu được ánh mắt Ý Thiên.

Đối với cách vận dụng phần thiên chân diễm, Ý Thiên tuyệt đối hơn xa Nam Cung Lục Vân.

Tà Thần công tử vẫn nhìn chằm chằm vào phản ứng của Ý Thiên, nhìn thấy một màn này thì khóe miệng nổi lên nụ cười âm hiểm, lập tức thúc dục Tử Vong Chi Thành, nó bành trướng gấp trăm lần, một bàn tay tà ác từ trong Tử Vong Chi Thành bay ra, tản mát khí thế âm trầm, tà ác, khủng bố, tử vong đánh thẳng vào đầu Ý Thiên.

Một khắc này Ý Thiên vừa mới thu thập Nghiêm Tu Vũ, đang chuẩn bị thu thập Nam Cung Lục Vân thì bị bàn tay này tập kích.

Lạnh lùng cười cười, Ý Thiên cũng không kinh ngạc, tuy Phi Phàm công tử, Nam Cung Lục Vân, Tà Thần công tử ba phương công kích vào thời khắc khác nhau, nhưng hắn vẫn không đặt công kích của ba phương trong lòng.

Ý Thiên vung tay phải lên, Linh Bút Quy Tịch hội tụ hào quang, tại trong một phần ngàn giây chấn động chín vạn ba ngàn bảy trăm sáu mươi năm lần, mũi nhọn của nó tỏa ra hào quang lợi hại, đó là kiếm quang tụ tập nghênh đón công kích đặc thù.

Cùng thời khắc đó Ý Thiên thúc dục Đại Nhật Phần Thiên Quyết, khống chế khu vực của phần thiên chân diễm, hình thành một thiên võng, vẫn trói buộc Nam Cung Lục Vân biến thành cột sáng đỏ thẫm, quấn chặt lấy hắn.

Ô quang lóe lên, sấm sét giữa trời quang.

Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang lên trong khu vực khống chế của Ý Thiên, phản chấn khiến Tà Thần công tử chảy máu mồm, Hỏa Dực Vương Xà thì toàn thân run rẩy.

Tử Vong Chi Thành bay ra độc thủ lớn bị Linh Bút Quy Tịch phát ra kiếm trụ ngăn cản, trong một nháy mắt đã giao phong mấy ngàn lần, kết quả độc thủ nhanh chóng tán loạn, kiếm trụ hoàn hảo không tổn hao gì.

Tuy là như thế, Ý Thiên vẫn bị phản chấn cực lớn, khóe miệng máu tươi chảy dài, nội thương không nhẹ.

Lần đầu tiên giao phong với Tử Vong thành chủ trong truyền thuyết, Ý Thiên mượn nhờ Linh Bút Quy Tịch đánh lui Tử Vong thành chủ, thực sự cảm nhận được thực lực kinh người của Tử Vong thành chủ.

Nam Cung Lục Vân kêu rên một tiếng, hắn bị bắn ngược ra ngoài, máu tươi ứa ra, ánh mắt đầy tức giận, vẻ mặt khó có thể tin.

Mặc kệ Ý Thiên có bao nhiêu thủ đoạn, dù sao hắn chỉ là Thánh Hoàng, nhưng mà tu vị Thánh Hoàng không thể liều mạng với Vũ Đế.

Hôm nay Ý Thiên đã sửa lại lịch sử này, dùng tu vị Thánh Hoàng trọng thương Vũ Đế, chuyện này khiến nhiều người khiếp sợ.

Nam Cung Thần Nguyệt thấy thế, tức giận nói:

- Làm càn! Còn không mau mau thả người.

Trong lúc nói chuyện, Nam Cung Thần Nguyệt nâng tay phải lên, một bàn tay hỏa diễm ngưng tụ trong hư không, chụp thẳng vào Ý Thiên.

Nam Cung Uyển Nghi có phát hiện, nhưng cân nhắc một chút cũng buông tha không ngăn cản.

Từ thực lực Ý Thiên bày ra mà phân tích, cho dù Nam Cung Thần Nguyệt ra tay cũng không chiếm được tiện nghi, Nam Cung Uyển Nghi cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận