Những lời của Mạc Chi Thành và Mạc Dạ vừa rồi khiến toàn bộ người trong đại điện sửng sốt, bọn họ còn chưa hết bàng hoàng thì đã bị hành động của Vũ Nghi làm cho kinh hãi.
Mạc Lục Diệp lạnh lùng nhìn thi thể của mẫu phi hắn, hừ lạnh.
Hắn thở dài, bày ra vẻ thương tâm.
“Mẫu phi, xem ra là người không có phúc để ngồi lên vị trí Thái Hậu rồi, nhưng cho dù có được trở thành Thái Hậu, thì người cũng không ngồi được lâu đâu.
Mẫu phi yên tâm, nhi tử sẽ tổ chức cho người một tang lễ thật lớn, thật long trọng, và tất cả bọn chúng…” Mạc Lục Diệp quét mắt nhìn về phía Mạc Chi Thành và Mạc Dạ.
“Sẽ bồi táng cùng người, mẫu phi người cứ yên tâm an nghỉ đi.”
Khoảnh khắc này, những người có mặt ở đây đều cảm thấy lạnh sống lưng, Mạc Lục Diệp thật sự là một kẻ máu lạnh, máu lạnh đến cùng cực.
Người vừa bị giết chính là mẫu thân ruột thịt của hắn, nhưng hắn lại không hề có một chút đau lòng nào.
Ngay lúc này Mạc Trạch Thiên đột nhiên ngã quỵ xuống, thoắt cái đã biến thành một thi thể cứng đờ, không hơn không kém.
Mạc Lục Diệp quét mắt nhìn người mà hắn từng gọi là phụ hoàng.
“Chết rồi sao? À đúng rồi, cổ mẫu đã không còn nữa, chết là đúng.”
Thừa Tướng lúc này không nhịn được mà quát lớn, nữ nhi thân sinh của ông, tôn tử của ông lại là kẻ tạo phản, hãm hại hoàng thượng.
Nữ nhi của ông chết rồi, không còn nữa, hoàng thượng cũng đã băng hà.
“Mạc Lục Diệp, rốt cuộc ngươi đã làm gì?
“Thừa tướng đại nhân, người chính là tổ phụ của ta, là người nhà, chúng ta là người một nhà…nhưng lão già ông lại không ủng hộ ta, khư khư ôm cái thứ gọi là trung quân ái quốc, cái gì mà một lòng trung thành với hoàng đế.
Hoàng đế…hắn chết rồi, tương lại ta mới chính là hoàng đế của Mạc Ly quốc.”
Nói đến đây, Mạc Lục Diệp đột nhiên rút lấy thanh kiếm của tên ám vệ bên cạnh, ném thẳng về phía Thừa Tướng.
May mắn Mạc Chi Thành đã nhanh tay kéo ông sang một bên, thành công tránh thoát được một kiếp.
Mạc Lục Diệp mỉm cười, phủi phủi lòng bàn tay.
“Vừa nãy, ngươi hỏi ta đã làm gì có đúng không?”
Mạc Lục Diệp chép miệng, hắn tỏ vẻ thờ ơ, dường như những chuyện đang xảy ra không liên quan gì đến hắn.
“Ta cũng không làm gì? Chỉ là dùng một nữ nhân, à không dùng một vị công chúa đã thất thân để đổi lấy cổ trùng mà thôi.
Người giữ cổ mẫu có thể khống chế kẻ bị hạ cổ trùng, có điều người giữ cổ mẫu phải nuôi dưỡng cổ bằng máu, máu trong lục phủ ngũ tạng, đợi đến khi cổ mẫu di chuyển đến tim thì tính mạng của người giữ cổ mẫu cũng sẽ chấm dứt.
Mẫu phi rất yêu thương ta, nên bà ấy đã tình nguyện dùng chính thân thể của mình để dưỡng cổ mẫu.
Có điều, ta không nói với mẫu phi hậu quả của việc dưỡng cổ mẫu là gì…còn có người bị hạ cổ trùng, đương nhiên là lão hoàng đế đáng chết kia.”
“Ngươi, ngươi…đáng kinh tởm, bất nhân bất hiếu, đến mẫu thân và muội muội ruột thịt cũng không tha.” Thừa Tướng quát lớn.
“Kẻ như ngươi không xứng đáng làm hoàng đế, không xứng với hoàng vị.” Tể Tướng lên tiếng.
“Kẻ thắng làm vua, thua làm giặc.
Chỉ cần các ngươi chết hết, thì ta liền trở thành hoàng đế, còn cái gì mà xứng với không xứng.”
Mạc Dạ híp mắt đầy nguy hiểm.
“Mạc Lục Diệp, ngươi nghĩ bản thân còn có phần thắng sao?”
“Tại sao lại không?”
Ngay lúc này, một cổ quan tài bằng băng được đưa vào đại điện, bên trong quan tài chính là thi hài của Thục Phi nương nương, nhìn người chỉ như đang ngủ say.
Mạc Lục Diệp mỉm cười đắc ý.
“Hình như Thục Phi không chỉ là mẫu phi của Nhị hoàng huynh nhỉ? Còn có Thái Tử điện hạ, đây chính là mẫu phi thân sinh của ngươi.”
Mạc Lục Diệp lúc này chẳng khác nào một kẻ bệnh hoạn, hắn nhìn cổ quan tài băng, lại nhìn Mạc Chi Thành lại Mạc Dạ.
“Nếu ta hủy cổ quan tài này đi, thì...thi hài của Thục Phi sẽ như thế nào đây?”
“Mạc Lục Diệp, ngươi đừng làm càn?” Mạc Dạ lên tiếng, giọng nói khó che giấu sự lo lắng.
“Ngươi muốn gì? Không được động đến thi hài của Thục phi.” Mạc Chi Thành khẩn trương nói.
“Ta muốn cái gì, các người không biết sao?”
Mạc Lục Diệp đưa thanh kiếm lên cổ, nhìn Mạc Chi Thành và Mạc Dạ đầy thách thức.
Mạc Chi Thành và Mạc Dạ nhìn nhau, ánh mắt hai người đều có sự dao động, bàn tay cả hai nắm chặt trường kiếm.
Mạc Chi Thành đối với mẫu phi thân sinh của mình, Thục Phi nương nương, trong lòng luôn cảm thấy tội lỗi, hắn có lỗi với bà, hắn đã để bà chết trong hàm oan, hắn là kẻ bất hiếu.
Hắn không thể đứng nhìn thi hài của bà bị tiêu hủy.
Mạc Dạ trong lòng cũng có suy nghĩ riêng.
Y nhìn Mạc Chi Thành, người đang đứng bên cạnh hắn không chỉ là vị hoàng huynh luôn bên cạnh hắn lúc nhỏ, mà giữa hai người còn có quan hệ huyết thống, bọn họ là huynh đệ ruột thịt.
Hơn nữa Mạc Ly quốc cần một vị quân vương như huynh ấy.
Mạc Dạ đột nhiên mỉm cười, nói với Mạc Chi Thành.
“Hoàng huynh, bảo vệ giang sơn Mạc Ly quốc thật tốt, đệ không trách huynh cũng không hận huynh.”
Dứt lời Mạc Dạ liền bất ngờ lao về phía Mạc Lục Diệp, muốn cá chết rách lưới cùng tên này.
Y biết mũi kiếm của tên khốn Mạc Lục Diệp sẽ đâm thẳng vào thân thể mình.
Nhưng Mạc Dạ lúc này chính là muốn cùng Mạc Lục Diệp đồng quy vu tận.