Trái ngược với căn phòng cũ nát bên trên, phía dưới là một gian phòng gọn gàng, ngăn nắp, giường gỗ rộng lớn, chăn êm gối ấm, hơn nữa cách bày trí cũng có phần quý phái.
Điều duy nhất không hợp hoàn cảnh lúc này chính là Mộ Dung.
Phó Cung chủ Vô Âm Cung đang vắt chân ngồi trên chiếc ghế đặt giữa phòng, có ghế đương nhiên là có bàn, trên bàn đang bày một con gà quay kèm theo một vò rượu thượng hạng.
Mộ Dung đang rất không có hình tượng, à không trước giờ cái tên này cũng không có hình tượng, hắn đang xé cái đùi gà mà nhai nhồm nhoàm.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đi đến bàn ngồi xuống.
“Không đủ rượu rồi.” Mộ Dung vừa nhai vừa lên tiếng.
Cố Ngữ Yên phất tay, lấy ra ba vò rượu hoa đào.
Mộ Dung nhanh tay lấy một vò, mở nắp, hít một hơi thật sâu.
Hắn cười khoái trá.
“Rượu thơm.”
“Ta còn tưởng Mộ công tử sẽ vì đại nghĩa mà chịu thiệt thòi, xem ra là ta quá nông cạn rồi.”
Mộ Dung phì cười.
“Ngày trước nếm qua khổ cực, hiện tại có thể hưởng thụ thì nên hưởng thụ.”
“Khổ cực? Không phải ngươi đi lừa người, kiếm được bao nhiêu kim tệ liền đổ vào thú vui ăn thịt, uống rượu.” Tiêu Huyền nhìn Mộ Dung nói.
Cố Ngữ Yên nổi máu tò mò.
“Mộ Dung, cái nghề lừa người của ngươi, làm ăn có được không?”
“Kiếm được khá nhiều…khoảng mấy ngàn kim tệ, nhưng không đủ ăn.”
Cố Ngữ Yên nghe tên này đáp thì muốn té ghế, mấy ngàn kim tệ mà lại không đủ ăn.
“Ngươi rốt cuộc là ăn thứ gì vậy? Trân châu, phỉ thúy hay bào ngư, tổ yến.”
“Mỹ vị thế gian, món nào nổi danh bản công tử đều nếm thử.” Mộ Dung lộ ra giọng điệu tự hào nói.
Cố Ngữ Yên bật cười, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người vì sự nghiệp ăn uống mà tán gia bại sản, ngoài Mộ Dung ra thì thiên hạ này chắc hẳn cũng không có người thứ hai.
“Hai người cũng mau ăn đi, gà nướng này được phủ một lớp mật ong, rất ngon, đậm vị.”
Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên đối với Mộ Dung căn bản là không cần khách khí, cả ba người vừa ăn uống vừa đàm chuyện vui vẻ.
Tạm thời gác bỏ thế sự.
Ăn uống xong xuôi, Mộ Dung lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Cố Ngữ Yên.
“Đây là bản đồ Lam phủ, đệ muội xem qua chú ý một chút, Lam phủ này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không quá lớn.”
Cố Ngữ Yên nhận lấy tấm bản đồ, đảo mắt nhìn một lượt, đúng là phủ đại gia tộc, thứ không thiếu nhất chính là biệt viện, phòng ốc.
“Yên nhi, sắp đến nàng dự tính thế nào?”
Cố Ngữ Yên trầm tư một chút.
Nàng giọng điệu thản nhiên đáp.
“Lam Khải, Giang Thẩm Thục, Giang Thẩm Nguyệt, cả ba người này đều là đệ tử của Thánh Cung, chưa đầy hai tháng nữa ta cũng tiến vào Thánh Cung khảo hạch đệ tử, vẫn nên tạo mối giao hảo tốt một chút.”
Mộ Dung bất giác thở dài.
“Xem ra ta hết thời rồi, sân diễn Lam phủ này nhường lại cho phu thê hai người.”
Tiêu Huyền nghiêm nghị nhìn Cố Ngữ Yên.
“Tên Lam Khải đó nếu dám động đến nàng, ta liền khiến hắn phải hối hận.”
“Chàng đó, đến giấm chua của hạng người này cũng muốn ăn sao?”
“Nàng là người của Lam Tiêu Huyền ta.” Tiêu Huyền mạnh mẽ khẳng định.
Mộ Dung giả vờ bất mãn lên tiếng.
“Nè nè, hai người cho ta chút mặt mũi đi, ta vẫn còn ở đây đó.”
Sau tối hôm đó, Tiêu Huyền quay lại Lam phủ, còn Mộ Dung thì vui vẻ đến Vô Âm Cung.
Dựa theo lời hắn nói thì Vô Âm Cung vẫn là tốt nhất, đầu bếp nơi này tay nghề rất cao, lại hợp khẩu vị của hắn.
Lúc nhàm chán còn có thể đem mấy Mị đại hộ pháp ra trêu trẹo, đấu khẩu.
Sáng hôm sau.
Cố Ngữ Yên đang diễn vai người đẹp ngủ trên giường, nàng nằm nhắm mắt yên tĩnh.
Tiếng cửa được đẩy ra, Lam Khải tiến vào bên trong, hắn hướng mắt nhìn Cố Ngữ Yên đang nằm trên giường, từ lúc cứu được nàng từ rừng Tây Khởi đến bây giờ đã sắp một ngày nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại.
Lam Khải tiến gần về phía giường, hắn chú mục quan sát thật kỹ dung mạo của nữ tử trước mặt, đúng là càng nhìn kĩ lại càng xinh đẹp.
Trong đầu Lam Khải lúc này nảy sinh ý nghĩ xấu xa với cô nương tuyệt sắc, hắn cúi đầu xuống muốn chạm đến đôi môi quyến rũ kia.
Nhưng rất nhanh Lam Khải đã nhận ra bàn tay của nữ tử bắt đầu động đậy.
Hắn nhanh chóng đứng phắc dậy, yên tĩnh đứng ở một góc giường.
Cố Ngữ Yên chậm rãi mở mắt, nàng mơ hồ đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh một lượt, đến lúc nhìn thấy Lam Khải thì gương mặt xinh đẹp hiện lên biểu cảm kinh ngạc, nghi hoặc, hoảng sợ cùng cảnh giác.
“Cô nương, không cần sợ hãi, ngày hôm qua chính ta đã cứu nàng và đệ đệ ở rừng Tây Khởi.”
Lam Khải nhận thấy gương mặt của nữ tử đã có phần dịu lại nhưng đáy mắt vẫn hiện vẻ hồ nghi.
Hắn lại lần nữa lên tiếng.
“Đệ đệ của cô nương đang ở gian phòng bên cạnh, nếu nàng muốn ta sẽ lập tức dẫn nàng qua đó.”
Cố Ngữ Yên nghe thấy lời của Lam Khải liền lộ vẻ mừng rỡ, nàng chống người yếu ớt ngồi dậy, thanh âm êm dịu như tiếng suối nhẹ phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn, có chút nhợt nhạt.
“Phiền công tử đưa ta đến gặp đệ đệ.”
Ở gian phòng bên cạnh, Tiểu Hắc vốn đang vác chân nằm trên giường, tay cầm vò rượu hoa đào thư thái hưởng thụ.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài tiểu hồ ly liền nhanh chóng, nằm thẳng người, nhắm mắt lại.
Trước đó còn không quên lấy ra ít phấn trắng, phấn trắng này chính là chiến lợi phẩm của chủ nhân lấy từ chỗ Phó Cung chủ Vô Âm Cung, phủ phủ một ít lên mặt, thể hiện rõ sự nhợt nhạt, kiệt sức.