Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi


Đại hội Tứ Quốc cuối cùng cũng đến.

Ba ngày trước, đoàn người tham gia tỷ thí của Bắc Nguyên quốc, Thủy Hòa quốc và Triều Dương quốc đều lần lượt tiến vào kinh thành Mạc Ly.

Dân chúng kéo nhau tập trung hai bên đường lớn chờ đợi từng đoàn xe đi qua cứ như là một màn diễu hành đón mừng năm mới.

Cỗ xe ngựa của Thủy Hòa quốc đi đến đâu còn trải hoa đến đó, Triều Dương quốc lại còn đốt pháo, người không biết nhìn vào còn tưởng là đang đón tân nương nhà ai.
Đại hội Tứ Quốc gồm bốn hạng mục tỷ thí, trình tự tổ chức lần lượt là biểu diễn tài nghệ, thi đấu tổ đội, luyện đan dược và cuối cùng là hạng mục tỷ thí cá nhân.

Nơi diễn ra hạng mục thi đấu đầu tiên là hoàng cung Mạc Ly quốc.

Cố Ngữ Yên không dự thi hạng mục này nhưng nàng vẫn đến hoàng cung.
Mỗi năm cũng chỉ có một lần được xem nhân tài tứ quốc biểu diễn, có dịp không đi thì thật sự uổng phí nha.

Hơn nữa đây là lần đầu nàng chứng kiến đại hội Tứ Quốc ở Linh Vũ đại lục.

Cố Ngữ Yên đến hoàng cung khá sớm, đương nhiên là nàng đi cùng với Huyền Vương đại nhân, anh tuấn, tiêu sái, phong thái bất phàm, ngọc thụ lâm phong, dung mạo tuyệt sắc…
Từ lúc bị Tiêu Huyền bế xốc vác nàng như bao gạo rời khỏi Thiên Tư Phường.

Tiêu Huyền liền bật chế độ công khai bám dính, dính chặt lấy nàng hai mươi bốn trên bảy.

Có điều mỗi khi Cố Ngữ Yên quay về Cố phủ, cửa lớn bị tổ phụ và bốn tiểu thúc chặn nên Huyền Vương không ngang nhiên tiến vào.

Nhưng mà đó là không ngang nhiên, xét về mặt lén lút thì vẫn là có.
Kim Hạn thấy Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đang tay trong tay, mắt liếc mắt.

Theo cảm nhận của Cố Ngữ Yên thì hai người bọn họ đang liếc mắt xẹt ra tia lửa.

Tuy nhiên lọt vào mắt Thái Tử Bắc Nguyên thì lại thành liếc mắt đưa tình, tình nồng mật ý.

Kim Hạn cố gắng nặn ra một nụ cười ôn hòa hữu lễ, dù sao bên cạnh hắn hiện tại đều là người của Bắc Nguyên quốc đến tham gia đại hội.

Thái Tử Bắc Nguyên gật đầu chào hỏi với Huyền Vương và Cố tiểu thư.

Cả ba bật chế độ hòa hảo, lễ nghĩa có chừng mực.

Đến cuối cùng Kim Hạn vẫn là không nhịn được nháy nháy mắt với Cố Ngữ Yên.
Cố Ngữ Yên mỉm cười dịu dàng, trong lòng thì đang nhớ đến chuyện sau khi bị bắt trở về từ Thiên Tư Phường.

Ngày đó Tiêu Huyền lại dùng chiêu thức cũ, đánh đến nỗi mông nàng nở hoa.

Đã vậy sáng hôm sau, Cố Ngữ Yên ấm ức úp mặt trên giường không chịu dậy, nàng chỉ muốn dỗi một chút, nào có ngờ nha hoàn của Huyền Vương phủ tiến vào dọn dẹp phòng ốc buổi sáng.

Nhìn thấy cảnh tượng Cố tiểu thư nằm trên giường ấm ức, bọn họ lại nảy sinh suy nghĩ rất chi là trong sáng.

Cố Ngữ Yên thật sự là không biết giải thích thế nào, đành tiếp tục úp mặt làm ngơ, giả vờ cho qua chuyện.
Trái ngược lại với vẻ ấm ức của Cố Ngữ Yên, Tiêu Huyền lại thập phần vui vẻ, gương mặt biểu lộ sự đắc ý rõ nét.

Ánh mắt của y như muốn nói, hiện tại nàng không gả cho ta thì còn có thể gả cho ai.
Ấm ức không rút được lên người của Huyền Vương đại nhân, Cố Ngữ Yên đành dồn hết tâm tư trong lòng, dồn chặt nó xuống chân.

Và rồi nàng dùng lực thật mạnh, dùng hết sức bình sinh giẫm thật mạnh vào chân của Kim Hạn, đương nhiên là nàng chỉ hành động trong thầm lặng.

Kim Hạn hứng chịu cú giẫm như trời giáng từ Cố Ngữ Yên nhưng khổ nỗi là hắn không thể la, không thể hét, không thể làm mất hình tượng Thái Tử Bắc Nguyên không nóng không lạnh, không được bung lụa, chỉ có thể nhẫn nhịn và tiếp tục duy trì biểu cảm ôn hòa.

Cố Ngữ Yên nhìn thấy nỗi khổ của Kim Hạn thì trong lòng thỏa mãn.
Ngay lúc này Tiêu Huyền đột nhiên dùng tay giữ lấy đầu Cố Ngữ Yên, quay mặt nàng hướng về phía hắn.
“Nàng đó, chỉ được nhìn ta thôi.”
Kim Hạn ra hiệu cho đoàn người Bắc Nguyên đang ngơ ngác ăn cẩu lương tiến vào bên trong chính sảnh hoàng cung.

Trước lúc rời đi, hắn âm thầm đánh cho Tiêu Huyền một cái mị nhãn, còn cố ý để tay xượt qua vạt áo của Huyền Vương, mục đích đương nhiên là để đáp lại cú giẫm vừa nãy của Cố Ngữ Yên.
Bên này ba người không khí hòa hợp thì bên kia lại có hai người ánh mặt rực lửa, tràn đầy hỏa khí.

Bên kia kia nữa lại có người với ánh mắt suy tư, trầm buồn.

Còn bên một góc kia kia kia lại có người mang ánh mắt tính toán, mưu đồ.

Xem ra đêm nay hoàng cung không chỉ có hạng mục tỷ thí tài nghệ tứ quốc là đặc sắc mà còn có một màn biểu diễn đầy hứa hẹn không kém.
Mở đầu đại hội Tứ Quốc là hạng mục biểu diễn tài nghệ nhưng trước khi đi thẳng vào vấn đề chính thì mấy vị đại diện tứ quốc phải tươi cười, niềm nở chào hỏi như xem như một nghi thức biểu thị sự ôn hòa, gắn kết giữa các đại quốc.

Ngoài mặt là như vậy, tuy nhiên khi sứ giả của Triều Dương quốc lên tiếng thì lại lộ ra ý tứ khác.
“Mong rằng năm nay đại hội Tứ Quốc vẫn sẽ có kết quả tốt đẹp.”
Vẫn, ngụ ý lời nói là kết quả vẹn nguyên như năm trước, Triều Dương xếp hạng nhất còn Mạc Ly quốc lại đứng sau cùng.

Đại diện Thủy Hòa quốc là một vị trưởng công chúa, là nữ nhân duy nhất đứng ra làm sứ giả trong tứ quốc nhưng có điều vị trưởng công chúa này không hề kiêng kị mà đánh một cái liếc mắt về sứ giả Triều Dương, cất giọng đạm bạc nhưng lại có ý giễu cợt.
“Sứ thần Triều Dương quốc nói như vậy là không đúng rồi.

Sao ta lại cảm thấy kết quả năm vừa rồi không thể hoàn toàn gọi là tốt đẹp nhỉ?”
“Được rồi hai vị, hôm nay là buổi đầu tỷ thí hạng mục biểu diễn, mọi người đều rất nóng lòng.

Chúng ta đều là khách, chủ nhà hoàng đế Mạc Ly quốc còn chưa lên tiếng, chúng ta có gì để tranh luận.”
Lại một lần nữa Kim Hạn, Thái Tử Bắc Nguyên quốc chọn rất đúng thời cơ châm dầu vào lửa.

Mạc Ly quốc xếp hạng cuối suốt năm năm, đó đã là một điều kiêng kỵ trong lòng Mạc Trạch Thiên, hiện tại Thái Tử Kim Hạn kêu ông ta lên tiếng, thì ông ta phải nói như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui