Thiên Thánh

Đặc biệt là Ứng Thải Liên, nàng là người tới sau, không cách nào so sánh với Lý Nhược Nhiên, Nam Cung Uyển Nghi, Liễu Như Nguyệt được.

Nếu nàng không lấy được niềm vui của Ý Thiên, tiếp theo nàng sẽ bị người ta xa lánh.

Ý Thiên nhìn qua Phương Gia Lệ vài lần, cũng không có để ý.

Nhưng mà Nam Cung Uyển Nghi, Mộ Dung Tiểu Dạ, Từ Nhược Hoa lại dường như nhìn thấu tâm tư của Ứng Thải Liên, nhưng mà các nàng không ai vạch trần mà thôi.

Nam Cung Tình Tuyết nhìn qua Ý Thiên, biểu lộ cổ quái.

Nhưng mà Nam Cung Tình Tuyết là người cực kỳ thông minh, nàng không có ý tứ chủ động đi tới nói với Ý Thiên, lại chạy tới bên người Nam Cung Uyển Nghi, thân thiết kêu tỷ tỷ.

Nhìn qua Nam Cung Tình Tuyết thanh thuần tú lệ, Nam Cung Uyển Nghi hỏi:

- Ngươi không hận hắn giết sư phụ của ngươi sao?

Nam Cung Tình Tuyết cúi đầu, nói khẽ:

- Mới đầu có chút hận, nhưng bây giờ không hận.

Mộ Dung Tiểu Dạ hiếu kỳ nói:

- Vì cái gì?

Nam Cung Tình Tuyết nói:

- Sư phó đào tạo ta, cũng không hoàn toàn là vì tài bồi ta, nàng cũng có mục đích của mình. Sư phó muốn đưa ta cho nam nhân khác. Ta ở trong mắt sư phó chỉ là món hàng bị bán đi khi cần thiết mà thôi.

Trong thế giới mạnh được yếu thua này, những chuyện thế này quá bình thường.

Mộ Dung Tiểu Dạ trước kia đã từng tao ngộ qua chuyện này, nàng khi đó biến thành vật hi sinh của gia tộc.

Nếu không phải gặp gỡ Ý Thiên, không chừng Mộ Dung Tiểu Dạ cũng trở thành người hi sinh cho lợi ích gia tộc.

Nam Cung Uyển Nghi khẽ thở dài:

- Tại Nam Cung thế gia, nữ nhân xinh đẹp sẽ bị người ta nhớ thương.

Nam Cung Tình Tuyết nói:

- Bởi vậy ta mới nói không hận, ta muốn đi cùng tỷ tỷ.

Nam Cung Uyển Nghi rất thông minh, đã nhìn thấu tâm tư của Nam Cung Tình Tuyết, cười mắng:

- Ngươi muốn đi với hắn mới là thật. Đi theo ta chỉ làm nha đầu nhận mệnh mà thôi, đi theo hắn mới có thể biến thành phượng hoàng.

Nam Cung Tình Tuyết ngượng ngùng, trên gương mặt xinh xắn ửng đỏ.

Ý Thiên cũng không phải quá để ý, hỏi thăm tình huống của Nam Cung thế gia cùng Huyền Dương Cung.

Cổ Ngũ nói:

- Nam Cung thế gia thực lực tính toán là bình thường. Tựu một Huyền Đế Nam Cung Hoa Anh, Thánh Hoàng có ba người.

Ứng Thải Liên nói:

- Huyền Dương Cung thì tình huống không khác biệt lắm, chỉ có một Huyền Đế tọa trấn, muốn tiêu diệt bọn chúng dễ dàng. Ngược lại bên Tà Bất Tử Phái cùng Tàn Thức U Hồn Tông, đoán chừng khó ứng phó hơn một chút.


Ý Thiên cười nói:

- Tại Phi Vân thành, muốn thu thập Nam Cung thế gia cùng Huyền Dương Cung tự nhiên dễ dàng, nhưng mà ta không có ý định phá hủy cứ điểm của bọn chúng, mà là muốn nghĩ cách chinh phục Nam Cung thế gia, triệt để tiêu diệt Huyền Dương Cung, diệt trừ thế lực dưới trướng của Liệt Dương Thần Điện.

Nam Cung Uyển Nghi nói:

- Nam Cung thế gia thâm căn cố đế. Cao thủ nhiều như mây, nếu như dùng thủ đoạn cưỡng chế, giết là giết không dứt. Ta đề nghị bắt giặc trước bắt vua, chuyên tìm Vũ Đế của Nam Cung thế gia ra tay, bức bách Nam Cung thế gia đàm phán với chúng ta, sau đó bằng vào thực lực cường thế chiếm đoạt nó.

Long Dao Châu nói:

- Huyền Dương Cung bên kia có thể chọn dùng phương thức này, nhưng đổi thành chuyên giết Vũ Đế mà thôi, trực tiếp giết sạch cao thủ Vũ Đế của bọn chúng, những người còn lại không đủ gây sợ.

Từ Nhược Hoa nói:

- Chúng ta không thể ngây ngốc ở đây quá lâu, bằng không sẽ bị cao thủ Bát Cực Thần Điện chặn đường.

Mộ Dung Tiểu Dạ nhắc nhở:

- Các ngươi không nên quên hắc y nhân đào tẩu hôm nay. Hắn có địa vị gì, mà Hoa Vô Khuyết là thế nào? Nếu hắn cản trở sẽ phá hư kế hoạch của chúng ta.

Ứng Thải Liên nói:

- Thời gian không còn sớm, chúng ta nên tìm nơi ăn cơm đi, sau đó tìm địa phương ở lại, chậm rãi bàn bạc kỹ hơn.

Ý Thiên tiếp thu đề nghị của Ứng Thải Liên, chín người được Phương Gia Lệ dẫn dắt tìm tới một biệt viện xa hoa.

Sau bữa cơm chiều, Ý Thiên phân phó Cổ Ngũ phụ trách an toàn, hắn tiến hành dò xét Phi Vân thành cẩn thận.

Mục đích của Ý Thiên rất đơn giản, xem Phi Vân thành có cao thủ nào ẩn nấp hay không.

Trải qua thời gian một nén nhang dò xét, Ý Thiên đã phát hiện ra hai cao thủ.

Từ tình hình trước mắt mà nhìn, Phi Vân thành trừ Nam Cung thế gia cùng Huyền Dương Cung hai Vũ Đế ra, có lẽ không còn cao thủ Vũ Đế nào khác.

Thế nhưng mà Ý Thiên dò xét thì phát hiện trong Phi Vân thành có bốn cao thủ Vũ Đế, hai người này che dấu rất sâu, người bình thường rất khó phát giác.

- Các ngươi ở chỗ này hảo hảo tu luyện, Tiểu Dạ theo ta ra ngoài một chuyến.

Ý Thiên chọn lựa Mộ Dung Tiểu Dạ, đó là bởi vì nàng là người địa phương, vô cùng quen thuộc nơi đây..

Nam Cung Uyển Nghi hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

Ý Thiên cười nói:

- Tỷ tỷ yên tâm, ta đi gặp hai tên Vũ Đế, thăm dò động tĩnh của Phi Vân thành.

Rời khỏi chỗ ở, Ý Thiên mang theo Mộ Dung Tiểu Dạ đi vào phía bắc khu trăng thanh gió mát của Phi Vân thành.

Nơi này không có chút thu hút, chủ yếu là nơi cho đệ tử có tiền tiêu khiển, các cô nương mập ốm khác nhau không ngừng chèo kéo khách nhân.

Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua bốn phía, cau mày nói:

- Loại địa phương này, dường như...

Ý Thiên cười nói:


- Chính là ẩn thân ở đây mới không có người hoài nghi. Đi thôi.

Lôi kéo Mộ Dung Tiểu Dạ, Ý Thiên tiến vào nơi trăng thanh gió mát, rất nhiều nữ nhân đi ra kéo hắn vào.

Mộ Dung Tiểu Dạ hơi tức giận, nàng cũng không hy vọng những nữ nhân thấp hén này chạm vào Ý Thiên, âm thầm phát ra nhu kình ngăn cản những nữ nhân này.

Ý Thiên vẻ mặt mỉm cười, biết rõ Mộ Dung Tiểu Dạ đang ghen, trước mặt mọi người ôm nàng vào trong ngực, hai tay chạy khắp thân thể của nàng.

Mộ Dung Tiểu Dạ mắc cở đỏ mặt, không thể ngờ Ý Thiên có thể như vậy.

- Bộ dáng ngươi thẹn thùng thật đáng yêu, ah, co dãn thật tốt.

Ý Thiên cười đắc ý, tay phải đang dùng sức bóp ngực của Mộ Dung Tiểu Dạ, bộ dáng quần là áo lượt.

Mộ Dung Tiểu Dạ hung hăng trừng Ý Thiên, thực sự không có cách nào với hắn cả.

Nếu không phải ở trước mặt người khác, Mộ Dung Tiểu Dạ làm sao trách cứ hắn chứ?

Gạt đám người ra, Ý Thiên đi vào một gian phòng, nhìn thấy một nam tử trung neien tuổi chừng ba mươi tám.

Người này toàn thân áo trắng, tướng mạo bất phàm, đang nằm trên ghế, ôm ấp cô nương trẻ tuổi hai mươi tuổi, hai tay xâm nhập vào áo của cô nương này, vẻ mặt si mê.

Ý Thiên đi vào trong phòng, cười nói:

- Huynh đài đúng là hăng hái, ẩn thân ở địa phương này.

Nam tử trung niên nhìn qua Ý Thiên, khi nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Dạ thì hai mắt sáng ngời.

- Nha đầu xuất chúng như vậy, vẫn còn nguyên âm, ngươi cam lòng mang tới đây sao?

Ý Thiên lạnh nhạt nói:

- Tới nơi nào không trọng yếu, trọng yếu là, mặc kệ ở địa phương nào, nàng đều là của ta.

Mộ Dung Tiểu Dạ hơi xấu hổ, bị một nam nhân khác dò xét mình như vậy đúng là khó xử.

- Ý Thiên chính là Ý Thiên, quả nhiên rất tự phụ ah.

Nam tử một ngụm nói ra lai lịch của Ý Thiên, chuyện này làm cho Mộ Dung Tiểu Dạ cảm thấy thật bất ngờ, nhưng mà Ý Thiên lạ không kinh ngạc.

- Ngươi cũng không đơn giản ah, ở loại địa phương này còn rõ tình huống bên ngoài như vậy.

Nam tử tự phụ cười cười, hỏi:

- Ngươi tới nơi này sẽ không phải chỉ khen ta đấy chứ. Có chuyện gì thì nói đi, ta không thích quanh co.

Ý Thiên nói:

- Có hai chuyện, thứ nhất, ta đêm nay gặp gỡ một hắc y nhân, quanh người có tà khí, ta muốn biết lai lịch của hắn. Thứ hai, ta muốn hỏi ngươi một câu có hứng thú gia nhập liên minh với Âm Dương Hòa Hợp Phái không.

Nam tử trung niên cười nói:

- Gia nhập liên minh thì thôi đi, ta là người tự do, đi Âm Dương Hòa Hợp Phái của ngươi, không chuẩn tranh giành nữ nhân với ngươi, sớm muộn gì cũng chết trong tay của ngươi, ta vẫn còn nên tiêu dao ở nơi đây đi. Về phần ngươi nói hắc y nhân kia là thủ hạ của Ưng Đà Quỷ Lão, ngươi tốt nhất không nên đi trêu chọc. Lão quỷ này chính là Phách Thiên Vũ Thánh, trêu chọc tới hắn không tốt.


Ý Thiên kinh nghi nói:

- Ưng còng quỷ lão, cái tên này ta mới nghe lần đầu tiên a.

Nam tử trung niên cười nói:

- Đó là ngươi cô văn quả lậu, ưng còng quỷ lão chính là nhân vật bài danh thứ hai trong Nam Dương Thất Tuyệt, gần với Thánh Thủ Ma Tôn. Trong Nam Dương Thất Tuyệt có hai Vũ Thánh, tất cả đều là Phách Thiên Vũ Thánh, vừa vặn chính là Thánh Thủ Ma Tôn cùng Ưng Đà Quỷ Lão. Năm người còn lại thì kém xa, chỉ là Vũ Đế mà thôi.

Ý Thiên thoải mái nói:

- Thì ra là nhân vật số hai trong Nam Dương Thất Tuyệt, quả nhiên có chút địa vị ah. Trong Phi Vân thành, trừ ngươi ra, cao thủ Vũ Đế còn lại là ai?

Nam tử trung niên ánh mắt khẽ biến, kinh ngạc nói:

- Ngươi đúng là có chút bổn sự nha, chẳng những biết rõ ta tồn tại, ngay cả Thiên Diện Quỷ Vu ẩn thân nơi đây cũng bị người phát hiện ra.

Mộ Dung Tiểu Dạ hiếu kỳ nói:

- Thiên Diện Quỷ Vu là người nào?

Nam tử trung niên chần chờ nói:

- Đó là u linh thiên biến vạn hóa, các ngươi tốt nhất cách hắn xa một chút, hắn có thể biến hóa thành bất cứ kẻ nào đấy.

Ý Thiên cười nói:

- Loại người này nếu ta không biết một chút, chẳng phải quá đáng tiếc.

Quay người Ý Thiên mang theo Mộ Dung Tiểu Dạ đi.

Ý Thiên không có bắt buộc nam tử trung niên kia, bởi vì hắn hiểu được băn khoăn của nam tử trung niên, cũng không cho phép thân cận với mình quá mức.

Ý Thiên cũng là nam nhân, tự nhiên không cho phép có người nào đánh chủ ý lên nữ nhân của mình, cho nên hắn dám khẳng định, có nam nhân như vậy ở bên cạnh mình, hắn sẽ giết người đó.

Rời khỏi nơi phong nguyệt này, Ý Thiên cùng Mộ Dung Tiểu Dạ đi vào khu nhà cấp bốn ở thành đông, từ xa đã thấy người mù lòa ngồi ở cửa, trước mặt có đặt một cái chén, là một ăn mày.

Khóe miệng Ý Thiên khẽ nhếch, mang theo nụ cười cổ quái, cong ngón búng ra, cái chén run lên như có đồng tiền rơi vào.

Người mù lòa quay đầu nhìn qua, sau đó thò tay sờ vào cái chén, nhưng mà không có cái gì cả.

Mộ Dung Tiểu Dạ trừng Ý Thiên, thấp giọng mắng:

- Ngươi thực thiếu đạo đức, lại trêu cợt người mù lòa.

Ý Thiên cười nói:

- Ai nói cho ngươi biết, người trước mắt là mù lòa?

Mộ Dung Tiểu Dạ sững sờ, kinh nghi nói:

- Ngươi nói hắn chính là Thiên Diện Quỷ Vu?

Ý Thiên gật đầu, không chút hoang mang đi tới gần lão già mù lòa, thân thể của hắn trong bóng đêm tỏa ra hào quang kỳ dị.

Một khắc này Mộ Dung Tiểu Dạ khiếp sợ phát hiện trong hư không xuất hiện vô số đường cong dài nhỏ bắn ra hào quang bảy màu, đang từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, những nguyên lực dài nhỏ này tạo thành kết giới bảy màu bao phủ lão giả mù vào trong.

Cảm nhận được khí thế cường đại trên người của Ý Thiên, người mù lòa xoay người lại, toàn thân căng cứng, chất vấn:

- Ý Thiên, ngươi muốn làm gì?

Người này cũng biết lai lịch của Ý Thiên, xem ra Ý Thiên đúng là nổi danh rồi.

- Không có gì, chính là ngứa tay một chút, chỉ muốn gặp ngươi.

Một bước bước ra, mặt đất xuất hiện chấn động kịch liệt, vô số hơi bụi từ mặt đất bắn lên không trung.


Bụi mù này xuất hiện trạng thái vận động có quy luật, mang theo tần suất chấn động mạnh mẽ, cấu thành một thế giới vi mô, ẩn chứa lực lượng người thường không cách nào phát giác được.

Ý Thiên khống chế một ít bụi mù này hội tụ thành một gió lốc, trong bóng đêm ngưng tụ thành một người trong suốt, giống như quỷ ảnh bay thẳng tới người mù lòa này.

- Ý Thiên, ngươi không nên ép người quá đáng, ta cũng không có đắc tội ngươi.

Ý Thiên cười nói:

- Nghe nói ngươi có thể biến hóa thành bất luận kẻ nào, ta đặc biệt tới đây tìm hiểu một chút, nhìn ngươi có thể biến thành bộ dáng của ta hay không!

Người mù lòa đánh ra một chưởng, làm cho người trong suốt kia dừng tấn công.

- Ngươi tới đây vì chuyện này?

Ý Thiên nói:

- Là vì chuyện này, nếu ngươi không muốn động thủ, vậy biến hình cho ta xem nào.

Người mù lòa đứng trước mặt Ý Thiên, sau khi nhìn hắn một lần, cuối cùng lắc đầu nói:

- Ta có thể biến hóa thành bất luận kẻ nào, nhưng không thể biến thành hình dáng của ngươi.

Nói xong người mù lòa biến thành Mộ Dung Tiểu Dạ, nhìn về qua giống như đúc.

Mộ Dung Tiểu Dạ vẻ mặt khiếp sợ, bật thốt lên nói:

- Rất giống, ngươi đã có thể, vì sao không thể biến thành hắn?

Thiên Diện Quỷ Vu cười khổ nói:

- Ta cũng không biết, có lẽ hắn gương mặt của hắn là tồn tại không nên xuất hiện.

Ý Thiên nghi vấn nói:

- Gương mặt không nên xuất hiện?

Thiên Diện Quỷ Vu biến trở về bộ dáng mù lòa, gật đầu nói:

- Năm đó sư phụ ta từng nói cho ta biết. Trên trời dưới đất có một gương mặt mà chúng ta không cách nào biến ra được. Đó là gương mặt không thể khinh nhờn, là gương mặt không cho phép xuất hiện trên thân của kẻ khác, không thể ngờ hôm nay ta lại gặp gỡ, nhưng mà ta không rõ ràng lắm, gương mặt của ngươi phải chăng chính là gương mặt sư phụ của ta nói không?

Mộ Dung Tiểu Dạ nghi vấn nói:

- Ngươi nói là thật, không có gạt người?

Thiên Diện Quỷ Vu cười khổ nói:

- Cho dù ta có thể lừa gạt tất cả mọi người, cũng không dám lừa gạt hắn, bởi vì ta đã nếm thử thật lâu, cho dù biến hóa thế nào cũng không thể biến thành gương mặt của hắn được.

Ý Thiên tập trung hai mắt Thiên Diện Quỷ Vu, cảm giác hắn không phải nói dối, hắn cảm thấy khó hiểu.

Vốn Ý Thiên hy vọng Thiên Diện Quỷ Vu biến thành bộ dáng của mình, đi lại khắp nơi trên Vân Hoang Cửu Châu, hấp dẫn Bát Cực Thần Điện chú ý, ai ngờ xuất hiện tình trạng này.

Thu hồi thế công, Ý Thiên thất vọng, mang theo Mộ Dung Tiểu Dạ quay người rời khỏi.

Thời điểm này Thiên Diện Quỷ Vu lại gọi Ý Thiên.

- Chờ một chút, ta muốn gia nhập Âm Dương Hòa Hợp Phái.

Ý Thiên đưa lưng về phía hắn, hỏi:

- Vì cái gì?

Thiên Diện Quỷ Vu nói:

- Sư phụ ta từng nói qua, nếu là có một ngày ta may mắn gặp được gương mặt đó, bảo ta đi theo kẻ đó, cuộc đời này nhất định sẽ thăng cấp rất nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận