Cố Ngữ Yên sau tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y.
Lam Khải vậy mà có mắt thẩm mỹ không tệ, chọn cho nàng một bộ y phục màu tím nhạt, thích hợp với nàng.
Nhìn những đóa hoa phù dung trắng tinh xảo được thêu trên làn váy, đúng là người có tiền, chuẩn bị một bộ xiêm y đơn giản cũng mỹ đến như vậy.
Chất lụa mềm mại, sờ thật có cảm giác, nhưng mà nàng vẫn là thích vuốt ve bộ lông trắng của Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và Tiểu Hổ hơn.
Tiểu Hắc một thân y phục lam nhạt, chạy một mạch qua gian phòng của Cố Ngữ Yên.
“Chủ nhân, người ta không thích cái style này.”
Cố Ngữ Yên nhìn Tiểu Hắc một lượt từ trên xuống dưới, rõ ràng hình tượng mỹ nam mị hoặc quyến rũ lại biến thành một tiểu thịt tươi khả ái rồi, nhưng mà đôi mắt hồ ly vẫn tà mị như cũ, cảm giác vừa thánh thiện là vừa quỷ mị này, không tệ.
Càng tốt, càng dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
“Ta thấy không tệ, rất mỹ.”
“Nhưng người ta thích hắc y cơ.” Tiểu Hắc nũng nịu.
Cố Ngữ Yên vươn tay xoa xoa đầu an ủi tiểu hồ ly.
Đúng lúc này có hạ nhân mang đồ ăn tiến vào.
Tiểu Hắc lập tức chạy đến bên cạnh nha hoàn đang bê bát canh nóng hổi.
“Tiểu tỷ tỷ, để ta giúp tỷ nhé.” Vừa nói Tiểu Hắc vừa tươi cười khiến cô nương nhà người ta xuất hiện hai rạng mây hồng trên mặt.
Hạ nhân vừa lui ra ngoài, Tiểu Hắc và Cố Ngữ Yên liền lẳng lặng khóa cửa, rồi dùng bữa với tốc độ nhanh lẹ.
Sau đó cả hai tiến vào không gian huyễn tưởng.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc.” Tiểu Bạch vui vẻ chạy đến nhảy bổ vào lòng Tiểu Hắc.
“Tiểu Bạch, dạo này ngươi nặng hơn rồi.”
“Không có, ta mới không có nặng.”
Cố Ngữ Yên và những người còn lại trong không gian huyễn tưởng đứng điềm tĩnh nhìn hai nhân vật đang vui vẻ cười đùa với nhau.
“Hắc Bạch vô thường.” Tiểu Hành buông một câu.
“Cái người nói xem, hồ ly với bạch lang, thì sinh ra linh thú con là loài gì?” Tiểu Hũ nhíu mày, bày ra vẻ thắc mắc.
Lúc này Trứng Gà lại liếc nhìn sang Tiểu Phượng và Tiểu Hổ, hồ ly với bạch lang suy cho cùng vẫn có nhiều điểm tương đồng, nhưng còn Kim Hỏa Phượng Hoàng và Bạch Hổ.
Cái này mới gọi là trường hợp khó gặp.
Cố Ngữ Yên quan sát một lượt hai trăm người thuộc hạ của mình, thuộc hạ của nàng đều đạt được cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, riêng Tử Thu và Ôn Ngọc thì đã đến cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ.
Cố Ngữ Yên buồn bã nhìn lại bản thân, tu vi của nàng càng lúc tiến bộ càng chậm rồi, lần trước ở Bắc Nguyên quốc, nàng đã bước vào cảnh giới Thức Hải, hiện tại thời gian qua cũng đã lâu nhưng chỉ đến được Thức Hải cảnh trung kỳ.
Cũng may mắn Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nhận được truyền thừa đột phá, nàng được hưởng thơm lây nên nàng cảm nhận được vài ba hôm nữa bản thân liền có thể đột phá.
Về phần Ngũ Hành Thiên Pháp, nàng ban đầu luyện tập rất chăm chỉ nhưng hiện tại vẫn kẹt lại ở tầng năm hệ Thủy, báu vật hệ Thủy a, rõ ràng trên đời có rất nhiều bảo vật thuộc tính Thủy nhưng để phù hợp với Ngũ Hành Thiên Pháp thì lại hiếm có đến đáng thương.
Hay là do những tầng trước nàng dùng bảo vật Thượng Cổ, Cửu Thiên Kiếm, Thiên Hỏa…nên hiện tại võ kỹ này bị chiều hư rồi.
“Ôn Ngọc, Ôn Ngọc.” Tử Thu lên tiếng gọi nhưng Ôn Ngọc lại dường như không nghe thấy.
Tử Thu tiến đến bên cạnh Ôn Ngọc, chạm nhẹ vào bả vai khiến Ôn Ngọc sực tỉnh.
“Tử Thu, có chuyện gì sao?”
“Ôn Ngọc, từ lúc chủ nhân mang theo chúng ta đến Thiên Vũ đại lục, ta cảm thấy ngươi có gì đó rất lạ.”
Ôn Ngọc lắc đầu, xua xua tay.
“Tử Thu huynh nghĩ nhiều rồi, không có chuyện gì?”
“Thật sao?” Tử Thu nheo mắt nhìn nghi hoặc, Ôn Ngọc đứng trước câu hỏi này của Tử Thu thì im lặng không đáp.
Lát sau, hắn lại nói.
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục tu luyện.”
“Được.”
Chiều hôm đó, Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc được Lam Khải cho người mời đến hoa viên trong viện của hắn.
Lam Khải ngồi trong đình, xung quanh cảnh sắc trăm hoa đua nở, gió nhẹ lay, từ phía xa Cố Ngữ Yên đi đến, nàng lúc này càng thêm phần linh lung, xinh đẹp, tuyệt mỹ động lòng người.
Lam Khải không nhịn được mà nuốt một ngụm được bọt.
Tiểu Hắc vui vẻ nhìn ngắm những khóm hoa, còn tiện tay hái một nhành hoa.
“Tỷ tỷ, sắc hoa tím này rất hợp với y phục của tỷ.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười dịu dàng, ôn nhu nói với Tiểu Hắc.
“Hắc Ngữ, hoa mặc dù xinh đẹp khiến người ta muốn hái đi nhưng khi rời cành rồi, nó sẽ nhanh chóng khô héo, không còn rực rỡ nữa.”
Lam Khải tiến lại chỗ của Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc.
“Yên tiểu thư nói rất đúng, có điều tại hạ thấy, đóa hoa xinh đẹp dường nào cũng không thể sánh bằng giai nhân trước mắt.”
Cố Ngữ Yên lộ ra vẻ e thẹn.
“Yên tiểu thư, Yên công tử, y phục ta chuẩn bị cho hai vị có vừa ý không? Tay nghề của đầu bếp Lam phủ, có hợp khẩu vị?”
“Đa tạ Lam công tử quan tâm, y phục rất tốt, đồ ăn rất ngon nha.” Tiểu Hắc nhanh nhẹn đáp thay Cố Ngữ Yên, thuận tiện tiến lên phía trước một bước.
Nó mới không muốn để cái tên này lấn lại gần chủ nhân đâu.
Ba người lần lượt tiến vào đình viện.