Hoang dã, hoàng hôn, mặt trời lặn, nhạn bay.
Trên một con đường uốn lượn xuyên qua rừng rậm, kéo dài đến phương xa.
Trong rừng rậm này, trên một cây đại thị, Ý Thiên bản thân trọng thương đang nằm trên cây, ánh mắt xuyên qua kẽ lá thưa thớt nhìn lên bầu trời, thần sắc có chút ưu thương.
Rời khỏi Nam Dương, rời khỏi nơi đã từng có trí nhớ đẹp, rời khỏi nơi như vậy dù tâm tình của ai cũng không thoải mái.
Ý Thiên đã từng cho rằng mình bỏ được, nhưng thời điểm chính thức chia tay thì Ý Thiên mới biết rõ ràng mình không thể tiêu sái rời đi như suy nghĩ của hắn.
Không tới hai tháng nhưng thân phận Nam Cung Phi Vũ lưu lại cho Ý Thiên những ký ức không cách nào quên được, làm cho hắn cao hứng, làm cho hắn cười vui, khiến cho hắn sầu não.
Than nhẹ một tiếng, Ý Thiên thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn qua phía sau, dưới ánh trời chiều nhìn thấy một chiếc phi thuyền tỏa ra hào quang bay trên cao, trong nháy mắt đã vượt qua rừng rậm bay về phương xa.
Hình thể phi thuyền rất lớn, vượt qua trăm trượng, độ rộng vượt qua hai mươi lăm trượng, toàn thân tỏa ra hào quang cực kỳ chói mắt.
Trên đầu phi thường có một thân ảnh màu xanh đứng đó nhìn ra xa, mái tóc dài phiêu dật như tiên, cho người ta cảm giác như tiên tử hạ phàm.
Bởi vì quan hệ tới góc độ, Ý Thiên không nhìn rõ ràng dung mạo của nữ nhân này, nhưng lại cảm thấy mơ hồ, nhìn thấy nàng mặc đạo bào và mang khăn che mặt.
Nhìn thấy phi thuyền bay xa và Ý Thiên kinh ngạc, dĩ vãng tại Nam Dương gặp được không ít cao thủ, nhưng mà loại pháp bảo phi hành này lại rất ít khi thấy.
Hôm nay đi vào Đạo Châu, đầu tiên là gặp được phi thuyền hoa lệ như vậy, xem ra Đạo Châu cùng Nam Dương thật sự không giống nhau.
Đều nói Vân Hoang Cửu Châu, Đạo Châu luyện khí dương danh thiên hạ, hôm nay xem ra quả nhiên không giả.
Thu hồi ánh mắt, Ý Thiên đứng dậy trên chạc cây, cảm giác thương thế còn rất nghiêm trọng, đoán chừng không qua hai ba ngày là không khỏi được.
Vào lúc này một tiếng nổ lớn như thiên lôi vang lên, khiến cho Ý Thiên giật mình chú ý.
Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cách đó mấy chục dặm có một cột khói đen bay lên cao, trong nháy mắt biến thành một màn lửa hừng hực, vô số hào quang lập lòe trong khói đen.
Ý Thiên nhắm hai mắt lại dò xét tình hình ở bên đó, phía trước cách hắn chừng mười lăm dặm phát sinh một vụ nổ, tần suất nguyên lực chấn động trong không khí cực cao, đạt tới năm vạn lần, tương đương với cao thủ Vũ Đế giao phong với nhau.
Ý Thiên hơi ngoài ý muốn, uy lực nổ tung đáng sợ như thế là cái gì tạo thành?
Chẳng lẽ là cường giả Vũ Đế dẫn phát, hay là có nguyên nhân khác?
Trong trầm tư, Ý Thiên chợt lóe lên, hắn bay thẳng tới hướng vụ nổ.
Rất nhanh, Ý Thiên đã bay tới hiện trường nổ tung, nhưng thấy mặt đất cỏ cây khét lẹt, có dấu vết vụ nổ, bốn phía trên mặt đất nhìn thấy mảnh vỡ thân thể tan nát và các loại đồ vật vỡ vụn.
Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên Ý Thiên tỉnh ngộ, vụ nổ này có quan hệ tới chiếc phi thuyền hắn vừa thấy vừa rồi, đám đồ vật trên mặt đất là xác của chiếc phi thuyền này.
Ngắm nhìn bốn phía, Ý Thiên phát hiện một thân ảnh trong bụi cỏ, khí tức thập phần yếu ớt, dường như là người sống duy nhất ở hiện trường.
Hắn đi lên phía trước, Ý Thiên đi vào bụi cỏ, chỉ thấy một nam tử áo vải ở đó, toàn thân bị thương nhiều chỗ, thân thể không ngừng run run, sắc mặt tái nhợt như tro tàn, đôi môi run đọng.
Nam tử này nhìn qua tuổi không lớn, bộ dáng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, lớn lên cũng tuấn tú, nhưng mà trên chân mày có thể nhìn ra cao ngạo và lạnh lùng, tính dường như rất kiên cường.
Ý Thiên lưu ý đại khái tình huống của nam tử này, phát hiện thương thế hắn rất nặng, cơ năng dần suy yếu, nguyên thần cũng đã vỡ vụn.
Hắn như thế phải chết không nghi ngờ, nhưng mà Ý Thiên phát hiện ý thức của hắn rất sinh động, dường như còn có tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành, vẫn chèo chống khiến hắn không có tắt thở.
Một màn này làm cho Ý Thiên nghĩ đến Nam Cung Phi Vũ, đây là cảnh tương tự làm sao.
Ngày đó Ý Thiên mới tới Nam Dương đã gặp gỡ Nam Cung Phi Vũ.
Hôm nay Ý Thiên đi vào Đạo Châu, không ngờ gặp cảnh tương tự như vậy, điều này chẳng lẽ chính là thiên ý sao?
Cười khổ, Ý Thiên ngồi xổm người xuống, tay phải đặt lên đầu của người này.
- Ngươi là ai, tại sao chết không nhắm mắt?
Đây là Ý Thiên phát ra ý thức trao đổi, tuy nguyên thần của người nọ đã vỡ vụn, nhưng ý thức cũng rất sinh động, trong đầu không ngừng kêu gọi.
- Tiểu thư, tiểu thư...
Ý Thiên hiếu kỳ nói:
- Tiểu thư là ai, ngươi là ai?
Người kia nói:
- Ta là hộ vệ của tiểu thư, tiểu thư...
Ý Thiên nghe vậy, đột nhiên cảm nhận được ý niệm đang sưu tâm nơi này, khiến cho Ý Thiên quá sợ hãi.
Ý niệm đột nhiên xuất hiện kia quá mức cường đại, lập tức phong tỏa khu vực này, khiến cho Ý Thiên đang trọng thương cảm thấy khiếp sợ, trong nội tâm suy nghĩ đối sách.
Trước mắt Ý Thiên thân chịu trọng thương, thực lực giảm lớn, nhiều nhất có thể phát huy ra tu vị sơ cấp Vũ Hoàng.
Loại tình huống này Ý Thiên không muốn bạo lộ thân phận, để tránh bị Bát Cực Thần Điện đuổi giết.
Trước mắt khu vực này bị phong tỏa, Ý Thiên muốn thần không biết quỷ không hay rời đi, đoán chừng không có khả năng, bởi vậy trốn đi cũng gặp nguy hiểm lớn.
Không thể trốn đi cũng chỉ có thể chờ, đây không phải là biện pháp.
Ý Thiên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nghĩ tới nam tử trên mặt đất.
Trước mắt nam tử áo vải này đang hấp hối, cách cái chết không xa.
Nếu như biến ảo thành hắn tạm thời có thể vượt qua.
Nghĩ vậy Ý Thiên chần chờ đôi chút, mới thoát ly bóng mờ Nam Cung Phi Vũ, lại phải biến thành tên này, hắn cực kỳ không tình nguyện.
Nhưng hiện tại Ý Thiên không còn cách nào, chỉ tạm thời giả mạo, một khi có cơ hội sẽ rời đi.
Nghĩ vậy Ý Thiên không dám do dự, lập tức cướp lấy nguyên thần hồn phách của nam tử này, lặng yên không một tiếng động hủy diệt thân thể sắp tử vong của hắn, biến thành hắn.
Trong một chớp mắt, Ý Thiên từ trong nguyên thần không trọn vẹn của hắn biết được một ít tình huống, biết rõ thân phận nam tử này, hắn tên làVân Hạo Dương, năm nay hai mươi chín tuổi, xuất thân lai lịch bởi vì nguyên thần không trọn vẹn cho nên mơ hồ không rõ, nhưng trước mắt chính là cao thủ hộ vệ Đạo Châu Tấn quốc Thiên Duyến Sơn Trang.
Vân Hạo Dương chức trách là bảo vệ tiểu thư Duyến Y Mộng, là hộ vệ cận thân.
Lúc này tiểu thư đi xa nhà một chuyến, ai nghĩ tới trên đường quay về tao ngộ đánh lén, phi thuyền bị nổ tung, cao thủ còn lại bị nổ chết, chỉ có Vân Hạo Dương tu vị bất phàm, thật sự khó có thể bảo vệ tính mạng.
Những tin tức này trong đầu Ý Thiên chợt lóe lên, khiến hắn hiểu được tình huống đại khái.
Mà Ý Thiên biến thành Vân Hạo Dương, một thân ảnh từ trên trời hạ xuống, tới bên cạnh hắn.
Ý Thiên nằm trong bụi cỏ, mặc quần áo Vân Hạo Dương, bộ dáng trọng thương, dường như căn bản không cách nào tra được người kia xuất hiện.
- Vân Hạo Dương, ngươi chịu đựng, ta sẽ mang ngươi về chữa trị.
Âm thanh thanh thúy dễ nghe, mang theo hương vị phiêu dật xuất trần, làm cho Ý Thiên ngoài ý muốn.
Cố sức lắc đầu, Ý Thiên nhìn qua phía trên, nhưng nhìn thấy một nữ tử thân mặc đạo bào và mang lụa trắng xuât hiện.
- Tiểu thư... Ngươi... Ngươi không có việc gì là tốt rồi, ta không sao.
Thì ra nữ tử này chính là tiểu thư Thiên Duyến Sơn Trang Duyến Y Mộng.
- Đi thôi, chúng ta trở về rồi hãy nói.
Tay trắng nõn nà vung lên, Ý Thiên được lực lượng nhu hòa bao phủ, từ dưới đất bay lên, cách mặt đất chừng mấy chục trượng, đột nhiên xuất hiện một thời không chi môn, hai người trong nháy mắt tiến vào trong đó.
Trong lòng Ý Thiên thập phần khiếp sợ, không thể ngờ tiểu thư này lợi hại như vậy, không chút dấu hiệu mở ra thời không chi môn, chuyện này người bình thường không làm được.
Tuy nói Đạo Châu đạo thuật rất huyền diệu, nhưng cũng không có lợi hại tới mức này. Cách giải thích duy nhất chính là tu vị của nàng không phải người bình thường có thể phỏng đoán.
Sau một khắc, Duyến Y Mộng mang theo Ý Thiên trở lại Thiên Duyến Sơn Trang, lần đầu tiên Ý Thiên tới đây, nhưng lại có trí nhớ của Vân Hạo Dương cho nên cũng hiểu tình huống
- Tiểu thư, ngươi trở về.
Thời điểm Ý Thiên hiện thân thì lão giả áo trắng xuất hiện trong hoa viên, vẻ mặt mỉm cười chào hỏi Duyến Y Mộng.
- Điền lão, Vân Hạo Dương bị thương rất nặng, ngươi nên dẫn hắn chữa thương, sau đó hỏi sau.
Cẩm y lão giả chính là tổng quản Thiên Duyến Sơn Trang Điền Minh Hạc, thấy tiểu thư nói thế thì không nói hai lời, mang theo Ý Thiên tiến vào trong gian phòng Vân Hạo Dương, phân phó cao thủ sơn trang là Từ Trường Thọ đến đây chữa thương cho Ý Thiên.
Từ Trường Thọ chính là cao thủ hộ viện sơn trang, có quan hệ không tệ với Vân Hạo Dương, nhìn qua tuổi chừng bốn mươi, dáng người trung đẳng.
- Lão đệ, lần này ngươi đúng là mạng lớn. Những người khác nghe nói đều chết, ngươi còn sống, ngươi cũng nên cảm tạ Tạ lão ca ta thường xuyên đốt hương, cầu không ít phật cho ngươi.
Ý Thiên phức tạp cười cười, không có mở miệng, hắn biết rõ Vân Hạo Dương trời sinh tính cao ngạo lạnh lùng, rất ít cho người ta sắc mặt tốt.
Bởi vậy mặc dù thân chịu trọng thương, cũng là bộ dáng lạnh như băng.
Từ Trường Thọ thập phần hiểu tính cách của Vân Hạo Dương, trong nội tâm cũng không thèm để ý, vỗ nhè lên đầu vai Ý Thiên, lập tức móc chai thuốc trong người ra, đổ ra một hạt đan dược đỏ thẫm, tản mát mùi thuốc đậm đặc.
- Đây là tiểu thư cố ý ban thưởng Xích Dương Đan, ngươi ăn vào đi, ta chữa thương cho ngươi.
Ý Thiên gật đầu, ăn đan dược vào, cảm giác đan dược vào miệng thì hòa tan, cảm thấy toàn thân nóng lên, dược lực chạy khắp toàn thân tứ chi bách hài.
Từ Trường Thọ đi tới sau lưng Ý Thiên, chậm rãi duỗi tay phải đặt lên mệnh môn của hắn, bắt đầu truyền công chữa thương, hiệp trợ hắn khai thông kinh mạch tắc nghẽn.
Trong lòng Ý Thiên đắng chát, chính mình cũng không phải là Vân Hạo Dương, thương thế trên người cũng không phải dễ dàng chữa khỏi, chuyện này biết nói làm sao cho phải?
Thiên Duyến Sơn Trang rất lớn, chiếm diện tích mấy chục mẫu, phòng ốc mấy trăm gian, nhân thủ hơn một ngàn, nằm ở Thiên Duyến Phong của Đạo Châu.
Đạo Châu bảy nước, Tấn quốc trung tâm.
Thiên Duyến Phong chính là đệ nhất tiên sơn phúc địa của Tấn quốc, Thiên Duyến Sơn Trang nằm ở giữa sườn núi, tự nhiên là nổi tiếng xa gần.
Đạo Châu thịnh hành đạo thuật, đạo quan phần đông, Thiên Duyến Sơn Trang tuy không phải đạo quan, nhưng tất cả đều là người tu đạo, có thể nói là cao thủ đạo môn.
Vào lúc này trong phòng của tiểu thư, cao thủ trong sơn trang tề tụ ở nơi này, đang thảo luận chuyện tiểu thư nửa đường bị tập kích.
Thiên Duyến Sơn Trang dùng Duyến Y Mộng cầm đầu, trừ tổng quản ra, còn có hai đại trưởng lão, ba đại hộ pháp, tổng cộng sáu đại cao thủ.
Giờ phút này tổng quản Điền Minh Hạc nói:
- Lúc này tiểu thư nửa đường bị tập kích, trước đó ai cũng chưa từng nghĩ đến, cả Đạo Châu này người dám ra tay với tiểu thư không vượt qua ba người.
Đại trưởng lão Lý Bất Hối nghi vấn nói:
- Tiểu thư thân phận đặc thù, người dám ra tay lại còn uy hiếp cả nàng, thiên hạ cũng không nhiều. Người như vậy tự nhiên biết được thân phận của tiểu thư, ai dám to gan như vậy chứ?
Nhị hộ pháp Ngưu Thiết Đao nói:
- Từ thủ pháp đánh lén lần này mà nhìn, đối phương là mượn nhờ lực lượng tiên khí, bằng không thì khó có thể sinh ra uy lực đáng sợ như vậy. Ta cảm thấy được chúng ta nên tra xét phương diện này.
Đại hộ pháp Lý Nhất Minh nhìn qua Duyến Y Mộng, hỏi:
- Tiểu thư thấy thế nào về lần bị tập kích này?
Duyến Y Mộng dù đang mang khăn lụa trắng che mặt, nhưng mơ hồ có thể thấy được dung nhan tuyệt thế dưới khăn che mặt.
- Đạo Châu bảy nước, Sở quốc vẫn bất hòa với Tấn quốc chúng ta. Mà Tử phủ nằm ở phía nam Sở quốc, ta đoán người đánh lén lúc này chắc liên quan tới Tử phủ.
Tổng quản Điền Minh Hạc sắc mặt biến hóa, phân tích nói:
- Thiên môn, Tử phủ chính là hai môn phái đạo môn, nếu thật sự là Tử phủ gây nên, chỉ sợ Lạc Ngọc Kiều khó thoát liên quan.
Nhị trưởng lão Lý Bất Húy trầm ngâm nói:
- Lạc Ngọc Kiều chính là thiên nữ của Tử phủ, đạo thuật tinh thâm, luyện khí tạo nghệ cực cao, rất được Tử phủ yêu thích, nếu là nàng ra tay thì rất phiền phức.
Tam hộ pháp Vạn Thuận Thanh nói:
- Môn phái tu đạo ở Đạo Châu rất đông, Tử phủ thứ nhất, Thiên môn thứ hai, vẫn tranh đấu chống lại Tam Thanh Thần Điện. Một khi chúng ta cùng Tử phủ đấu nhau, Thiên môn cũng sẽ nhúng tay vào. Khi đó Đạo Châu hai đại tiên phái liên thủ, chỉ sợ càng khó đối phó.
Nhị hộ pháp Ngưu Thiết Đao nói:
- Quản hắn là ai, dám vô lễ với tiểu thư, vậy nhất định phải giáo huấn kẻ đó thật ác. Nếu không chẳng phải bị người ta xem thường?
Đại hộ pháp Lý Nhất Minh nói:
- Lão Nhị đừng vội lỗ mãng, nên nghe ý kiến của tiểu thư, xem tiểu thư muốn xử lý như thế nào.
Duyến Y Mộng lạnh nhạt nói:
- Việc này sơn trang quả nhiên không nên nhúng tay vào, ta sẽ tìm Lạc Ngọc Kiều nói rõ ràng. Hôm nay nghe nói Nam Dương xảy ra một đại sự, tổng quản còn có nhận được tin tức?
Điền Minh Hạc nói:
- Hồi bẩm tiểu thư, vừa có được tin tức mới nhất, Nam Dương Phi Vân thành xảy ra đại sự khiếp sợ thiên hạ, người bị Bát Cực Thần Điện truy nã hóa thân thành Nam Cung Phi Vũ, ở bên ngoài Phi Vân thành kịch chiến với cao thủ Liệt Dương Thần Điện, Hư Không Thần Điện, Phượng Hoàng Thần Điện, khiến bốn cao thủ Hư Không Thần Điện tất cả đều chết trận, Phượng Hoàng Thần Điện chết Sầm Vũ, Liệt Dương Thần Điện chết chín đại cao thủ, trong đó kể cả cao thủ Ảnh Đế...
Nghe được Điền tổng quản nói đơn giản, tất cả người ở đây kinh ngạc ngây người.
Đại trưởng lão Lý Bất Hối nghi vấn nói:
- Người nọ thực sự lợi hại như vậy, ngay cả Liệt Dương Thần Điện cũng không thể thu thập hắn?
Điền Minh Hạc nói:
- Việc này chắc chắn 100%, tuyệt không giả bộ. Trước mắt Liệt Dương Thần Điện đã tuyên bố tất sát lệnh, tìm kiếm người này trên toàn bộ Vân Hoang đại lục, tuyên bố nhất định phải giết hắn.