Thiên Thu

Nguyệt Hằng bây giờ cũng đã về cung, Thiện Lâm thì đứng ở trước cửa Bảo Long Điện tiễn biệt.

Tội nghiệp con bé thật, chỉ mong rằng con bé sớm ngày tìm ra được hạnh phúc của riêng mình và thoát khỏi cái Tử Cấm thành này. Mong là ngày đó sẽ đến sớm.

Nàng quay vào định tiếp tục công việc của mình thì bỗng nhiên bên ngoài vang vào tiếng:

“HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG GIÁ ĐÁO!”

Lý hoàng hậu đến? Võ Tương Minh đã xuất cung lâu lắm rồi, sao nàng ta lại đến đây? Lại với cái khí thế hùng hổ, gương mặt tức giận. Ở trong cung ai mà không biết Hoàng hậu này bản chất rất hung dữ, nàng ta mà trưng vẻ mặt tức giận đó ra thì lúc đó thể nào cũng có chuyện, chỉ còn cách lẫn đi, đừng để nàng ta thấy mặt.

Bên cạnh Lý hoàng hậu còn có Chung phi, rốt cuộc là có chuyện gì sảy ra?

Mạc Vân bước ra, cung kính hành lễ:“chúng nô tài xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, bệ hạ đã vắng mặt, không biết Hoàng hậu lặn lội tới đây vì việc gì?”

Lý hoàng hậu không trả lời mà bước thẳng vào trong trong đại điện.

Vì đây là Bảo Long Điện của Hoàng đế nên chiếc long tọa kia không phải muốn ngồi là ngồi, vì vậy Mạc Vân sắp xếp một chiếc ghế to đặt dưới long tọa cho Hoàng hậu ngồi.

Chung phi được lệnh phò trợ Hoàng hậu quản lý Lục cung nên được đặt ghế ngồi ngay bên cạnh Hoàng hậu.

Tất cả các nô tài kể cả Thiện Lâm đều được triệu tập ở chính điện.

Hoàng hậu từ bên ngoài ung dung bước vào, kiêu sa ngồi vào tọa, vừa nói vừa vuốt ve hộ chỉ (1) vàng của mình:“ bệ hạ vắng mặt đã mấy hôm nay, trong cung bỗng nhiên xuất hiện tà khí. Mà tà khí này lại xuất hiện ở ngay ngự tiền này, bản cung thân đứng đầu lục cung, nhất quyết phải trừ khử!”

Lần này là tới lượt Chung phi nói, nàng ta quay sang nhìn Mạc Vân:“ ngươi là chủ sự cung nữ của Bảo Long điện này, công việc của ngươi là quản lý chặt chẽ đám nô tỳ trong cung, không cho chúng ỷ quyền làm tới, bao lâu nay bản cung luôn coi trọng ngươi là người trẻ tuổi nhưng lại được việc, nhưng mà lần này ngươi có sơ xuất lớn rồi.”

Mạc Vân vội cúi đầu:“ không biết nô tỳ đã làm gì không thỏa đáng, xin nương nương minh thị.”

Chung phi cười nhẹ, khẽ nói:“ Anh Thiện Lâm! Ra đây!”

Thiện Lâm giật nảy mình, Chung phi gọi ngay đích danh của nàng ra khiến nàng không khỏi sợ hãi.

Thiện Lâm trong lòng bỗng dâng lên cái cảm xúc của hôm tấn kiến Hoàng hậu và các phi tần của một năm trước, lúc đó Chung phi là kẻ lợi dụng Lý hoàng hậu mà nhắm vào nàng, bây giờ lại một nửa đối mặt với Hoàng hậu, cảm giác sợ hãi càng tăng cao.

“Nô tỳ Anh Thiện Lâm bái kiến Hoàng hậu, Quý phi nương nương.” Thiện Lâm kiềm lại nỗi sợ hãi, bình tĩnh mà bước ra.

Chung phi nhìn Hoàng hậu, yểu điệu nói:“ Hoàng hậu nương nương, đây chính là thị nữ đáng thương mà thần thiếp đã kể, khi không lại bị nghi oan là mê hoặc hoàng thượng, người nói xem có tội nghiệp không? Nghe đâu còn bị lãnh 30 cái tát, còn bị phạt quỳ giữa trời mưa ẩm ướt, thật tội nghiệp.”Đến bây giờ Thiện Lâm vẫn không biết rốt cuộc Chung phi đang có ý định gì, tại sao lại tỏ ra quan tâm tới nàng như vậy? Chắc chắn nàng ta đang có dã tâm!

Chung phi lại buông lời khiển trách Mạc Vân:“ Mạc Chủ Sử à, lần này ngươi sai thật rồi!”

Mạc Vân quỳ xuống:“ là nô tỳ làm việc không cẩn thận, xin nương nương mạnh tay trách phạt.”

“Trách phạt?” Chung phi nhướng mày:“ Mạc Chủ Sử nói hơi quá rồi, ngươi là thân tín của bệ hạ, làm sao mà bản cung dám trách phạt ngươi? Bản cung chỉ là nên răn dạy ngươi từ nay phải làm việc cẩn thận mà thôi. Hơn nữa vụ việc này đã được bệ hạ làm sáng tỏ,không cần phải nhắc tới làm gì.”

Mặt Lý hoàng hậu dần dần nhăn lại, Chung phi nói tiếp:“ bệ hạ quả thật là quan tâm tới Thiện Lâm, nghe đâu người đã đích thân điều tra việc này, không những thế còn rất tức giận khi biết kẻ bày ra, bệ hạ vốn ít khi tức giận lắm cơ mà.”

Thấy mặt Hoàng hậu càng lúc càng giận, Thiện Lâm cuối cùng cũng đã hiểu mọi chuyện.

Nàng ta cố tình nhắc tới việc này là muốn cho Hoàng hậu biết việc Võ Tương Minh có ý với nàng, thảo nào hai người họ lại hùng hổ kéo tới đây. Vị Quý Phi nương nương này quả thật là ranh ma!

Thiện Lâm nghiêng mình chấp tay:“Nương nương nói không sai, bệ hạ quả thật rất quan tâm nô tỳ!”

Lý Hoàng hậu vừa nghe đã nghiến răng:“ ngươi!”

Thiện Lâm mỉm cười:“ nô tỳ là cung nữ ngự tiền, tức là người hầu làm mọi việc bên cạnh chăm lo mọi công việc vặt cho hoàng thượng. Hoàng thượng là người bao dung, vốn coi trọng nô tài trong cung, nương nương hãy hỏi mọi người ở đây, có ai mà không kính trọng hoàng thượng? Tất cả là do hoàng thượng nhân đức.”

Mọi người kể cả Hoàng hậu cũng im lặng lắng nghe Thiện Lâm nói.

Cảm thấy mình đang được thế, nàng tiếp tục câu chuyện:“ có một lần thái giám Xuân Phúc bên cạnh phòng nô tỳ bị phong hàn nặng, bệ hạ cũng đến xem thử rồi cho thái y cao tay đến chuẩn trị, nội việc này đã biết bệ hạ coi các nô tài trong cung như tay chân. Vậy thì việc nô tỳ bị vu oan, bệ hạ quan tâm là chuyện thường tình. Nô tỳ là người của hoàng thượng, dĩ nhiên Hoàng thượng phải tức giận. Cũng giống như có kẻ mạo phạm tới nô tài của Hoàng hậu và Quý phi thì hai vị nương nương cũng sẽ tức giận mà thôi.”

Mặt của Lý hoàng hậu dần giãn ra, mặt nở một nụ cười:“ ngươi nói rất có lý lẽ, chỉ có những kẻ nhỏ mọn mới quan tâm tới chuyện này. Chung phi, ngươi suy nghĩ hơi xa rồi đó!”

Thiện Lâm thì nở một nụ cười tinh ranh. Chung phi ơi là Chung phi! Ngươi nghĩ lần này ta để yên cho ngươi hại như những lần trước sao, nếu chỉ một vài lời nói mà ngươi có thể khiến Hoàng hậu hiểu lầm ta mê hoặc hoàng thượng thì ta vẫn có thể làm lại như vậy được mà không thua ngươi!

Nhưng mà... không hiểu vì sao mặt của Chung phi vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, nếu đổi lại là người khác thì đã tức xì khói vì kế hoạch bất thành rồi.

Lý hoàng hậu xua tay:“ Thiện Lâm mau lui xuống đi, lát nữa ta sẽ có thưởng cho ngươi, còn Chung phi, ngươi nên về tự kiểm điểm lại đi, chủ tử quan tâm nô tài thì có gì là lạ.””Chủ tử quan tâm nô tài thì không có gì là lạ, nhưng chủ tử đem kỷ vật yêu quý nhất của mình tặng cho nô tài thì đó mới là chuyện lạ đấy.”

Vừa lui được hai bước, câu này của Chung phi đã khiến Thiện Lâm đóng băng tại chỗ. Nàng ta nói như vậy không lẽ đã biết về việc Võ Tương Minh đưa cho nàng cây sáo kia?

Lý hoàng hậu liếc xéo Chung phi:“ý của ngươi là gì?”

Chung phi cầm tách trà kê ở cửa miệng, nói:“ việc này thần thiếp không biết rõ lắm đâu, chỉ e là Anh Thiện Lâm này biết rõ hơn nhiều.”

Thấy Thiện Lâm không nói gì, Chung phi được thế lấn tới:“ thế nào? Ngươi sao lại im lặng thế, nếu ngươi không nói ra được thì Mạc Chủ Sử nói đi.”

Chung phi từ Thiện Lâm lại đổi đối tượng bắt qua Mạc Vân, Lý Hoàng hậu nhìn Mạc Vân, đanh giọng:“ Mạc Chủ Sử, ngươi mau nói cho bản cung biết rốt cuộc là giữa bệ hạ và ả có chuyện gì?”

Mạc Vân hơi run, lắp bắp trả lời:“ nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ biết là bệ hạ quả thật có đưa cho Thiện Lâm một cây sáo. Đó là cây sáo của Linh Nhân Quý Phi mẫu thân thân sinh của bệ hạ, người rất xem trọng, không bao giờ để ai chạm vào nó cả. Nô tỳ cũng không biết tại sao bệ hạ lại đưa nó cho Thiện Lâm.“.

Chung phi hớp một ngụm trà, cười mỉa mai Hoàng hậu:“ Hoàng hậu nương nương à, mau lắng cái lỗ tai lên mà nghe cho rõ đi, xem bản cung có nói sai không?”

Tay Hoàng hậu giật giật, mặt híp lại, đứng bật dậy, quát to:“ NGƯỜI ĐÂU! BẮT Ả LẠI!”

______________

Vào giữa lúc dầu sôi lửa bỏng ở Bảo Long Điện, tại Hồ Sen, hai nữ nhân vui vẻ vừa đánh cờ vừa ung dung uống trà, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Diêu Thục Phi đặt tách trà xuống, trầm trồ khen ngợi:“ Đức phi quả thật là người mộc mạc giản dị, chỉ uống những loại trà hạ phẩm. Tuy là trà dành cho thường dân nhưng uống vào rất ngọt miệng, lần đầu tiên ta được thử đó.”

Hà phi cười nhẹ:“ chỗ của ta không có mấy loại trà như Long Tĩnh hay Bích Loa Xuân, mong là tỷ tỷ đừng chê.”

Hà phi đặt quân cờ của mình xuống, cười tươi:“ muội thắng rồi.”

Diêu phi không phục, nhìn ngang dọc bàn cờ rồi mới chịu tâm phục khẩu phục:“ muội muội quả nhiên là cao thủ cờ nghệ, đánh với muội mười ván là muội đã thắng hết chín ván rồi.”

Hà phi cười trừ:“ nói tới cao thủ cờ nghệ phải là Thái hậu mới đúng, hôm nào muội cũng cùng Thái hậu đánh cờ cả, vì vậy nên lĩnh hội được không ít, hôm nay tỷ hẹn muội tới đây quả nhiên đúng lúc muội muốn chơi cờ.”

Diêu phi vừa nghe Hà phi nói câu đó bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, khều nhẹ Hà phi:“ muội muội, hình như muội nhầm lẫn phải không? Là muội hẹn ta tới đây cơ mà.”

Hà phi xua tay phì cười:“ tỷ tỷ nói gì thế? Là tỷ hẹn muội tới mà?”

Diêu phi lắc đầu:“ đâu có? Lúc đó ta ở cung của Hoàng hậu suốt, bỗng nhiên một tên thái giám tiến vào nói rằng muội hẹn ta tới nên ta mới tới đây.”

Hà phi ngạc nhiên nói:“ muội cũng vậy?”

Cảm thấy khó hiểu, Diêu phi tự hỏi:“rốt cuộc là ai bày ra trò này?”

'Thục Phi nương nương! Thục Phi nương nương!” Một ả cung nữ vừa đi vừa hét toáng lên gọi Diêu phi.

Diêu phi bực mình, buông lời khiển trách:“ đây là Tử Cấm thành, không phải Nghĩa Vương Phủ, vừa đi vừa la hét như thế. Ngươi đang gọi hồn bản cung à?”

“Nương nương tha tội, chỉ là nô tài muốn bẩm báo.” Ả cung nữ tiến lại thì thầm vào tai Diêu phi.

Diêu phi thất kinh:“ ngươi nói sao?!” Nhưng khi biết Hà phi cũng ở đây thì nàng ta cũng dịu lại:“ muội muội, ta có việc gấp phải làm, cáo từ trước.”

Cung nữ Diệu Nhi bước đến bên Hà phi, nhỏ giọng:“ lúc nãy nô tỳ nghe nói Hoàng hậu đang làm loạn Ngự tiền, có cả Chung quý phi cũng đi theo. Nô tỳ tin chắc việc này là Chung phi vì muốn khử Thiện Lâm nên ra tay đây.”

Hà phi định uống trà nhưng phát hiện trà đã nguội, liền đặt xuống:“ Hoàng hậu và Điền Thanh Công chúa là hai chỗ dựa duy nhất để nàng ta duy trì ngôi Thục phi này cơ mà, kể ra thì nếu chỉ sinh con gái thì sẽ có rất nhiều điểm bất lợi.”

“Nói cũng lạ, Chung phi nếu muốn giết Thiện Lâm thì có rất nhiều cách âm thầm, sao lại mượn tay Hoàng hậu?”

Hà phi cầm một quân cờ lên, nhìn một hồi rồi nói:“ ngươi quên nội gián của chúng ta ở Càn Tường cung nói gì rồi sao? Phụ thân nàng ta Chung thái úy cung cấp thông tin giả về Nam Tộc, lần này bệ hạ viện cớ xuất tuần mà tới Nam Tộc, chắc chắn phụ thân nàng ta sẽ bị khiển trách, việc này cũng sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ Chung thị, vì vậy nên nàng ta mới quyết định dùng Hoàng hậu làm con thiêu thân dụ bệ hạ quay về.”

Diệu Nhi gật đầu:“ hóa ra là như vậy, mà Hoàng hậu tại sao lại để bị gạt như vậy chứ?”

Hà phi thả quân cờ xuống bàn, trầm ngâm nói:“ trong hậu cung này kẻ rất thông minh nhưng cũng rất nhiều kẻ ngu si vô tri, ngốc như heo nái. Cuộc đời này vô cùng bất công, người hiền lành thật thà như Thiện Lâm thì bị vùi dập không thương tiếc, còn bọn ngu dốt chỉ biết ranh đua, dựa hơi tổ tiên thì thông thả ngồi trên ghế cao. Phương Chỉ Lôi chính là một ví dụ điển hình đấy.”

Diệu Nhi cười khúc khích, tuy Hà phi đang nói Phương Chỉ Lôi nhưng ả thừa biết lời này là đang nhắm vào Hoàng hậu.

Nàng xếp cờ gọn lại, miệng lép nhép:“những kẻ ngu dốt thường rất hay cãi cọ không chịu phục với người khác. Nếu sau này ngươi có là một kẻ ngu dốt thì đừng nên như thế, nên im lặng một chút, lắng nghe nhiều một chút. Không chừng ngươi sẽ là một người hiểu biết hơn đó.”

Hà phi thản nhiên nói tiếp:“ kể ra Chung phi cũng rất thông minh, chiêu ngày hôm nay của nàng ta vừa bảo vệ được vinh hiển gia tộc, vừa khiến bệ hạ chán ghét gia tộc đứng đầu triều đình là Lý gia, vừa loại trừ được cái gai trong mắt là Anh Thiện Lâm, một mũi tên chúng 3 đích!”

_____________

Hết chương 55.

29/4/2017


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui