Thiên Thánh

Ngưng hỏa thành long, xưng hùng Cửu Châu.

Đây là lời khúc dạo đầu của Hỏa Long quyết, phương thức tu luyện cùng Liệt Hỏa quyết hoàn toàn khác nhau.

Ý Thiên muốn tu luyện Hỏa Long quyết phải bắt đầu từ đầu, trước đem liệt hỏa nguyên lực trong cơ thể chậm rãi chuyển hóa thành hỏa long nguyên lực, đây là một cái công trình tốn thời gian mà gian khó.

Phương thức Hỏa Long quyết điều tiết nguyên lực cơ thể người chấn động cùng Liệt Hỏa quyết hoàn toàn không giống nhau, bởi vậy Ý Thiên cần phải luyện từ đầu.

Ý Thiên vừa tu luyện Hỏa Long quyết, vừa đem liệt hỏa nguyên lực chuyển hóa thành hỏa long nguyên lực, hai cái đồng thời tiến hành.

Mới đầu, bởi vì Ý Thiên vừa mới tu luyện Hỏa Long quyết, ở giai đoạn cất bước, trong cơ thể không có bất cứ hỏa long nguyên lực gì.

Liệt hỏa nguyên lực nếu muốn chuyển hóa thành hỏa long nguyên lực, thì tỏ ra mười phần gian khổ.

Chỉ có đợi đến sau khi trong cơ thể ngưng tụ lên hỏa long nguyên lực, lại đem liệt hỏa nguyên lực chuyển hóa thành hỏa long nguyên lực, vậy thì dễ dàng hơn.

Đến lúc đó, toàn bộ quá trình sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, thẳng đến đem toàn bộ liệt hỏa nguyên lực chuyển hóa hết thành hỏa long nguyên lực mới thôi.

Tỉ lệ chuyển hóa giữa pháp quyết căn bản, Liệt Hỏa quyết chính là huyền cấp thượng giai pháp quyết, Hỏa Long quyết lại là địa cấp thượng giai pháp quyết, cần đem liệt hỏa nguyên lực chuyển hóa thành hỏa long nguyên lực, dung lượng nguyên lực của nó ít nhất áp súc một ngàn lần, cái này làm người ta cực kinh ngạc, không phải có thể dễ dàng hoàn thành.

Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, cất bước gian khổ trong lòng Ý Thiên biết rõ, nhưng lại chưa từ bỏ, ngược lại tràn ngập kiên định.

***

Giữa trưa, Nam Cung Vân vẻ mặt vui sướng về trong nhà, phía sau còn một nam tử trung niên hoa phục đi theo.

Bạch Phong thấy thế sắc mặt sửng sốt, mười năm qua bởi vì con trai Nam Cung Phi Vũ quan hệ, trừ Từ Nhược Hoa, trong nhà chưa bao giờ có khách tới.

Mặc dù có người đến, cũng tất cả đều là hạng người châm biếm châm chọc.

Mà nay Nam Cung Vân vừa mới tấn thăng võ hồn, khách nhân đã tới trong nhà, cái này thật sự là bần cư phổ xá sầm uất không người hỏi, phú ở thâm sơn có họ hàng xa.

Tình người ấm lạnh, thế tục danh lợi, hiển lộ không thể nghi ngờ.

Nam Cung Vân tỏ ra rất vui, vừa vào đại sảnh đã nói với Bạch Phong: “Mau mau dâng trà, khó được Trường Phú huynh nể mặt, ta hôm nay phải cùng hắn uống sảng khoái mấy chén.”

Nam tử trung niên hoa phục theo sau Nam Cung Vân cũng là cao thủ võ hồn cấp của Nam Cung thế gia, tên là Nam Cung Phú, tấn thăng võ hồn đã nhiều năm, chỉ là mãi chưa thể tấn thăng võ tôn, dừng lại ở giai đoạn cao cấp võ hồn.

“Vân lão đệ không cần khách khí, mọi người đều là người quen cũ, không cần đa lễ như vậy.”

Nam Cung Trường Phú lớn hơn hai tuổi so với Nam Cung Vân, năm đó rất ít tiếp xúc lần nhau.

Nay Nam Cung Phi Vũ tấn thăng thành võ tôn, Nam Cung Vân lại tấn thăng thành võ hồn, hai người ở Đằng Long các gặp gỡ, vì thế có chuyện gặp nhau “vừa gặp như đã quen” này.

Bạch Phong mỉm cười, sai người đưa lên nước trà, chuẩn bị tiệc trưa, sau đó tìm tới Nam Cung Phi Vũ.

Biết được việc này, Ý Thiên tỏ ra rất bình tĩnh, cười nói: “Nương không cần để ý, lúc này vừa mới bắt đầu, về sau còn có càng nhiều người đến nịnh bợ chúng ta.”

Bạch Phong thở dài: “Khi đó, chúng ta chỉ sợ liền cũng không còn loại cuộc sống yên tĩnh kia của lúc trước nữa.”

Ý Thiên hỏi: “Nương thích loại cuộc sống yên tĩnh kia của lúc trước sao?”

Bạch Phong chần chờ nói: ‘Tuy thường xuyên bị người ta cười nhạo, nhưng chỉ cần nhịn một chút đi qua, sẽ không trêu chọc quá nhiều chuyện phiền toái.Naỵ, ngươi bỗng nhiên nổi tiếng, nhìn như vẻ vang vô hạn, nhưng trong long nương lại không bình tĩnh, ngược lại lúc nào cũng lo lắng cho ngươi.

Ý Thiên tiếp tục hỏi: “Vậy nương là hy vọng ta không có tiếng tăm gì, sinh hoạt bình tĩnh, hay là hy vọng ta trở nên nổi bật, một tiếng kinh người?”.

Bạch Phong chần chờ nói: “Nương nói không rồ, nương chỉ hy vọng ngươi bình an, vui vẻ là được.”

Ý Thiên cảm khái thật sâu, tình thương của mẹ của Bạch Phong làm cho hắn cảm thấy ấm áp, cảm nhận được thân tình.

Nhưng Ý Thiên từng đáp ứng Nam Cung Phi Vũ, nhất định phải nổi tiếng thiên hạ, nhất định phải làm cho bốn chữ Nam Cung Phi Vũ mọi người đều biết.

Chuyện đời không thể ý người, những lời này Ý Thiên giờ phút này mới tính là thật sự hiểu.

“Nương yên tâm, ta nắm giữ tương lai ở trong tay chính ta, ai cũng không thể chúa tể vận mệnh của ta.”

Cười ngạo nghễ, quanh thân Ý Thiên tràn đầy vô cùng tự tin, một cô’ lực lượng vô hình chấn nhiếp làm cho lo lắng trong lòng Bạch Phong nháy mất đi xa.

Lúc cơm trưa, người nhà tề tụ một phòng, thêm Nam Cung Trường Phú vị khách nhân này, trong đại sảnh trở nên náo nhiệt vô cùng.

Giữa tiệc, Nam Cung Trường Phú nhìn Ý Thiên, cười nói: “Phi Vũ hiền chất, chúc mừng ngươi tấn thăng võ tôn, ngày sau nên chiếu cố nhiều hơn ta đại bá vô dụng này mới phải.”

Ý Thiên lại cười nói: “Tiểu chất tài học nông cạn, ngày sau còn cần đại bá chỉ điểm nhiều hơn mới phải.”

Nam Cung Trường Phú cười nói: “Phi Vũ ngươi quá khiêm tốn rồi, ngươi nay đã là danh nhân Vọng Nguyệt trấn, nhất cử chém giết Nam Cung Chính Hào, ở trong võ tôn của Nam Cung thế gia, cũng là nhân vật số một số hai. Ai không giơ ngón tay cái lên với ngươi, nói ngươi anh tuấn đẹp trai, thực lực kinh người.”

Lời nịnh hót nghe luôn làm tâm tình người ta sung sướng, nhưng sau lưng lại ít nhiều cất giấu một số mục đích không muốn ai biết.

Ý Thiên được yêu mà sợ, trên khuôn mặt anh tuấn toát ra cười vui sướng, khiêm tốn nói: “Đại bá nghĩ nhiều rồi, ta chút bản lãnh ấy, chẳng qua là may mắn mà thôi.”

Nam Cung Trường Phú nhìn Ý Thiên vẻ mặt vui sướng, trên mặt nặn ra tươi cười, trong lòng lại đang cười lạnh.

“Đều nói ngươi ngút trời kỳ tài, ai ngờ một chút tâng bốc đã mê cho ngươi chẳng phân biệt được nam bắc đông tây, thật sự là hư danh. Hiện tại tạm thời để ngươi cao hứng, chờ đến thời cơ thích hợp, ta liền khiến ngươi hối hận không kịp.”

Ý Thiên nhìn Nam Cung Trường Phú, đáy mắt hiện lên một tia quang mang màu đỏ tím, khóe miệng nổi lên một tia ý cười cổ quái.

Giờ khắc này, Nam Cung Trường Phú lại không biết, suy nghĩ trong lòng hắn đã bị Ý Thiên hiểu rõ.

Ý thức Ý Thiên chấn động tần suất cao làm cho người ta không thể tin, chỉ cần hắn muốn, ý niệm của hắn có thể nháy mắt đột phá phòng tuyến não vực người khác, ở dưới điều kiện tiên quyết đối phương không biết tình huống chút nào, đọc lấy suy nghĩ trong lòng đối phương.

Nam Cung Trường Phú không biết chi tiết của Ý Thiên, cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, bởi vậy không biết, trên đời tồn tại một loại công năng đặc dị thuật đọc tâm.

Đương nhiên, loại phương pháp đọc lấy tư tưởng người khác này của Ý Thiên cũng không phải là thuật đọc tâm, mà là vận dụng ý thức chấn động, phát ra sóng dò xét ý niệm, tránh đi phòng ngự não vực của đối phương, rõ ràng nắm giữ quy luật ý thức dao động của đối phương, từ đó phá giải suy nghĩ trong lòng đối phương, hiểu biết ý nghĩ chân thật nhất ở sâu trong lòng đối phương.

Loại thủ đoạn này càng cao mình, càng chuẩn xác, tránh ra sai sót.

Ở trên Vân Hoang đại lục, quả thật tồn tại thuật đọc tâm, chủ yếu phân bố ở Phật Châu.

Đã có thuật đọc tâm, thì tất nhiên có kế sách ứng đói nhằm vào thuật đọc tâm, được xưng là nhất tâm đa dụng, có thể nghe nhìn lẫn lộn, khiến ngươi không phân biệt ra, một loại ý nghĩ nào mới là thật.

Một bên, Nam Cung Vân cười nói: “Đừng chỉ đá ý nói chuyện, mọi người uống sảng khoái mấy chén trước.”

Nam Cung Trường Phú lời nói: “Đen đến đến, hôm nay chúng ta không say không về.”

Bạch Phong khuyên nhủ: “Uổng ít mấy chén, buổi chiều chúng ta còn phải dọn vào Đôngg-âm phủ.” r,.;. J

Nam Cung Trường Phú cười to nói: “Vậy càng nên uống nhiều mấy chén, lấy ăn mừng buổi chiều thăng quan nhà mới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui