Cố Ngữ Yên nhún vai, Tiểu Phượng cũng nhún vai lại, Tiểu Hành thấy vậy thì cũng nhún vai theo cho có hội.
Trứng Gà nhìn cả ba người thở dài ngao ngán, xong chính bản thân Cửu Thiên Châu đại nhân cũng nhún vai theo.
Tuy nhiên Tiểu Bạch và Tiểu Hắc vẫn là ngầu nhất, nhún vai xưa rồi, hồ ly và bạch lang nhẹ nhàng lắc người, tình hình hiện tại thì chỉ thiếu tí nhạc nữa thôi là hoàn hảo.
Sáu chọi hai mươi nhưng rõ ràng là phe của Cố Ngữ Yên hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Hoàng hậu Vũ Nghi lúc này thần trí đã có chút mờ hồ, bà đã được Vũ Thường Xuân phân phó nha hoàn cận thân Thu Cúc đưa về Phượng Nghi cung.
Hiện tại ở khuôn viên này là chuyện giữa Vũ Thường Xuân và Cố Ngữ Yên.
“Vô dụng.”
Vũ quận chúa nhìn bọn thuộc hạ của mình từng tên từng tên bị đánh văng ra ngoài thì tức giận quát, chết tiệt Cố Ngữ Yên lại có nhiều trợ lực như vậy.
Nhưng Vũ Thường Xuân không hề tỏ ra hoang mang hay lo sợ, nàng ta cười nhếch mép, biểu lộ vẻ đắc ý.
Ngay lúc này, có một lão nhân cao tuổi đang từ tốn tiến lại chỗ của Vũ Thường Xuân.
Cố Ngữ Yên nhận ra lão nhân này, chính là người mà nàng và Vô tổ phụ vô tình gặp ở rừng Bích Lâm Sơn, lão nhân mang theo mùi máu tanh hôm đó.
“Sư phụ, người đến rồi.”
Lão nhân vuốt chòm râu mang hai màu nửa đen nửa trắng.
“Đồ đệ ngoan, đây là người con muốn đối phó sao?”
“Sư phụ người giúp con bắt nàng, khống chế nàng, sau khi đoạt được khế ước thú Phượng Hoàng thì phế bỏ nàng ta đi.”
“Phiền phức như vậy sao?”
“Phía sau nàng ta là Cố gia vẫn nên giữ lại mạng, dù sao chỉ cần để nàng ta dùng thuốc của sư phụ đưa ngoan ngoãn chịu khống chế, cộng thêm việc bị phế bỏ tu vi như vậy con liền có thể yên tâm rồi.” Vũ Thường Xuân hứng khởi nói.
“Được, sư phụ sẽ giúp con lần này, về chuyện tìm một trăm người để luyện thi nhân…”
“Sư phụ yên tâm, đệ tử đã cho người đi thực hiện, rất nhanh sẽ mang đủ một trăm người đến hiếu kính sư phụ.”
Cố Ngữ Yên nghe qua đoạn hội thoại của hai người thì cũng biết được thân phận của lão nhân râu hai màu kia chính là sư phụ của Vũ Thường Xuân, nếu theo thông tin nàng biết được thì ông ta hẳn là người đến từ Thiên Vũ đại lục.
Ngay lúc này mọi chuyện lần lượt được xâu chuỗi lại, dần dần trở nên sáng tỏ.
“Thi nhân, đó là cái gì vậy?” Tiểu Phượng vừa hạ đo ván một tên không biết tốt xấu dám xông lên muốn tấn công vào gương mặt xinh đẹp lung linh của nàng, vừa cất tiếng hỏi.
“Thi là thi thể, nhân là con người, nói ngắn gọn thì đó là một loại thi thể người đã chết nhưng vẫn biết đi.” Tiểu Hành nhanh nhảu đáp.
“Muốn luyện thi nhân thì điều kiện tiên quyết chính là biến người sống thành thi thể rồi nhân lúc thi thể còn hơi ấm mà tiến hành luyện hóa.” Trứng Gà phổ cập, bổ sung thêm kiến thức cho mọi người.
Lão nhân râu hai màu nhìn nhóm người Cố Ngữ Yên, lại nhìn đến Trứng Gà và Tiểu Hành, ông ta bỗng nhiên cười lớn, nhìn qua có vẻ rất hứng thú.
“Hahaha, mang bộ dạng của hài tử lên ba, lại có hiểu biết về thi nhân, thú vị, thú vị.”
Tiểu Hành khẽ rùng mình, thiệt là ớn lạnh mà.
“Lão già râu trắng đen, đừng có nhìn tiểu bảo bảo ta với cái ánh mắt biến thái đó, tởm chết đi được.” Tiểu Hành làu bàu.
“Biến thái, biến thái là cái gì?” Lão già híp mặt hỏi lại.
Tiểu Hành đảo mắt, nó cảm thấy lười giải thích nên mặc kệ nhưng mà sự phớt lờ của nó không hề làm giảm đi sự hứng thú trong mắt của lão già mà ngược lại còn có phần tăng thêm.
“Sư phụ người có hứng thú với hai hài tử kia sao? Chi bằng bắt sống bọn chúng đem về luyện thành thi nhân để sai bảo.” Vũ Thường Xuân lên tiếng.
“Ta đúng là có ý này.” Lão già nheo đôi mắt ti hí, cười khà khà.
Mà lúc này hai mươi tên thuộc hạ của Vũ Thường Xuân đều bị loại khỏi vòng chiến, kẻ xấu số thì đã mất mạng, kẻ may mắn thì bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng cho dù có còn sống hay không thì cuối cùng thứ chờ đợi bọn họ vẫn là cái chết, Vũ Thường Xuân không có ý định để lũ thuộc hạ, người đã biết chuyện ngày hôm nay được sống.
Lão nhân lúc này vẫn duy trì nụ cười quái dị trên gương mặt, linh lực phát ra từ người ông ta khiến Cố Ngữ Yên và bọn Trứng Gà đều nên cảnh giác tột độ, tình hình rất là tình hình rồi nha.
Lão già râu hai màu này vậy mà lại là một cường giả, Cố Ngữ Yên không xác định được cụ thể cấp bậc tu vi của ông ta nhưng chắc chắc là lão già đã vượt qua giai đoạn luyện khí, linh lực của ông ta so với cao thủ Thức Hải cảnh đỉnh phong còn lớn hơn gấp nhiều lần.
“Mỹ nữ chủ nhân, chúng ta, bất lợi bất lợi rồi.” Tiểu Hành lên tiếng.
“Không có phần thắng.” Trứng Gà thẳng thừng buông một câu, chưa đánh đã bại chính là chỉ trường hợp này đi.
“Chạy là thượng sách.” Tiểu Phượng lên tiếng hiến kế.
“Muốn chạy? Ha ha các người có chạy đằng trời cũng không thoát.”
Lão già râu hai màu lộ ra điệu bộ âm hiểm.
Vũ Thường Xuân lúc này đã tránh sang một bên an toàn, đắc ý quan sát cục diện.
Lão già nâng tay một luồng linh lực màu đen pha chút sắc đỏ nhanh như cắt đánh về phía nhóm người Cố Ngữ Yên.
Cả sáu người đồng loạt tránh đi với tốc độ nhanh nhất có thể.