Mạc Tiên Sở tức giận đùng đùng, nàng ta liền muốn làm ầm ĩ mọi chuyện, nàng muốn dân chúng khắp kinh thành đều biết Cố Ngữ Yên là một ả nữ nhân lẳng lơ, là hồ ly tinh chuyển thế đi dụ dỗ hết người này đến người khác.
Nhưng nàng ta còn chưa kịp nói gì thì Kim Hạn đã đột nhiên từ đâu xuất hiện.
Mạc Chi Thành nhìn thấy Thái Tử Bắc Nguyên thì liền trừng mắt nhìn Mạc Tiên Sở.
Trịnh Niên Tâm lúc này cũng nói khẽ với nàng ta.
“Tiên Sở, trước mặt Thái Tử Bắc Nguyên không nên tiếp tục đôi co nữa, chúng ta vào bên trong dùng bữa.”
Mạc Tiên Sở dù sao cũng là công chúa Mạc Ly, đương nhiên nàng ta biết bản thân phải giữ thể diện hoàng thất.
Chưa kể đến chuyện Thái Tử Bắc Nguyên có tình ý với Cố Ngữ Yên, ở yến tiệc còn tuyên bố muốn thú nàng ta làm phi.
Nếu bây giờ nàng gây khó dễ với Cố Ngữ Yên, bị Thái Tử Bắc Nguyên trông thấy rồi truyền đến tai phụ hoàng thì nhất định nàng sẽ bị trách mắng.
Mạc Chi Thành đối với sai phạm của nàng nhất định sẽ không nhắm mắt làm lơ, không chừng hắn ta còn thêm mắm dặm muối.
Chết tiệt! Mạc Tiên Sở ôm một bụng tức giận nhưng vẫn phải bày ra nụ cười hữu lễ chào hỏi Kim Hạn, sau đó nàng ta liền cùng Trịnh Niên Tâm tiến vào trong tửu lâu.
Mạc Tiên Sở trong lòng thầm nghĩ, dùng bữa xong nhất định phải đến gặp tam ca, nói rõ sự việc hôm nay, tốt nhất là tam ca nên đẩy nhanh tiến độ, bằng mọi cách ép Cố Ngữ Yên gả vào tam hoàng tử phủ, khi đó nàng mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Kim Hạn và Cố Ngữ Yên thong dong dạo bước trên đường phố.
“Cố tiểu thư, không phải tiểu thư nên đa tạ ta sao?”
Cố Ngữ Yên nhướng mày.
“Đạ ta?”
“Đúng vậy nha, ta vừa giúp tiểu thư tránh khỏi rắc rối.”
“Ngươi nên nói là giúp Mạc Tiên Sở thì đúng hơn.”
“Ai nha, nhiều một việc chi bằng bớt một việc, không phải sao?”
Cố Ngữ Yên im lặng không đáp.
Kim Hạn thấy vậy thì tiếp tục nói.
“Cố tiểu thư, mấy hôm trước ta vừa phát hiện một nơi rất thú vị, tiểu thư muốn đến xem không?”
Cố Ngữ Yên còn chưa kịp trả lời thì Kim Hạn đã mặc định nàng đồng ý.
Hai người đi qua một dãy phố thì Cố Ngữ Yên mới lên tiếng hỏi.
“Tên thị vệ thân cận của ngươi đâu rồi?”
Kim Hạn tươi cười đáp.
“Ta để hắn đi đón nhóm đệ tử Bắc Nguyên quốc đang trên đường đến kinh thành Mạc Ly rồi.”
“Thảo nào, không thấy hắn kè kè bên cạnh ngươi.”
“Tính ra thì dung mạo của Lưu Đồng cũng không tệ, đáng tiếc hắn lại là người của hoàng hậu.”
Cố Ngữ Yên và Kim Hạn đi qua ba bốn dãy, đến một…nhìn rất giống một tửu lâu, tửu lâu này rất lớn.
Phía trước treo một biển hiệu thật to đề ba chữ Thiên Tư Phường.
Cố Ngữ Yên nhìn trái ngó phải, không có vị cô nương nào, vậy chắc hẳn không phải thanh lâu.
Nhưng đến tửu lâu bình thường thì có gì thú vị, chẳng lẽ nơi này có điểm độc đáo nên Kim Hạn mới phấn khởi kéo nàng đến đây.
Bước vào bên trong ngoài mùi rượu ra thì vẫn là mùi rượu, tiếng đàn sáo du dương, khiến người ta thập phần thoải mái, thư giãn.
Một phụ nhân thân hình béo tròn trông thấy Kim Hạn đến thì vui vẻ ra mặt, bà ta nhanh chóng tiến đến phía hai người Cố Ngữ Yên, niềm nở tiếp đón.
“Ai nhô, công tử ngài lại đến rồi.”
“Hôm nay bản công tử dẫn theo một vị bằng hữu rất đặc biệt, phải tiếp đón thật tốt.”
Kim Hạn vừa nói, vừa lấy ra một nén bạc nhét vào tay phụ nhân, nhìn qua thì phải hai trăm kim tệ.
Vị phụ nhân nhanh chóng nhận lấy nén bạc, tươi cười vui vẻ.
Bà ta đích thân dẫn hai người đến một nhã gian rộng lớn, nhìn qua rất gọn gàng sạch sẽ, rất nhanh rượu thịt đã được dọn lên.
Cố Ngữ Yên bắt đầu cảm thấy có điều gì đó sai sai nhưng nàng lại không biết nó sai chỗ nào.
Cố Ngữ Yên bắt đầu xâu chuỗi lại một chút, Thiên Tư Phường, mùi rượu thịt, tiếng đàn sáo, có một vị phụ nhân béo tròn nhưng lại không có vị cô nương nào.
Nàng quay đầu nhìn Kim Hạn thì thấy hắn đang rót rượu ra ly, vừa rót vừa cười tủm tỉm.
Nhìn bộ dạng lúc này của hắn rất…gian tà.
Kim Hạn đưa đến cho Cố Ngữ Yên một ly rượu.
“Rượu ngon.” Hắn thong thả nói.
Cố Ngữ Yên nhận lấy ly rượu, đưa lên mũi ngửi, mùi thơm dịu, nhẹ nhàng.
Nàng một ngụm liền uống cạn, vị ngọt ngọt lưu trên đầu lưỡi, là một loại rượu trái cây thanh mát.
Kim Hạn híp mắt nhìn Cố Ngữ Yên nói.
“Ta với Cố tiểu thư là người cùng một chiến tuyến, không cần đối với ta cẩn thận như vậy.”
Cố Ngữ Yên thản nhiên nhún vai.
“Bởi vì bộ dạng của ngươi…” Nói đến đây thì nàng nhìn thẳng vào Kim Hạn, khuôn miệng mấp máy, khẩu hình hiện rõ hai từ gian xảo.
Kim Hạn bật cười.
“Cố tiểu thư, cái này gọi là diễn xuất.”
“Được được, diễn xuất.”
Ngay lúc này thì từ ngoài bắt đầu có bốn năm nam nhân tiếng vào, mỗi người mỗi vẻ nhưng tất cả đều là mỹ nam tử.
Có người mặc bạch y ôn nhuận như ngọc, có người mặc lam y bộ dạng trắng trẻo, nụ cười rực rỡ là kiểu hình mẫu đệ đệ nhà bên điển hình.
Người vận hắc y bộ dáng cương nghị, trán cao mày rậm, tư thái oai vệ.
Lúc này thì Cố Ngữ Yên chính thức biết bản thân mình được Kim Hạn dẫn đến nơi nào.
Mấy nam tử vừa tiến vào không hề có hành động lỗ mãng, bọn họ chỉ đơn giản đến bên những nhạc cụ, bắt đầu tấu khúc.
Tiếng nhạc du dương, có trầm, có bổng quả thật xúc cảm rất tốt.
Nhưng mà Cố Ngữ Yên còn chưa tận hưởng âm nhạc được một khắc thì cánh cửa nhã gian đã bị đạp tung ra.
Tiêu Huyền bộ dạng hung hăng tiến vào bên trong, bình giấm chua đã hoàn toàn bể tan tành.
Huyền Vương trừng mắt nhìn Kim Hạn, lại quét mắt nhìn mấy nam nhân đang tấu nhạc.
Tiêu Huyền không nói một lời trực tiếp bế xốc Cố Ngữ Yên lên vai, động tác nhanh nhẹn đem nàng rời khỏi Thiên Tư Phường, tiến thẳng về Huyền Vương phủ.
Chuyện diễn ra tiếp sau đó… haizzz không còn sau đó nữa.