Thiên Thu

Thiện Lâm hơi bất ngờ vì người trước mắt nàng là Tần Lập, không để nàng chờ quá lâu, hắn bèn quỳ xuống bên cạnh nàng:“ sức khỏe của muội yếu như vậy mà lại quỳ giữa trời mưa như vậy, phải giữ gìn sức khỏe đó.”

“Vào khoảng thời gian này thì đáng lý ra huynh phải xuất cung về nhà, sao lại ra đây?”

Tần Lập cười nhẹ:“ biết muội bị phạt quỳ ở đây nên ta cố tình đến để xem Anh Thiện Lâm kiêng cường bất khuất của ta bây giờ như thế nào.”

Thiện Lâm dùng hai tay cố tình che đi đôi má xưng đỏ của mình, xấu hổ quay về phía khác:“ huynh chỉ giỏi chọc ta, ta kiêng cường bất khuất từ lúc nào chứ?”

“Vậy ai là kẻ lúc đó xông vào Ngự Dược Cục mắng chửi đủ thứ, còn hất cổ số thuốc ta đang sắc đây?” Hắn nhìn nàng bằng con mắt mỉa mai châm chọc.

Thiện Lâm bắt đầu đỏ mặt, ngượng ngùng nói:“ muội đâu cố ý, là do lúc đó lo cho An Ly quá nên mới nóng nảy như vậy thôi.”

Những hạt mưa nặng trĩu trên trời bắt đầu ngừng rơi, hắn chìa tay ra rồi bảo:“mưa tạnh rồi.”

Sau đó hắn lại bảo tiếp:“An Ly đó là gì với muội? Hình như muội rất quan tâm với nàng ta lắm.”

Thiện Lâm mỉm cười:“ muội ấy cùng Mộc Lan và Hải Nghi là những người tỷ muội tốt nhất đối với muội. Tuy nhiên An Ly lại là người duy nhất cùng muội vượt qua nhiều hoạn nạn nhất. Tuy ngốc nghếch nhưng cũng là một người chân thành.”

“Không gặp một thời gian mà tỷ lại giở thối nói xấu sau lưng người khác rồi?” Giọng nói của An Ly cất lên từ phía sau, lại một lần nữa Thiện Lâm phải bất ngờ, là An Ly!

An Ly ngồi xuống, khoác vai Thiện Lâm:“ tỷ đó, đang nói xấu gì muội vậy?”

Thiện Lâm chỉ ngón tay vào đầu An Ly:“ vừa nhắc tào tháo là tào tháo đến ngay, bọn ta là đang khen muội hoạt bát đáng yêu.”

An Ly cười chân thành:“thật sao?”

Thiện Lâm gật đầu:“ ta gạt muội làm gì chứ? Mà phải rồi, sao muội lại tới đây?”

An Ly liếc liếc về hướng Tần Lập rồi cười duyên:“ muội đến cùng lý do với vị Tần đại ca đó thôi.”

Tần Lập ngồi phía bên trái của nàng thì An Ly ngồi phía bên phải, muội ấy ríu rít nói:“vừa biết chuyện tỷ tỷ bị phạt là muội đã lập tức đến, nhưng xem ra là đã có người đến trước một bước rồi.”

Thiện Lâm nhìn họ, cảm động khoát vai họ:“đúng là giữa hoạn nạn mới thấy chân tình, có được hai bằng hữu như hai người quả thật không uổng kiếp này của ta!”

“Bằng hữu?” Tần Lập hỏi.

“Đương nhiên.” Thiện Lâm hồn nhiên nói và xem như không có gì sảy ra.

Tần Lập gật đầu rồi đứng lên:“ta có việc bận, không tiện ở lại đây nữa, đi trước đây.”

Nói xong thì hắn bỏ đi ngay, không thèm quay lại nhìn thêm một cái. Thiện Lâm ngơ ngác nhìn hắn không hiểu chuyện gì, nhìn lên trời rồi nói:“ giờ tý rồi, đã đủ 3 canh giờ.”Thiện Lâm cố sức ngồi dậy nhưng chân của nàng giờ đây đã tê cứng lại, vừa đứng lên bước một đã ngã khụy xuống đất không đứng lên nổi.

An Ly chạy đến xoa xoa chân của nàng rồi ân cần nói:“hay là để muội đỡ tỷ về?”

Thiện Lâm gật đầu rồi choàng tay mình qua cổ An Ly để muội ấy đỡ nàng về.

------

Chung Phi trên trường kỷ, nàng đặt chân mình đặt cho nằm dài trên đó với tư thế nửa nằm nửa ngồi, tay thì cầm một cốc rượu.

“Anh Thiện Lâm, ả ta quả là tốt số nhỉ? Nhiều lần bị bản cung hại như vậy mà vẫn thoát chết, ngươi nghĩ xem ả ta có phải được trời cao phù hộ không?”

Lan Châu quỳ ở bên cạnh, trên tay còn một chiếc khay rượu, ả bĩu môi:“ nô tỳ thì thấy con tiện nhân này là hồ ly tinh nên ả mới có thể lập phép thoát thân.”

Chung Phi cười một giọng cười khinh miệt, uống một ngụm rượu rồi cười tà ác:“bản cung trước nay không sợ trời cũng chẳng sợ đất, cớ sao lại đi sợ một con hồ ly tinh? Chỉ tiếc là con hồ ly này đụng sai người rồi.”

Bỗng Chung Phi ôm đầu của mình, than thở:“ không hiểu vì sao mấy ngày hôm nay đầu của bản cung cứ luôn đau nhức, nhiều lần mời thái y đến chẩn trị mà cũng chẳng có tiến triển gì, thật là vô dụng.”

Lan Châu rất quan tâm cho chủ nhân, vừa nghe như vậy đã nghiến răng:“ lũ phế vật, hôm sau nô tỳ sẽ trị tội bọn thái y đó.”

------

“Nô tỳ bái kiến Đức Phi nương nương.”

Chuyện này bây giờ trong cung ai cũng đã biết mặc dù chỉ là một lỗi lầm nhỏ, ngay cả Hà Đức Phi cũng đã biết, ngay hôm sau đã triệu Thiện Lâm đến Thanh Ninh Cung.

Thấy sắc mặt Thiện Lâm ủ rũ, Hà Phi đành nói:“ Ngươi đừng buồn, trong cung là nơi nhiều thị phi, một đồn mười, mười đồn trăm. Thời gian trôi qua, rồi chuyện này sẽ lắng xuống thôi.”

“Tạ nương nương đã quan, nô tỳ không buồn.”

Hà Phi yên tâm gật đầu:“ vậy thì tốt, như bản cung đã nói, ngươi kết oán với một số người trong cung, vì vậy có thể chúng sẽ thừa nước đục mà thả câu, ngươi tránh được chuyện gì thì cứ nên tránh.”Thiện Lâm nói:“ nương nương, người cũng tin là nô tỳ bị hại?”

Hà Phi cười khẽ:“ không có chuyện gì mà tự nhiên sảy ra cả, lần này ngươi suýt mất mạng, quả thật ngươi không nghĩ là có kẻ nào âm thầm hãm hại sao?”

Nếu biết kẻ đó là ai thì nàng cũng chẳng cần phải vướng bận như thế này, nàng thở dài:“ nô tỳ cũng đã từng nghĩ đến nhưng mà... kẻ địch trong tối, còn nô tỳ lại ở ngoài sáng.”

“Kẻ nào bao lâu nay ghét ngươi nhất thì là người đó.”

Thiện Lâm tròn mắt nhìn Hà Phi:“ ý của người là... trong cung căm ghét nô tỳ nhất chỉ có Chung Phi và Phương Chỉ Lôi. Hiện tại Phương thị đã chết, không lẽ nào là...”

“Ngươi đã đoán đúng rồi.”

Thiện Lâm hơi lùi về sau vài bước, thần trí hơi bị động. Là nàng ta, là nàng ta! Vậy mà tại sao ngay từ đầu nàng lại không đoán ra được là ả ta cơ chứ?

Hà Phi đứng lên, bước đến gần Thiện Thiện Lâm:“ bản cung thấy chẳng có gì mà ngươi phải ngạc nhiên cả, Chung thị không thích ngươi, hãm hại ngươi cũng là chuyện bình thường thôi. Trước nay có bao nhiêu phi tần chết dưới tay ả rồi cơ mà, và ả vẫn dùng mấy thủ đoạn hèn hạ để đối phó với họ giống như bây giờ vậy.”

Nàng ta nắm lấy tay của Thiện Lâm, vẻ mặt lộ ra vẻ phúc hậu, ân cần nói:“ từ nay nếu ngươi có chuyện gì thì cứ việc nói với bản cung. Ta luôn sẵn sàng. Thấy Chung Phi hại người nhiều như vậy bản cung quyết sẽ không để ả hại thêm bất kỳ ai.”

Mắt Thiện Lâm long lanh lên như sắp rơi nước mắt, nàng nắm chặt lại bàn tay Hà Phi, xúc động mà rơi lệ:“ nương nương, người tin Thiện Lâm không quyến rũ bệ hạ?”

Hà Phi cười nhu mì:“ đương nhiên ta tin.” Nàng ta từ từ buông tay Thiện Lâm ra rồi bước lên trường kỷ:

“Anh Thiện Lâm mà ta biết là một người lương thiện, chính chắn, không làm việc thẹn với lòng. Tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện trái với lương tâm này.”

Nghe nàng ta nói những lời này xong thì Thiện Lâm cũng rất hạnh phúc, nàng cụp mắt, cúi đầu:“tạ ơn nương nương đã chiếu cố, nô tỳ xin phép cáo lui.”

Thiện Lâm vừa đi khỏi, Diệu Nhi đã nói:“ Anh Thiện Lâm này ngây thơ thật, còn phải đến đây đợi nương nương nói ra kẻ hại mình là ai nữa, đúng là người không có tâm cơ.”

“Nhân chi sơ, tính bản thiện. Làm gì có ai vừa sinh ra đã có dã tâm? A đầu này còn phải được mài giũa dần dần.”

Hà Phi nhìn ra ngoài trời thì đã biết sắp tới giờ ngọ rồi, lập tức đứng dậy bảo:“ sâu chuỗi của bản cung đâu? Đã tới giờ ta phải đến Phụng Tiên điện cầu phúc cho Huy nhi và bệ hạ, đi mau lên.”

------

Quay về Bảo Long Cung, Thiện Lâm chợt nghĩ đến các bậc thang phía sau chính điện, những bậc cầu thang ở đây tổng cộng 5 bậc, nàng ngồi xuống bậc thứ 3 rồi trầm tư thở dài.

Đã vào cung được 1 năm rồi, biết bao nhiêu chuyện cứ dồn dập sảy ra và hầu như việc nào cũng nhắm thẳng vào nàng khiến nàng đỡ cũng không nổi.

Chỉ cầu bình yên, không cầu phú quý. Chẳng lẽ việc này khó khăn đến như vậy sao?

Điều mà nàng mong muốn muốn nhất ở hiện tại chính là những khoảng thời gian yên bình này hãy trôi để nàng tận hưởng những khoảnh khắc đẹp này.

Nàng ngước lên nhìn bầu trời xanh kia, ngắm nhìn những lợn mây đang dần dần bị gió cuốn đi, miệng nàng bất giác nói:“ cha, mẹ. Nữ nhi không muốn ở trong hoàng cung này nữa.”

Tâm trí đang mơ màng suy nghĩ về chuyện không đâu thì nàng có cảm giác như có ai đó ngồi xuống ngay bên cạnh nàng:“ có tâm sự hay sao mà lại ngồi ở đây than ngắn thở đài vậy?”

Thiện Lâm giật mình hoảng hốt vì nam nhân ngơi bên cạnh mình chính là Hoàng Đế!

“Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Nàng lập tức khấu đầu.

Gương mặt của Võ Tương Minh vẫn trầm ngâm như mọi khi, hắn nhìn nàng rồi thấp giọng:“ sao vậy, trẫm đáng sợ lắm sao mà vừa gặp trẫm thì nét mặt đã sợ như gặp tà vậy?”

Gặp tà? Chỉ e là còn đáng sợ hơn thế nữa cơ! Sau chuyện hôm trước thì dường như nàng chẳng dám đến gần hắn nữa, lỡ như mang họa sát thân là chết.

“Ngồi xuống đây đi.”

Giọng trầm của hắn cất lên lệnh, nàng vẫn im lặng không dám bước nửa bước, hắn nhăn mặt:“ mau tới đây!”

Chất giọng của hắn hơi lớn hơn lúc nãy, nàng bắt đầu sợ, từ từ nhích chân rồi rụt rè tiến về phía bên cạnh hắn.

“Ngươi đang buồn chuyện lần trước à?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.

Thiện Lâm mở hai mắt tròn xoe ngây ngô nhìn hắn:“ bệ hạ cũng đã biết?”

Hắn từ từ gật đầu, nàng hơi cúi mặt, khẽ giọng:“ nô tỳ lúc đó nô tỳ bị một người làm đổ phấn thơm vào người, vậy mà trong cung lại vì chuyện nhỏ này mà xé ra to. Đúng là tức thật.”

“Trẫm tin ngươi!”

Một câu của hắn nói ra khiến cả không gian nơi đây ngưng động lại, cơ thể nàng như đóng băng, mắt hướng về hắn:“ bệ hạ...”

“Phải.” Hắn nghiêm túc nói:“trẫm thấy ngươi cũng là một người thật thà, không giống những dâm phụ kia. Hơn nữa loại hương liệu trên người của ngươi lần trước chính là Lưỡng Đằng, là loại hương thượng hạng, cung nữ bình thường không thể nào có được. Vì đây là phấn thượng cấp nên trẫm chỉ ban cho một mình...”

Giọng hắn từ từ nhỏ lại, giống như không muốn nàng nghe thấy:“... Chung Quý Phi.”

------

Hết chương 44.

6/6/2017.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui