Thiên Thánh

Từ Nhược Hoa nói:

- Bây giờ chúng ta không đoán ra tính toán của Hiên Viên thế gia, không biết cái gọi là Tam Sinh Bích là thật là giả.

Lạc Ngọc Kiều nói:

- Nhiều người lên đảo như vậy, người bị tính kế không chỉ có chúng ta đâu.

Liễu Như Nguyệt nói:

- Bát Cực Thần Điện ăn thiệt thòi lớn trước tiên, cho dù Hiên Viên thế gia có âm mưu quỷ kế gì, chúng ta cũng không cần lo sợ.

Lúc này trước mặt mọi người có ngã ba, cần mọi người lựa chọn.

Bởi vì là mê cung, sở dĩ ngã ba rất nhiều là muốn mê hoặc người khác, cuối cùng là bị nhốt vào trong đó.

Cũng may Ý Thiên, Trương Tuyết, Tào Băng Oánh là người tinh thông trận pháp, kết hợp dò xét cho nên nhanh chóng đưa ra lựa chọn tốt nhất, đi qua nơi này.

Từ đó về sau cứ cách hơn mười trượng thì có ngã ba xuất hiện, sau khi đi qua ngã ba thì tới ngã tư đường, khiến người ta không dễ lựa chọn

Huyết Sa Đảo này là đảo nhỏ hình chữ nhật, nhìn qua giống như con cá mập, đông tây cách nhau hai trăm dặm, mê cung dưới đất này cực lớn, tình huống quỷ dị.

Trải qua nửa giờ thăm dò, đám người Ý Thiên đám đã tiến vào khu vực phức tạp của mê cung.

Sắc mặt Tào Băng Oánh quái dị, trầm ngâm nói:

- Nơi này thực sự là quỷ dị, trừ nhiều ngã ba ra, ngay cả khí tức lưu lại lúc trước cũng biến mất. Chiếu theo như vậy, chúng ta rất nhanh sẽ lạc mất phương hướng, bị nhốt nơi đây.

Chư Cát Đằng Huy nói:

- Nếu thật sự là như thế, đây không phải quỷ kế của Hiên Viên thế gia, có lẽ là quỷ kế của Bát Cực Thần Điện. Chí ít bọn họ có thể tạm thời vây chúng ta ở đây, sau đó tìm cơ hội khác.

Lạc Ngọc Kiều kéo tay Ý Thiên, hỏi:

- Ngươi có ý kiến gì không?

Ý Thiên lạnh nhạt nói:

- Băng Oánh và Gia Cát huynh phân tích đều rất có đạo lý, ở đây quả thực rất quỷ dị, có khả năng biến mất tinh thần ấn ký. Dưới loại tình huống này càng dễ dàng lạc đường, do đó bị nhốt nơi đây. Về điểm này chúng ta không cần lo lắng, ta có biện pháp xác nhận phương vị, bởi vậy không cần lo lắng bị nhốt ở đây. Hiện tại nên theo ta đi về phía trước, mê cung này cất dấu không ít thứ tốt a.

Cụ thể là vật gì, Ý Thiên không có nói thêm, hắn chỉ cười quái dị, mang theo mọi người đi tới.

Rất nhanh phía trước sáng ngời, điều này khiến mọi người buông lỏng nội tâm.

Nhưng mà Ý Thiên cũng rất bình tĩnh, bởi vì tia sáng này tới từ thân ảnh quen thuộc, trong mê cung dưới đất này, đoàn người Ý Thiên và cao thủ Phật Châu Hoan Hỉ Tông không hẹn mà gặp.

Song phương gặp mặt, bầu không khí quỷ dị.

Mà cao thủ Hoan Hỉ Tông nhìn thấy ở đây có nhiều mỹ nữ như vậy, nhất thời mừng rỡ, trong mắt đầy dâm đãng.


Lần này Hoan Hỉ Tông có mười hai cao thủ tới, là cao thủ Vũ Đế, thực lực thực lực chỉnh thể kinh người, xem bộ dáng nhất định phải có Tam Sinh Bích.

Trong đó cao thủ Ảnh Đế có hai người, Huyễn Đế bốn người, Nguyên Đế sáu người.

- Tiểu tử, mau giao những nữ nhân này ra, phật gia có thể tha cho ngươi khỏi chết.

Ý Thiên cười nói:

- Muốn nữ nhân a, tất cả cho các ngươi đấy.

Hắn phất tay một cái, Nam Cung Tú Vân, Tô Nhã Ngọc, Liễu Như Nguyệt, Tiêu Minh Nguyệt, Tào Băng Oánh, Lạc Ngọc Kiều, Triệu Phi Loan, Ngô Nhã Cầm, Tiểu Tuyết, Chư Cát Đằng Huy mười người lao tới giao chiến với mười hai cao thủ của Hoan Hỉ Tông.

Trương Tuyết và Từ Nhược Hoa đứng bên cạnh Ý Thiên, hai nàng chính là Vũ Thánh, khinh thường ra tay với đám người này.

Đám cao thủ Hoan Hỉ Tông chính là những tên dâm tà, cả một đám cởi quần áo trần truồng, lúc ra tay thì nhắm vào ngực và bụng dưới của nữ nhân ra tay.

Loại tình huống này những nữ nhân rát tức giận, cũng rất ngượng ngùng.

Đặc biệt là Liễu Như Nguyệt, Nam Cung Tú Vân, Tiểu Tuyết, Tào Băng Oánh, Lạc Ngọc Kiều, Triệu Phi Loan, Ngô Nhã Cầm bảy người, bọn họ vẫn còn nguyên âm, tự nhiên cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Trương Tuyết dữ Từ Nhược Hoa cũng rất tức giận, chán ghét đám người này tới cực độ.

Ý Thiên càng không cần nhiều lời, nữ nhân của mình bị đùa giỡn, hắn làm sao tha thứ được.

Ánh sáng nhạt lóe lên, hàn quang hiện ra, Tam Tuyệt thần binh phá không tới, một tiếng kêu gào vang vọng.

Một khắc này mười hai tên cao thủ Hoan Hỉ Tông bị Ý Thiên chém đứt dục căn của đám này. Sắc mặt cả đám nhăn nhó, rống giận kêu thảm thiết, không ngừng run rẩy.

- Người dám bất kính với ta giết không tha. Dám đùa giỡn nữ nhân bên cạnh ta, chém đứt dục căn của các ngươi.

Chúng nữ rất giải hận, đều nhìn qua Ý Thiên mỉm cười vui vẻ.

Ý Thiên làm bị thương địch nhân, phòng ngừa địch nhân chạy trốn, dùng Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa phong ấn tu vị mười hai tên Vũ Đế.

Chỉ chốc lát Ý Thiên đã trấn áp mười hai tên hòa thương Hoan Hỉ Tông sau đó mang theo chúng nữ rời đi.

Ánh sáng nhạt trước mặt lúc này biến mất.

Tô Nhã Ngọc kinh nghi nói:

- Đó là U Châu Cổ Kiếm Tông Yến Phi Hoa, mau đuổi theo.

Đoàn người đuổi theo không bỏ. Trong nháy mắt xuyên qua rất nhiều ngã ba tiến vào huyệt động lớn.

Trong nơi này tụ tập hơn trăm người, Ý Thiên đại thể không biết Yến Phi Hoa ở vào trong đám người, bên cạnh còn có hai cao thủ Cổ Kiếm Tông, đang mật thiết lưu ý giữa không trung.

Trên cao có đầu người lơ lửng, nhìn qua máu tươi đầm đìa thập phần kinh khủng, nhưng tai mắt mũi miệng vẫn đang hoạt động, cảnh này càng dọa người.

Một hòa thượng trung niên đang nỗ lực siêu độ. Kết quả lại bị cái đầu này thôn phệ, không ít người sợ hãi kinh sợ, nữ nhân của Ý Thiên cảm thấy nội tâm rung động.


Từ Nhược Hoa nói:

- Đây là cao thủ Tàn Thức U Hồn Tông, rất tà môn, rất quái dị.

Ý Thiên cười nói:

- Chuyện này không đáng nhắc tới, ta để ý đám người này có bao nhiêu Vũ Đế, có thể tăng bao nhiêu tu vị của mọi người.

Trương Tuyết ngâm khẽ nói:

- Hiện trường không tính chúng ta ra, trong đó cao thủ cấp Vũ Đế mười bảy nhân.

Tô Nhã Ngọc nói:

- Ta đã thấy Yến Phi Hoa. Những người khác giao cho các ngươi.

Tô Nhã Ngọc và Yến Phi Hoa oán thầm không nhỏ

Hôm nay Tô Nhã Ngọc tấn thăng làm Ảnh Đế, mà Yến Phi Hoa chỉ là Nguyên Đế, đối phó quá dễ dàng.

Nhìn thấy Tô Nhã Ngọc bay tới. Yến Phi Hoa tâm thần căng thẳng, phân phó hai cao thủ Vũ Đế chặn lại, bản thân nàng cũng thoát đi.

Tô Nhã Ngọc cười lạnh một tiếng, tiện tay đánh bay hai tên Vũ Đế của Cổ Kiếm Tông, không buông tha đuổi theo Yến Phi Hoa.

Ý Thiên xuất thủ bắt hai tên Nguyên Đế của Cổ Kiếm Tông, những người khác trong huyệt động cảm thấy khiếp sợ, một nhóm người cấp tốc rời khỏi, một nhóm khác đang yên lặng theo dõi kỳ biến.

Giữa không trung, nhìn qua đám người Ý Thiên, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử thối, Tàn Thức U Hồn Tông và các ngươi có ân oán với nhau, hôm nay nhất định phải kết thúc.

Lời còn bên tai, ý niệm đáng sợ bao phủ khắp cả huyệt động, công kích mọi người.

Trong đó người tu vị yếu chết bất đắc kỳ tử, nguyên thần bị cái đầu lâu kia thôn phệ, dùng tăng tu vị thực lực.

Liễu Như Nguyệt quát một tiếng, Thiên Diệp Kiếm phá không đánh tới, thần kiếm vô kiên bất tồi, phối hợp với kiếm thuật siêu tuyệt giải cứu mọi người.

- Ý Thiên, chúng ta không tha cho ngươi đâu.

Trong số người nguyên thần nghiền nát không ngừng uy hiếp

Ý Thiên vốn có khả năng chống lại nhưng hắn không làm thế, dụ dỗ Cửu Thức U Hồn Tông đưa tới cửa.

Lúc này Từ Nhược Hoa thi triển tâm thuật tịnh hóa oán niệm, đây là pháp quyết rất thần diệu, có khả năng tịnh hóa, thu phục nguyên thần thần phục cho mình sử dụng.

Trong huyệt động vốn có mươi ba người, ngoại trừ Cổ Kiếm Tông ba người ra, còn có ba bốn mươi người rời đây, còn lại hơnsáu chục người, trong đó Vũ Đế còn tám người, số chết đi phần lớn có tu vi Vũ Hoàng.

Ý Thiên không biết những người này, cũng không có tình cảm già đáng nói, trực tiếp bắt giữ tám tên Vũ Đế chuẩn bị bỏ trốn, những người khác thì Từ Nhược Hoa giáo hóa, biến thành tín ngưỡng của nàng, bị nàng thu vào trong nội thế giới.


Tâm thuật của Từ Nhược Hoa khác với pháp quyết mà Ý Thiên tu luyện, có điểm giống với dữ Tử Hoa thánh nữ, độ hóa thế nhân.

Mà người bị độ hóa sẽ tiến vào trong người Từ Nhược Hoa tu luyện, tương mỗi một phần niệm lực gia trì lên người Từ Nhược Hoa, giúp tu vị của nàng càng ngày càng mạnh.

Từ Nhược Hoa độ hóa những người này thì người đó biến thành nô lệ của nàng, bọn họ một lòng một ý kính dâng, năng lượng trên người cho Từ Nhược Hoa, do đó từ tăng tu vị thực lực của bản thân biến thành tăng tu vị cho Từ Nhược Hoa.

Đâylà quá trình hỗ trợ lẫn nhau, nhưng cuối được lợi chính là Từ Nhược Hoa.

Lần này Từ Nhược Hoa độ hóa ba mươi sáu cao thủ Vũ Hoàng.

Bọn họ gửi trong không gian đặc thù của Từ Nhược Hoa, thời khắc nào cũng tu luyện, thời khắc cầu khẩn, tương đương gia tăng tín ngưỡng với Từ Nhược Hoa, tu vị thực lực của nàng tăng lên đáng sợ.

Đây là lúc Từ Nhược Hoa tấn chức Vũ Thánh đã lĩnh ngộ và lý giải.

Phật Châu Tử Hoa thánh nữ cũng có pháp quyết tương tự, độ hóa vô số cao thủ, trong đó bao gồm Vũ Hoàng, Vũ Đế, Vũ Thánh, vì vậy tu vị của Tử Hoa thánh nữ hơn xa vu thường nhân.

Phương thức này có điểm như Vạn Vật Vô Cực, hội tụ thiên địa lực vào thân thể.

Khác nhau chính là Tử Hoa dữ Từ Nhược Hoa hội tụ chỉ là nhân lực gia tăng tu vị của nàng..

Ý Thiên bắt giữ tám Vũ Đế thì HUyền Đế hai người, Thánh Đế bốn người, Nguyên Đế hai người, tất cả đều bị trấn áp, đợi được ngày sau dùng tăng tu vị thực lực cho người khác.

- Đi thôi, chúng ta đi tìm Nhã Ngọc.

Đối với thực lực Ý Thiên, đại đa số mọi người không hiểu.

Đặc biệt Nam Cung Tú Vân nàng biết Ý Thiên chính là Ảnh Đế, thế nhưng Ý Thiên biểu hiện thực lực thì mạnh hơn rất nhiều.

Hôm nay Ý Thiên tùy thời có thể tu luyện, căn bản không cần hắn tận lực thôi động nguyên lực trong người.

Cao thủ tập hợp trong mê cung, hơn một nghìn cao thủt tiến vào mê cung, Ý Thiên nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ.

Tô Nhã Ngọc lúc này không rõ tung tích.

Ý Thiên mật thiết truy tung khí tức Tô Nhã Ngọc, mang theo mọi nười đi lại trong mê cung phức tạp này.

Đột nhiên trên mặt Trương Tuyết mang theo một tia cảnh giác, nhắc nhở:

- Cẩn thận, có cao thủ ở gần..

Ý Thiên đình chỉ đi tới, triệu tập mọi người lại lưu ý tình huống bốn phía.

Hai bên trái phải đều là thông đạo, không biết những cao thủ kia ở đâu.

Mọi người ngừng thở, lưu ý các nơi, nhưng hơn nữa ngày cũng không có động tĩnh thì thở ra.

Lúc này Tào Băng Oánh thi triển trận pháp huyền diệu, khiến cho thông đạo yên tĩnh xuất hiện ánh sáng nhạt, lúc này một mị ảnh không mang theo chút tiếng động nào hiện ra trước mặt mọi người.

Lạc Ngọc Kiều thấy thế cả kinh, bật thốt lên:

- Cẩn thận, đây là Luyện Hồn Thiên Yêu Cốc Thiên Yêu Toàn Diệt.

Luyện Hồn Thiên Yêu Cốc là tà phái bày danh thứ hai ở Đạo Châu, gần với Cửu U Ma Thú Môn.

Thiên Yêu Toàn Diệt chính là nhân vật chiêu bài của Thiên Yêu Cốc, nghe nói là con thiên yêu vạn năm, thực lực kinh người..


Ý Thiên lưu ý con thiên yêu này, cảm giác nó giống như khỉ và vượn, lại như dã nhân, có đôi mắt xanh nhàn tràn ngập dã tính.

Thiên yêu lóe lên rồi biến mất, trong đường hầm xuất hiện một cơn cuồng phong, nguyên lực chấn động đáng sợ hiện ra, nham thạch nát bấy, đá trên vách tường rơi xuống.

Ý Thiên hơi khiếp sợ, không phải vì thực lực của thiên yêu, mà là vì thần hồn của hắn không phát hiện ra một chút nào cả.

Xem ra thiên yêu vạn năm không chết không phải là tồn tại bình thường.

Đi tới phía trước, Ý Thiên nhanh chóng tìm được tung tích của Tô Nhã Ngọc, hắn mang theo người đuổi theo vào một huyệt động.

Ở đây hội tụ bảy cao thủ, Tô Nhã Ngọc chính là một trong số đó.

Yến Phi Hoa đang bị thương, đang nằm dưới chân Tô Nhã Ngọc, bốn phía có năm cao thủ, vây quanh Tô Nhã Ngọc vào trung ương.

Trong năm cao thủ có U Châu Hàn Phong, lần trước hắn bị Ý Thiên trọng thương dường như chiếm được kỳ ngộ nào đó, hôm nay đã tăng lên Huyễn Đế.

Đối diện Tô Nhã Ngọc là một lão giả chừng năm mươi tuổi, đang tức giận nhìn qua Tô Nhã Ngọc, quát:

- Nhanh thả Phi Hoa ra, bản chưởng môn tha cho ngươi khỏi chết.

Tô Nhã Ngọc cười lạnh nói:

- Ít nói nhiề. Ta hôm nay đã là Ảnh Đế, cũng không sợ ngươi.

Lão giả hừ nói:

- Vừa tấn chức Ảnh Đế đã tự cho là đúng, ngươi cho cho rằng bản chưởng môn không thể thu thập ngươi được sao?

Bên trái Tô Nhã Ngọc chính là một hòa thượng chừng ba mươi tuổi, nhìn qua thập phần anh tuấn, mỉm cười nhàn nhạt.

Hai bên Tô Nhã Ngọc là hai nữ nhân áo trắng, dĩ nhiên là Đạo Châu Diễm Sơn Song Tuyết Lục Dao, Trần Phương.

Lần trước hai mẫu nữ Lục Dao, Trần Phương này chỉ là sơ cấp Huyền Đế, nhưng hiện tại xem ra hai mẫu nữ này có được kỳ ngộ nào đó, tu vị vậy mà tăng vọt, bây giờ đã là cao thủ Nguyên Đế, chẳng trách dám tới Huyết Sa Đảo cướp Tam Sinh Bích.

Chỉ tiếc cao thủ Nguyên Đế ở nơi khác xem như bá chủ một phương, nhưng mà ở nơi này tu vị như thế chỉ là kẻ yếu ớt.

Lúc đám người Ý Thiên đuổi tới thì Tô Nhã ngọc và năm cao thủ kia giằng co với nhau

Đầu tiên hòa thượng kia thái độ không rõ, Hàn Phong thì vẻ mặt không có hảo ý.

Mẫu nữ Lục Dao, Trần Phương này cũng không có dựa vào.

Lão giả kia chính là Cổ Kiếm Tông chưởng môn Lưu Minh Sách, một lòng muốn cứu ra Yến Phi Hoa, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình.

Thấy Ý Thiên xuất hiện, Tô Nhã sắc mặt vui vẻ, nhìn qua phía Lưu Minh Sách nói:

- Thức thời thì cút đi, bằng không thì không có cơ hội đâu.

Lưu Minh Sách chính là chưởng môn Cổ Kiếm Tông, có được tu vị Ảnh Đế cho nên tự phụ bất phàm, làm gì nghe khẩu khí của Tô Nhã Ngọc chứ?

Nhưng mà Ý Thiên xuất hiện, lập tức cải biến cách cục, không nói trước nhân số chiếm ưu thế, vẻn vẹn Ý Thiên cũng đủ chấn nhiếp nhiều người rồi.

Hàn Phong là người phản ứng đầu tiên, nhưng Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều song song quát lên, ngăn cản Hàn Phong lại.

Lần trước ở Đạo Châu, hai nữ từng rơi vào trong tay Hàn Phong, nếu không có Ý Thiên xuất thủ cứu giúp, sớm bị Hàn Phong lăng nhục.

Ngày nay cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, hai nữ tự nhiên sẽ không bỏ qua cho Hàn Phong hèn hạ hạ lưu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận