Thiên Thu

̣40 Tài Nữ của Thái Cực Điện xếp hai hàng tiến đến Thượng Dương Cung rồi tập trung trước cửa điện, khi nào có lệnh của Hoàng Hậu mới có thể đi vào.

Vì sợ trễ giờ nên Thiện Lâm đành phải bận bộ lễ phục màu đỏ đó, trong lòng nàng bất an vô cùng.

Tô Mộc Lan đứng bên cạnh Thiện Lâm, thấy y phục của nàng hơi lạ nên hỏi. Thiện Lâm chỉ uể oải trả lời:“ tỷ cũng không biết. Khi lấy ra thì tỷ không thấy bộ lễ phục của mình đâu nữa. Thay vào đó là bộ này, không hiểu vì sao tỷ cứ thấy bất an.”

Mộc Lan xua tay:“ muội nghĩ là không ai để ý đâu. Vả lại ở đây đâu phải chỉ có mỗi một mình tỷ mặc màu đỏ?”

Thiện Lâm lắc đầu:“ nhưng của họ là đỏ nhạt còn của tỷ là đỏ thẳm.”

“Thì ra là Thiện Lâm muội muội.” Phương Chỉ Lôi từ phía sau bước đến.

Phương Chỉ Lôi này hôm nay chắc bị ma nhập rồi, lại tự động đến đay gọi nàng là muội muội cơ đấy.

Thiện Lâm bĩu môi:“ ta nhớ rằng ta và Phương Tài Nữ đâu có thân thiết lắm, sao hôm nay lại gọi ta là muội muội?”

Phương Chỉ Lôi liền nắm tay Thiện Lâm:“ ta thấy rằng chuyện đã qua thì nên cho qua, cứ căm ghét nhau nhiều như thế sẽ không tốt. Thù cũ cứ bỏ đi. Chúng ta có thể trở thành tỷ muội không?”

Thiện Lâm cảm thấy lạnh người, nàng đẩy tay nàng ta ra rồi bảo:“ta là một kẻ xuất thân thấp kém, thật sự không dám kết thân với Phương Tài Nữ đâu.”

Thiện Lâm cũng chẳng muốn nói nhiều, quay lại nắm tay Mộc Lan rồi đi chỗ khác. Phương Chỉ Lôi cũng chỉ cười nhẹ, cô ta nhìn thấy Thiện Lâm mặc bộ y phục đó thì đã nắm chắc phần thắng trong tay.

“Anh Thiện Lâm. Ta muốn cho cô biết ai mới là kẻ phải cười đến cuối cùng “

------

Các phi tần trong tứ phi như Chung Quý Phi, Diêu Thục Phi và Hà Đức Phi đều đã tới. Bây giờ chỉ cần hoàng hậu và Ngô Hiền Phi nữa là có thể cho các Tài nữ vào! Ghế của Hoàng Hậu là cao nhất, kế đó mới tới ghế của Tứ Phi, cả ba vị Quý, Thục, Đức đều đã tụ họp. Các phi tần khác sẽ được ngồi dài xuống ở hai bên điện.

Chung Quý Phi quan sát những Tài Nữ trước cửa điện, khẽ cười:“nhìn các Tài nữ ở ngoài đó thì không hiểu vì sao bản cung lại nhớ tới tới chúng ta năm đó khi vào Đông Cung. Chúng ta vào cung cùng nhau, bây giờ cả ba chúng ta đều ngồi lên chức chính phẩm này.”

Diêu Thục Phi cười nói:“ tỷ tỷ nhớ kỹ quá! Tính tới nay hầu hạ hoàng thượng cũng đã 7 năm.”

Nam Hải Nghi cũng phải đến đây, không hiểu vì sao mà những phi tần khác vừa thấy nàng là đã bàn tán xôn xao, đúng là mệt thật. Chỉ đành tập trung mà ăn uống để tránh ánh mắt của họ.

“(1)HIỀN PHI NƯƠNG NƯƠNG GIÁ ĐÁO!”

(1): mọi người vào chương “nhân vật” để xem mặt nhân vật này nha!Thiện Lâm đứng bên ngoài quan sát, vị Ngô Hiền Phi này nhìn qua chắc cũng khoảng 20 tuổi, gương mặt tuy không xinh đẹp bằng Chung Quý Phi nhưng cũng có thể gọi là một mỹ nhân. Nàng vận một bộ y phục màu tím nhạt, từ phần eo xuống chân áo của nàng ta được in một đóa hoa sen, không hoa lệ nhưng lại thanh nhã.

Ngô Hiền Phi- Ngô Huệ được cung nữ đỡ vào điện, nàng ta tiến từng bước chậm rãi đến chào Chung Quý Phi, Diêu Phi và Hà Phi sau đó ngồi vào ghế.

“Vào cung một tháng nay sao tỷ chưa từng nghe đến Ngô Hiền Phi nhỉ?” Thiện Lâm hỏi.

Mộc Lan trả lời:“ muội đã nghe nói rồi. Các thị nữ trong cung bảo rằng Ngô Hiền Phi vốn là một cung nữ của Hoán Y Cục, khi bệ hạ còn là thái tử, người thấy Ngô Hiền Phi xinh đẹp liền nạp vào Đông cung làm tiểu thiếp. Mang thai đến tận 4 lần nhưng đều bị sảy. Sức khỏe cũng bị suy nhược mà bệnh nặng, sống ẩn mình trong Cẩm Lạc Cung. Trong cung ít khi nhắc tới nên tỷ không biết là phải.”

“HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG TỚI!”

Hoàng Hậu Lý Linh Hoa được cung nữ dìu lên ghế, Chung Quý Phi cười thầm. Quả nhiên nàng ta sẽ mặc lễ phục màu đỏ.

Các phi tần đều đứng dậy thỉnh an nàng ta:“ Hoàng Hậu nương cát tường!”

Lý Hoàng Hậu giữ vẻ uy nghiêm, điềm đạm nói:“ miễn lễ.”

“Tạ hoàng hậu nương nương!”

Chung Quý Phi thấy hoàng hậu đã yên vị trên phụng tọa mới dám ngồi xuống theo, hỏi hoàng hậu:“không biết tỷ có định cho các Tài nữ vào chưa?”

Lý Hoàng Hậu lắc nhẹ đầu:“đâu cần vội!”

Không khí vẫn im lặng như thế, được một lúc thì Diêu Phi mới mở lời:“ Hoàng Hậu nương nương. Lúc nãy thần thiếp đi ngang hoa viên thì mới thấy hoa cúc đã nở, đẹp vô cùng. Vừa nhìn thấy thần thiếp đã muốn ngâm một bài thơ.”

Lý Hoàng Hậu nói:“ bản cung nghe nói tài thơ văn của Thục Phi vô cùng xuất chúng, hay là viết một bài cho bản cung xem đi!”

Diêu Thục Phi đứng dậy:“vâng!”

Cung nữ của Hoàng Hậu liền lấy giấy bút đưa cho Thục Phi.

Lý Hoàng Hậu lúc này mới để mắt tới các Tài nữ, hô to:“ cho bọn họ vào!”

40 Tài Nữ bên ngoài nghe được câu của Lý Hoàng Hậu, liền xếp thành 4 hàng, chỉnh lại y phục rồi đi vào.

Chung Quý Phi ngã lưng vào ghế, mặt trầm ngâm nhìn từng người, nàng muốn xem thử Thiện Lâm là kẻ sắp phải gặp tai họa đang ở đâu đang ở đâu?

Từ khi mặc bộ lễ phục này, lòng của Anh Thiện Lâm luôn dâng lên một cảm giác lo sợ. Giống như sắp có chuyện gì đó sảy ra vậy. Nhưng nàng vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì sảy ra, bình tĩnh mà lẫn trong các Tài nữ khác mà đi vào.

“Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương! Hoàng Hậu nương nương trường lạc vô cơ!”

Lý Hoàng Hậu quét nhìn cả 40 Tài Nữ, cuối cùng gật đầu:“đứng lên hết đi.”

“Thần thiếp tạ ơn hoàng hậu nương nương!”

Sau đó các Tài nữ quay sang Quý Phi, Thục Phi, Đức Phi, Hiền Phi rồi quỳ xuống hành lễ:“ chúng thần thiếp bái kiến các vị nương nương!”

Chung Quý Phi ăn một miếng bánh trong đĩa, cũng không quan tâm mấy đến các Tài nữ kia, Diêu Thục Phi và Ngô Hiền Phi cũng chẳng tiện lên tiếng, Hà Đức Phi bèn nói:“ đứng lên đi”

“Tạ các vị nương nương!”

Lý Hoàng Hậu bước xuống, đi ngang qua từng Tài Nữ, cất giọng đanh thép:“ bắt đầu từ sau hôm diện kiến này, tất cả các ngươi đều sẽ không còn là Tài Nữ nữa mà chính thức trở thành Chính Cửu Phẩm, làm phi tần chính thức của bệ hạ. Có thể sau hôm nay các ngươi sẽ được thị tẩm. Một bước sẽ hóa thành phượng hoàng, nhưng cũng có người tới già cũng chỉ là một Tài Nữ, từng bước tiến lui của các ngươi như thế nào còn phải xem vận khí ở trước mắt ra sao...”

Trong khi Lý Hoàng Hậu đang say sưa nói, Chung Quý Phi lại ngồi trên ghế ngáp dài.

Diêu Thục Phi nói:“ Tú nữ năm nay ai cũng xinh đẹp động lòng người cả. Xem ra sắp tới sẽ có nhiều tân sủng đây.”

Ngô Hiền Phi phì cười:“ đẹp thì được gì chứ? Bọn họ dù có được sủng ái nhưng có ai có thể sánh bằng được Chung tỷ tỷ chứ? Tỷ nói có đúng không?” Bỗng Ngô Hiền Phi lấy tay bịt miệng lại, ho thành tiếng:“Khụ khụ!”

Hà Đức Phi vội nói:“ muội muội cẩn thận sức khỏe.”

Chung Quý Phi chẳng quan tâm tới bệnh của Ngô Hiền Phi mà chỉ nhếch môi:“ Hiền Phi muội muội nói quá rồi. Trong hậu cung ai có thể giữ mãi sự sủng ái chứ? Cũng phải có lúc phải xuống để người nhỏ hơn đi lên chứ?”

Tuy ngoài miệng thì Chung Quý Phi nói như thế nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một nổi buồn khó nói, có nhiều người mới như vậy, liệu hắn có bỏ bê nàng hay không?

Tại hàng ghế của các phi tần khác:

“ các muội xem kìa! Ai cũng xinh đẹp rạng ngời cả.” Dụ Giai Phi nói.

Nguyễn Sung Dung bật cười:“phải đó, nhưng còn phải xem ai có thể sống lâu?”

Nam Hải Nghi vẫn giữ im lặng, nàng nhìn bộ y phục mà Thiện Lâm đang mặc sau đó nhìn bộ mà Hoàng Hậu đang mặc. Hình như có hơi... Giống nhau!

“... là thần tử trong hậu cung, các ngươi nhất định phải giữ đúng lễ nghi, kính trên nhường dưới. Từ lời ăn tiếng nói của các người rất dễ gây ra tai họa nên phải biết giữ mồm miệng. Trong hậu cung có người một đêm mà trở thành người đứng đầu hậu cung, có người từ cao nhất mà bị phế xuống thấp nhất. Tốt hơn là nên an phận.”

Lý Hoàng Hậu liếc từng người từng người một, cuối cùng dừng ở Thiện Lâm.

“Bộ y phục ngươi đang mặc...” Lý Hoàng Hậu chất giọng lạnh như băng, nàng ta chớp chớp mắt hai cái rồi nhìn kỹ lại.

Từ khi vào điện, Anh Thiện Lâm luôn cúi đầu, bây giờ nàng ngước lên thì thấy hoàng hậu đang đứng trước mặt mình, gương mặt dữ tợn.

“Người đâu! Bắt ả ta lại!”

------

Hết chương 16

17/10/2016


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui